Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 158: Anh Em





Mặc dù có rất nhiều thắc mắc, nhưng Kỷ Quân Lan lại không dám trực tiếp hỏi Diệp Thành, chỉ có thể ở bên cạnh thăm dò, tìm cơ hội quan sát anh.


Sau khi Diệp Thành đặt phòng xong liền trực tiếp chạy vào phòng mình, không có ý định gì là sẽ ra ngoài cả, làm cho cô ta vô cùng ngượng ngùng.


“Này này, người này có phải là đàn ông không vậy, để hai cô gái ở bên cạnh sang một bên không đoái hoài đến, lại tự kỷ ở trong phòng không thèm ra ngoài?”

Kỷ Quân Lan hơi buồn bực trong lòng, nhưng cô ta cũng là một cô gái, cũng không thể nào chủ động đi gõ cửa phòng đàn ông, cô ta cũng không phải Kỷ Hoa Linh!

Buồn bực trong lòng, Kỷ Quân Lan mở điện thoại ra tìm kiếm một chút, đột nhiên hai mắt cô sáng rực lên, kéo Tôn Tiểu Tiểu đi: “Tiểu Tiểu, em xem, gần khách sạn này có một quán bar mới mở, chúng ta cùng đi qua đó chơi đi?”

Tôn Tiểu Tiểu nhất thời sửng sốt, tính tính cô ấy thích yên tĩnh, không thích nơi ồn ào đông người như quán bar cho lắm: “Chị Kỷ, em nhớ bình thường chị cũng không thích những nơi như thế này, sao hôm nay đột nhiên muốn đi quán bar chơi thế?”

Kỷ Quân Lan nói không nên lời, tính tình cô thẳng thắn có gì nói nấy, không biết nói dối nên chỉ có thể lắp bắp nói: “Không, không có gì, chỉ là hôm nay có chút nhàm chán, Tiểu Tiểu, em đi chơi cùng chị đi”.


Vừa nói cô ta vừa nhìn đối phương với ánh mắt mập mờ, nói: “Huống chi anh Diệp khóa trên của em vẫn còn đang độc thân, tối nay tìm cơ hội mọi người cùng đi chơi, nói không chừng liền thành đôi thì sao”.


“Chị Kỷ, chị, chị đang nói gì thế”.
Tôn Tiểu Tiểu nhất thời xấu hồ đỏ bừng mặt, cũng chỉ có cô gái đơn thuần ngốc ngếch Tiểu Tiểu mới không nhìn ra được lời nói dối của Kỷ Quân Lan, theo một phương diện nào đó, hai người này thật hợp để trở thành bạn bè của nhau.



Cuối cùng dưới sự thuyết phục của Kỷ Quân Lan, Tôn Tiểu Tiểu đã lấy hết dũng khí đến phòng mời Diệp Thành, bản thân Diệp Thành cũng cảm thấy bình thường, nếu em khóa dưới đã mời rồi, mình đi một chút cũng không sao cả, dù sao thì tu hành bớt đi một ngày cũng không có vấn đề gì.


Nhìn thấy Diệp Thành gật đầu đồng ý, Kỷ Quân Lan liền hào hứng kéo Tôn Tiểu Tiểu về phòng, ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ mới đi ra, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của hai cô gái, cho dù Diệp Thành quen với nhiều cô gái đẹp, cũng phải nhìn kĩ hơn vài lần.


Tôn Tiểu Tiểu trước đây chưa bao giờ trang điểm, nhưng vì sự giúp đỡ nhiệt tình của chị khóa trên, cô cũng chỉ có thể nhắm hai mắt lại mặc cho chị khóa trên dùng đủ loại mỹ phẩm bôi lên mặt mình.


Về phần Kỷ Quân Lan, dù sao cô ta cũng được coi là cô lớn nhà họ Kỷ, rất am hiểu các loại mỹ phẩm.
Các cô gái đều yêu cái đẹp, cho dù là Kỷ Quân Lan tính cách ngay thẳng không khác gì cánh đàn ông nhưng cũng là một bậc thầy về trang điểm.


Lúc này dưới sự trang điểm tỉ mỉ của cô, Tôn Tiểu Tiểu vốn đã có nét xinh đẹp, dưới một lớp trang điểm càng trở nên quyến rũ, phối hợp với chiếc váy hai dây và đôi giày cao gót do Kỷ Quân Lan đặc biệt chọn cho cô, biến thân hình đã có nét càng trở nên quyến rũ chết người.


Bản thân Kỷ Quân Lan mặc một chiếc áo Croptop có thêm áo khoác ở ngoài, ở dưới mặc một chiếc quần jean siêu ngắn, để lộ một cặp đùi thon dài trắng muốt, thể hiện vô cùng tinh tế.


Cô cười hì hì nhìn Diệp Thành, nửa đùa nửa trêu ghẹo nói: “Anh Diệp, bây giờ ở đây có hai cô gái xinh đẹp, anh phải bảo vệ chúng tôi đấy nhé”.



Diệp Thành cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Được”.


Nhìn thấy ánh mắt của đối phương chỉ dừng lại trên người mình vài giây, Tôn Tiểu Tiểu không khỏi có chút chán nản, chỉ là cô rất nhanh đã nở nụ cười, có thể đi theo sau lưng Diệp Thành nhìn anh thì cô đã rất thỏa mãn rồi.


Quán bar cách không xa khách sạn, nhưng khi ba người đến cửa thì nhận được một tin tức không mấy vui vẻ cho lắm.


“Thật xin lỗi”.
người soát vé ở cửa quán bar ngại ngùng nói: “Hôm nay vũ trường chúng tôi, đã được một cậu ấm bao hết rồi, chỉ có những người cầm vé của cậu ấm mới đủ điều kiện để vào”.


Kỷ Quân Lan nhất thời lộ vẻ thất vọng, cô ta khổ tâm lên kế hoạch lâu như thế, lại không ngờ đến việc như thế này xảy ra, làm cho bao nhiêu tâm huyết đều trở nên lãng phí cả.
Tôn Tiêu Tiêu cũng có chút mất mát, cô cũng muốn cùng Diệp Thành tiến đến một bước, nhưng không ngờ lại đánh mất cơ hội như thế.


Nhưng ngay lúc này, một người đàn ông cao to vạm vỡ đi tới, anh ta theo bản năng nhìn qua Tôn Tiêu Tiêu và Kỷ Quân Lan, giống như những người đàn ông đi dạo trên đường nhìn thấy gái xinh thì sẽ nhìn thêm một hai lần vậy.


Nhưng đúng lúc này ánh mắt của anh ta nhìn qua Diệp Thành, nhất thời kinh ngạc, nhìn kỹ lại mấy lần, trực tiếp cười lớn lao đến ôm lấy anh: “A Thành, thì ra là cậu à!”


Diệp Thành cũng nhận ra người đàn ông kia, cười đánh anh ta một cái, sau đó cũng dang hai tay ra: “A Đinh!”

Người đàn ông cao to này tên là Đinh Lương Tài, là bạn thân hồi nhỏ của Diệp Thành, chỉ là thành tích học tập của anh ta không tốt, học xong cấp ba không thi đại học mà đi làm trong nhà máy của cha mình.


Kiếp trước mình mất tích, Đinh Lương Tài không sợ khó khăn, nhiều lần đến Hải Thành tìm anh, lại chăm sóc Diệp Niệm vô cùng tốt, có thể nói là anh em chân chính của Diệp Thành.


Tôn Tiểu Tiểu giật mình, lúc này mới nhìn thấy Đinh Lương Tài cũng cười chào hỏi anh ta: “Anh Đinh”.


Đinh Lương Tài cũng nhận ra Tôn Tiểu TIểu, cười chào hỏi cô: “Đây không phải là cái đuôi nhỏ của Diệp Thành năm đó hay sao, em cũng đến rồi”.


“Khụ Khụ”.


Nhìn thấy ba người nói chuyện rất vui vẻ, chính mình lại không có gì để nói, Kỷ Quân Lan cũng không cam lòng đứng một chỗ ho khan một tiếng, liền đưa tay ra cười nói: “Tôi là Kỷ Quân Lan, Tiêu Tiêu là em khóa dưới của tôi”.


Nhìn thấy Diệp Thành có hai cô gái xinh đẹp làm bạn, Đinh Lương Tài vô cùng kinh ngạc, chỉ là sau khi anh ta nghe nói Diệp Thành và Bạch Tiểu Huyên chia tay, lại có vẻ an tâm hơn.


Anh ta choàng tay qua khoác lên vai Diệp Thành: “A Thành, đừng trách người anh em này nói lời khó nghe, chia tay mới tốt! Bắt đầu từ lúc học tiểu học, các cô gái kia luôn coi cậu là kẻ bám đuôi, anh em là tôi càng ngày càng thấy tức thay cho cậu, khuyên cậu nhiều lần nhưng cậu đều không nghe.



Nghe đối phương cằn nhằn trách cứ, Diệp Thành thật sự cảm nhận được mối quan hệ thân thiết với Đinh Lương Tài như anh em ruột thịt, đột nhiên cười to nói: “Còn nhắc cô ta làm cái gì, rời xa tôi là tổn thất của cô ta! Anh em chúng ta nửa năm không gặp rồi, tìm chỗ uống rượu đi!”

Đinh Lương Tài cũng cười to: “Còn tìm chỗ nào nữa, quán bar mới mở có rượu ngon, anh em chúng ta không say không về!”

Tôn Tiểu Tiểu nhịn không được nói: “Anh Đinh, chỗ này hình như có người bao hết rồi, không có thư mời không được vào đâu”.


Đinh Lương Tài lộ vẻ đắc ý, ưỡn ngực nói: “Xem thường anh khóa trên của em hay sao, anh ở đây cũng có thư mời nhé”.


Vừa nói xong, anh ta lấy ra bốn tấm thư mời từ trong ngực mình, hào phóng nói: “Đi, hôm nay lão Đinh tôi đưa mọi người đi uống rượu không say không về”.


Ngay lúc này, một chiếc BMW X3 chạy qua, giẩm vào vũng nước ở bên cạnh làm cho nước bùn bắn tung tóe và gương mặt Đinh Lương Tài, ngay cả bộ trang phục hàng hiệu của anh ta cũng lấm lem bùn đất.


Đinh Lương Tài nhất thời giận dữ nói: “Mẹ nó, ai đang lái xe! Không có mắt à!”

Chỉ thấy xe BMW dừng lại, cửa xe mở ra một người đàn ông mặc bộ đồ thương hiệu A Ma Ni bước xuống khinh thường nói: “Là tôi lái xe, có vấn đề gì không?”

- ------------------


.