Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 322: Đêm Trước Hôn Lễ





Rất nhiều võ sĩ ngồi gần nhau thì không tránh được chuyện tâng bốc lẫn nhau, tán gẫu, mà nội dung của cuộc đối thoại chính là Diệp Thành sắp đuổi tới nơi này.


Tuy họ kiêng dè thế lực của nhà họ Tiêu, không ai dám lớn tiếng thảo luận như họ vẫn xầm xì bàn tán.
Rất nhanh, trên bàn tiệc, mọi người đã tụm lại tốp năm tốp ba bàn luận:

“Này này, mọi người nói xem, rốt cuộc Diệp Thành là thần thánh phương nào mà giết chết được Ito Musashi rồi dám tới khiêu chiến nhà họ Tiêu như thế?”

“Hừ, anh ta thừa dịp Tiêu lão còn bế quan nên mới làm càn như vậy, không nói tới việc sau khi Kiếm Thần xuất quan thì sẽ đuổi giết anh ta, hôm nay có nhiều đồng đạo trong giới võ như vậy, đâu thể nào cho phép một kẻ vai dưới hống hách như thế?”

“Cũng không biết là cuối cùng anh ta có thăng cấp lên Thần Cảnh như trong lời đồn không?”

“Ha ha, Thần Cảnh còn khó hơn lên trời.
Tôi không tin một thằng ranh mới hai mươi ba tuổi có thể trở thành Võ Thần đâu.
Thế thì không phải mấy chục năm tu hành của những người chúng ta đã hoàn toàn vô ích sao?”

“Chưa chắc! Nghe nói Tinh Tà kiếm phổ trong tay Lục Tinh Hà là được Diệp Thành tặng, nếu cậu ta không bước vào Thần Cảnh thì sao lại hùng hồn làm thế chứ?”

“Láo lếu, tên họ Lục kia khoác lác mà ông cũng tin, ai chiếm được Tinh Tà kiếm phổ thì đừng nói Thần Cảnh, Huyền Tiên cũng không phải là chuyện không thể.
Nếu tôi có được thì tất nhiên sẽ quý trọng nó hơn cả vợ con mình, sao có thể dâng ra tặng người?”

“...”


Một đám người không ngừng bàn tán, nhưng đúng lúc này, một người thấp giọng nói: “Các người nói xem, nếu hôm nay Diệp Thành đánh tới đây thì chúng ta nên làm sao?”

Ngay lập tức, cả sảnh yên tĩnh...


Một hồi lâu, thanh niên nhiệt huyết nào đó không nhịn được mà hét lớn: “Còn cần phải nói à? Tất nhiên là giúp đỡ nhà họ Tiêu đánh lui kẻ ác, giương danh chính nghĩa!”

Người này nói ra khiến vô số người cong môi cười chế nhạo, giương danh chính nghĩa? Tạm không nói tới việc cậu chủ nhà họ Tiêu cướp vợ chưa cưới của người ta, dù Diệp Thành là kẻ hoành hành ngang ngược thì có được mấy người tình nguyện ra tay giúp đỡ với cái cớ chính nghĩa chứ?

Mọi người đều lắc đầu, không ai nói gì, họ đều không thấy được trong mắt mấy chưởng môn ba môn, bốn phái kia đều lóe lên tia sáng quỷ dị...


Hai tiếng trôi qua, mấy nghi thức đều đã tiến hành sắp xong, Diệp Thành vẫn không xuất hiện, mọi người không nhịn được mà bàn tán lần nữa.


“Này, mấy người nói xem sao tên họ Diệp kia còn chưa tới?”

“Xì, thấy nhiều cao thủ ở đây như vậy thì sợ không dám tới chứ sao!”

“Ha ha, ăn nói cho ngông cuồng vào, chọc tức nhiều người như vậy, nêu hôm nay cậu ta dám xuất hiện thì không cần tới người của một phủ, hai các, ba môn, bốn phái ra tay, mỗi người chúng ta phun một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết tên đó luôn!”

“Ha ha ha ha...”

Những võ sĩ không được tính là cao thủ kia trò chuyện rôm rả vui vẻ, hiển nhiên họ đều cho rằng Diệp Thành không dám tới nhưng lại không thấy sắc mặt của những cường giả chân chính đều lạnh như băng, vẻ mặt như gặp kẻ địch mạnh.


Mà Tần Thư Hoàn ngồi trong sân thì hơi mất kiên nhẫn, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ Diệp Thành kia thấy tình cảnh đồ sộ quá nên sợ hãi, không dám tới? Lão Lý, ông thấy thế nào?”

Đại sư võ đạo được nhà họ Tần cung phụng nghe thế thì suy ngẫm một lát rồi nói: “Cũng đúng, hôm nay có nhiều Võ Thánh ở đây như thế, dù là Ito Musashi tới đây thì cũng không dám chắc sẽ thắng được.
Nếu tên họ Diệp kia chưa đạt tới Thần Cảnh mà chỉ dựa vào cách đánh lén hèn hạ để đánh bại Võ Thần Ito Musashi lại càng không thể!”

“Có lẽ cậu ta có thể đồng thời chiến với hai, ba Võ Thánh nhưng tuyệt đối không thắng nổi tám, mười Võ Thánh vây công!”

Nghe đối phương nói vậy, Tần Thư Hoàn nhíu mày, chẳng lẽ kế hoạch tuyệt diệu của mình sẽ vô tác dụng vì thằng ranh họ Diệp nhát gan sợ rắc rối sao?

Mọi người đều chỉ có thể ngồi chờ trong lo lắng, Liễu Băng Dao cũng vậy.


Ngày đó, cô ta hiến thân mà bị Diệp Thành từ chối, sau đấy thì cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, trong lòng tự nhủ không để ý tới đối phương nữa, ngoan ngoãn tới biệt phủ nhà họ Tiêu sống an phận cả đời là được.



Nhưng khi ngày này thật sự tới rồi, trong lòng cô ta lại rất hối hận, nhớ lại cả khoảng đời vừa rồi của mình, trừ lúc ở chỗ Diệp Thành thì hoàn toàn không có một ngày nào vui sướng cả.


“Diệp Thành, tuy nghĩ thế này rất tùy tiện nhưng nếu hôm nay anh chịu tới cướp dâu, tôi, tôi nhất định sẽ đi theo anh...”

Trong lòng Liễu Băng Dao thì thầm như vậy nhưng rồi cô ta lại lắc đầu: “Không, anh vẫn đừng nên tới.
Bên phía nhà họ Tiêu chuẩn bị nhiều chiêu như vậy, tôi không muốn anh gặp nguy hiểm...”

Thật sự trong lòng Liễu Băng Dao rất mâu thuẫn, nghĩ tới lui một hồi, bất giác thời gian lại trôi qua nửa tiếng.


Mọi người trong biệt phủ nhà họ Tiêu liếc nhìn nhau, họ cũng hiểu là có lẽ tên họ Diệp sợ hãi uy thế nên không dám tới.
Tiêu Phúc và Miêu Trung Nhân liếc nhau một cái, gật đầu rồi Tiêu Phúc cao giọng hô: “Giờ lành đã tới, bái trời đất!”

Nghe lão nói vậy, mọi người đồng loạt nở nụ cười, hiển nhiên họ đều cảm thấy Diệp Thành chỉ giỏi võ mồm, dám nói mà không dám làm, là kẻ vô dụng.


Trong lòng Liễu Băng Dao trầm xuống, biết thời khắc này đã tới thật rồi, cô ta thở dài một tiếng, mắt nhắm lại, thầm nghĩ: “Diệp Thành, tôi không trách anh, mong là anh có thể sống hạnh phúc trong cuộc đời không có sự hiện diện của tôi...
nếu được thì mong anh thỉnh thoảng hãy nhớ tới một cô gái họ Liễu từng yêu anh, nhiêu đó đã đủ làm tôi mãn nguyện!”

Dù mí mắt khép chặt, cô ta cũng cảm nhận được giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, cảm thấy bản thân thật sự vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của số phận.


Tiêu Dao nhìn cô dâu đang được hầu gái đỡ lấy, nhích từng bước tới gần mình thì khóe môi cong lên, trong lòng đắc ý nghĩ thầm: “Diệp Thành à Diệp Thành, thằng vô dụng, cuối cùng người mày thích không phải vẫn bị tao giành lấy sao? Đợi tao chơi chán rồi giết chết cô ta, làm cho mày đau khổ, hơn nữa, khi chiếm được máu xử nữ của cô ta, tao có thể thăng lên Thần Cảnh, đến lúc đó… tao muốn ném mày vào giữa Thái Bình Dương, dìm chết mẹ mày luôn!”

“Nhất bái thiên địa!”

Nghe thấy âm thanh này, Liễu Băng Dao cứng đờ, ngay lúc này, cô ta mới hiểu lòng mình.
Nhưng dù tự an ủi, thuyết phục bản thân thế nào, cô ta vẫn không muốn gả cho Tiêu Dao, cô ta… cực kỳ mong Diệp Thành sẽ tới cứu mình.



“Nhị bái cao đường!”

Vì Tiêu Nghĩa Tuyệt chưa xuất quan nên Tiêu Phúc ngồi ở vị trí bố mẹ nhà trai.
Trong lòng lão hơi khinh thường, nếu biết trước tên Diệp Thành kia là người như vậy, hôm đó lão nên liều mạng thử một chút, không chừng chỉ là kẻ có tiếng không có miếng thôi, cần gì phải để cậu chủ chịu khổ như thế?

Liễu Băng Dao chảy nước mắt đầm đìa, trong lòng vẫn không ngừng cầu nguyện: “Diệp Thành, anh đang ở đâu…”

“Phu thê giao bái!”

Đến bước cuối cùng của lễ, cả người Liễu Băng Dao cứng đờ, dù thế nào cũng không chịu khom lưng, hầu gái ở cạnh thấy vậy thì vội dùng thêm sức nhưng hoàn toàn không có tác dụng.


“Hừ!”

Tiêu Phúc thấy thế, hừ lạnh một tiếng, ngón tay ấn một chút, phóng ra nội kình, đè ép Liễu Băng Dao…

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài cửa biệt phủ nhà họ Tiêu vang lên một tiếng quát: “Kẻ hèn Diệp Thành, tới đây xin uống ly rượu mừng!”


.