"Phù!"
Tựa như cá voi dài nuốt trọn biển cả, một luồng khí màu trắng nhạt bay vào trong mũi Diệp Thành.
Dòng khí này hoàn toàn là do linh khí được ngưng kết thành thực thể tạo thành.
Mỗi một hơi Diệp Thành hít vào, mực nước trong linh tuyền lại thấp xuống một ít.
Linh khí mà anh tiêu hao dùng để luyện hóa Kim Đan trong một ngày vượt xa so với tích lũy trong một tháng của đại trận Chuyển Long Thiên Sinh.
Cũng chỉ có trong động phủ Huyền Tiên có tích lũy linh khí của linh mạch hơn trăm năm mới có thể đáp ứng cho sự tiêu xài phung phí của Diệp Thành.
Nhưng cho dù như thế thì linh dịch trong linh tuyền vẫn từ từ hạ xuống bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Nếu không ngưng kết được Kim Đan ngay từ lần đầu tiên thì sau này cũng rất khó để tìm được một nơi có linh khí dày đặc như vậy...
Lúc này trong một căn phòng đá khác, Lục Tinh Hà thở ra một hơi thật dài, anh ta mở mắt ra.
Trong hai mươi ngày ngày, anh ta lúc nào cũng chuyên tâm tu luyện, sự tuyệt diệu của Tinh Tà kiếm phổ vượt xa sức tưởng tượng của anh ta, cho dù là với sự thông minh nhanh nhạy và thiên phú tự tạo ra Lăng Ba Thất Kiếm của Lục Tinh Hà thì khi tu bộ kiếm pháp này cũng phải nỗ lực hết mình, không được sơ ý dù chỉ một chút.
Nhưng chỉ mới luyện thành có ba chiêu Lục Tinh Hà đã đột phá ngưỡng cửa đại sư võ đạo, bước vào Võ Thánh.
Lúc này làn da anh ta tỏa ra ánh sáng lấp lánh, sức mạnh toàn thân càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, khoảng thời gian còn chưa đến một tháng này còn vượt xa mười năm khổ luyện của anh ta.
Trừ việc tu luyện Tinh Tà kiếm phổ thì trong căn phòng đá còn có một chút linh khí lượn lờ, đó cũng chính là điều mấu chốt trong việc Lục Tinh Hà đột phá.
Mà đây lại chỉ là linh khí được tỏa ra khi Diệp Thành tu luyện mà thôi, linh khí mà Diệp Thành hít vào sợ là phải gấp hơn trăm lần linh khi của Lục Tinh Hà, đây là trình độ đáng sợ đến mức nào cơ chứ?
Lục Tinh Hà đã không dám tưởng tượng nữa rồi...
"Ầm!"
Lúc này một luồng sức mạnh cuồn cuộn bất chợt xông ra khỏi căn phòng đá, đối diện với luồng sức mạnh này, cho dù là Lục Tinh Hà cũng cảm thấy không thể chống đỡ nổi, đành phải liên tục lùi ra sau.
Nếu là mấy ngày trước thì anh ta sẽ vô cùng hưng phấn, nghĩ là Diệp Tiên sư đột phá rồi, nhưng lúc này anh ta vô cùng bình tĩnh.
Mấy ngày nay, trong căn phòng đá đó hở chút là truyền đến tiếng ầm ầm, Lục Tinh Hà thấy thế cũng chỉ nhún vai rồi tiếp tục cúi đầu đắm chìm trong Tinh Tà kiếm phổ.
Chỉ có Aokawa Sayuri là mỗi ngày vẫn tiếp tục lắng nghe tiếng vang rồi vội vàng xông tới, cuối cùng lại thất vọng quay về, lần này cũng hệt như vậy.
Thấy cô ta như vậy, Aokawa Sakura không nhịn được mà châm chọc: "Trước khi bế quan, chủ nhân của chị đã lệnh cho chị chăm chỉ tu luyện rồi, chị thế này thì tu luyện kiểu gì hả?"
Trong hai mươi ngày này, đôi chị em này đã nói chuyện rõ ràng rồi.
Sau khi Aokawa Sakura biết được cảnh ngộ của chị mình thì cũng bày tỏ sự thấu hiểu đối với lựa chọn của chị.
Nhưng thấu hiểu thì thấu hiểu, thái độ của cô ta với Aokawa Sayuri vẫn rất tệ.
Nhưng bản thân Aokawa Sakura biết, cô ta đang ghen ghét chị mình.
Lục Tinh Hà có được Tinh Tà kiếm phổ thì cũng thôi đi, nhưng quyển sách cổ mà Diệp Thành ban cho Aokawa Sayuri lại càng khủng khiếp hơn!
Lục Tinh Hà vốn là đại sư võ đạo, lại còn khổ công nghiên cứu Tinh Tà kiếm phổ nên mới có thể đột phá Võ Thánh.
Mà Aokawa Sayuri chỉ là một Âm Dương Sư bình thường, thậm chí còn cách đại sư pháp thuật rất xa, hơn nữa cũng không chuyên tâm tu luyện, chỉ cần bên ngoài có chút âm thanh là sẽ chạy ra xem Diệp Thành xuất quan chưa.
Kết quả là cho dù như vậy nhưng Aokawa Sayuri vẫn đột phá lên Võ Thánh vào ba ngày trước, điều này khiến Aokawa Sakura phải đối mặt thế nào đây?
Kể từ năm sáu tuổi cô ta đã bái sư học nghệ, khổ luyện mười ba năm, hơn nữa thứ cô ta học còn là kiếm thuật mạnh nhất của Đảo Quốc - Gokui Shinken Ryu, nhưng đến giờ cô ta vẫn chỉ là một đại sư võ đạo.
"Chẳng lẽ tên Diệp Thành kia không nói dối, thứ công pháp mà anh ta ban cho chị vượt xa cả Tinh Tà kiếm phổ.
Nếu không thì sao có thể thế này được?"
Sắc mặt Aokawa Sakura vô cùng âm u, cô ta dùng tư thế suy nghĩ mà bình thường cô ta thích nhất nhưng lại hoàn toàn không thể đi vào trạng thái lĩnh ngộ kiếm đạo.
Ngược lại, cô ta không ngừng suy nghĩ:
"Nếu mình học theo chị thề chết trung thành với Diệp Thành thì liệu có thể được thưởng công pháp không?"
Cô ta rất tự tin rằng thiên phú của bản thân vượt xa Aokawa Sayuri, nếu có thể có được công pháp còn mạnh hơn cả Tinh Tà kiếm phổ thì Võ Thánh đã là cái gì? Cho dù là Thần Cảnh cũng có khả năng!
Lúc cô ta đang âm thầm tính toán không ngừng thì Diệp Thành bên trong căn phòng đá đã tới thời khắc then chốt nhất.
"Bốp bốp bốp!"
Những hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trên cơ thể Diệp Thành.
Trong hai mắt anh hiện lên ngọn lửa màu vàng kim.
Hai ngọn lửa màu vàng kim này ngưng kết lại tựa như hai đóa hoa sen, thậm chí ngay cả không gian cũng dao động không dứt, đây chính là dị tượng Mộc sinh Hỏa.
Dưới người Diệp Thành, một luồng linh khí hệ Mộc cuồn cuộn ập ra.
Luồng linh khí này vừa xuất hiện thì cả căn phòng đá mọc ra vô số dây mây xanh, thậm chí còn có một hạt giống cây trong kẽ đá chen ra khỏi đó, mọc cao cả mấy mét, đây chính là dị tượng của bản thân linh khí hệ Mộc.
Đằng sau lưng Diệp Thành trào lên sóng lớn cuồn cuộn.
Trên đầu ngọn sóng có bóng dáng một vị vua tóc dài tung bay, cạnh người có một con rồng lớn vòng quanh, đây chính là ảo ảnh được tạo ra sau khi Kim sinh Thủy khiến thân thể Hải Hoàng Lưu Ly được nâng cấp.
Đủ các loại ảo ảnh vụt qua, Diệp Thành chợt mở to mắt.
Đồng thời lõi cây trước mặt anh cũng đột nhiên chấn động rồi bùng nổ, năng lượng vô hạn ẩn chứa trong đó dường như sắp bộc phát ra ngoài.
"Đến đi".
Diệp Thành lạnh nhạt nói với viên Kim Đan đó, sau đó hai bên đều vọt về phía Diệp Thành cứ như là kẻ địch trời sinh.
Thân hình hai bên giao qua nhau nhưng không hề phát ra âm thanh va chạm mà từ từ dung hợp lại thành một thể...
Dần dần bên ngoài cơ thể Diệp Thành hiện lên ánh sáng vàng kim ánh xanh, anh đột nhiên quát to một tiếng, anh đã hiện ra pháp thần của thân thể Hải Hoàng Lưu Ly, biến thành một thiên thần tóc xanh bay lượn, tuấn mỹ vô cùng.
"Kim Đan...đã thành!"
Trong khoảnh khắc này, cơ thể Diệp Thành đột nhiên trở thành màu trắng ngọc, sáng lóng lánh.
Chỗ huyệt Trung Phủ của anh có một viên Kim Đan lõi cây.
Sức mạnh bùng nổ trên người anh dần dần ổn định lại.
Đồng thời Lục Tinh Hà cũng cảm nhận được sức mạnh của Diệp Thành, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà mở mắt ra, vẻ mặt kinh hãi.
"Anh, anh ấy đột phá Thần Cảnh rồi sao?"
Khả năng chiến đấu của Diệp Thành đã đủ long trời lở đất, đủ để giết những kẻ mạnh như Ito Musashi rồi, giờ anh còn đột phá Thần Cảnh nữa thì không phải sẽ có khả năng chiến đấu ngang bằng Huyền Tiên sao?
Có thể nói là một khi anh xuất quan là đủ để tung hoành khắp thế gian.
Lục Tinh Hà không dám tưởng tượng, đến lúc đó Diệp Thành sẽ mạnh tới mức nào.
E là đến lúc đó ngay cả chiêu kiếm đoạt mạng nhất của Ito Musashi cũng không thể chạm đến góc áo của Diệp Tiên sư cũng nên?
Nghĩ vậy, Lục Tinh Hà rất vui, dù sao thì anh ta cũng không phải là người tu tiên nên vẫn hơi không chịu nổi kiểu bế quan dài ngày, đặc biệt là bế quan tới nỗi không thấy ánh mặt trời như thế này.
Anh ra rất mong chờ Diệp Thành xuất quan, nhưng đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà sức mạnh trong căn phòng đá lại lắng xuống, không hề có vẻ gì là người trong đó định đi ra cả!
.