Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 348





“Đây chính là Kiếm Thần chân chính ư? Đời này có thể nhìn thấy được một kiếm này, đủ rồi!”

Cho dù là cường giả Thần Cảnh càng kích động đến run rẩy cả người, ánh mắt ngưng trọng đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào phương hướng của thanh kiếm kia.


Về phần đám người Tần Hồng Sương, Liễu Băng Dao đã nhắm chặt mắt lại, âm thầm cầu nguyện cho Diệp Thành.


“Đi!”

Diệp Thành vung tay lên, con rồng nước khổng lồ mênh mông vô cùng vô tận liền xông thằng về phía thanh kiếm màu trắng kia, sau đó…

Giống như một con trâu đất lao vào giữa biển, thanh kiếm hồng lao vào giữa con rồng nước không hề có nửa điểm hơi thở sinh mệnh.


“Chỉ, chỉ cần như thế là xong rồi?”

“Diệp Thành lại cắn nuốt một kiếm của Huyền Tiên dễ dàng như thế sao?”


“Đừng đùa chứ!”

Rất nhiều người sắc mặt đều kinh hãi vô cùng, nhưng Joyce sắc mặt nghiêm trọng nói: “Không, trận chiến này đã đến hồi gay cấn rồi, rõ ràng là Diệp Thành đang bị đuổi sát sao!”

Những người đó cuống quýt quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy thanh kiếm đỏ au tả xung hữu đột ở giữa con rồng nước, trong phút chốc liền đánh con rồng nước thành nhiểu mảnh, một lượng nước khổng lồ như thác nước đổ xuống như cơn bão giật cấp mười hai.


Nhưng con rồng nước cũng không phải dạng vừa, có thể nhìn thấy rõ ràng vì sự can thiệp của con rồng nước mà tốc độ của thanh kiếm càng ngày càng chậm, ban đầu dài hơn trăm trượng, nhưng bây giờ đã bị cắt giảm rất nhiều.


Lúc này mọi người đều nhìn ra, bây giờ xem là con rồng nước tiêu hao hết luồng kiếm khí trước hay là kiếm khí phá hủy hoàn toàn con rồng nước.


“Rầm rầm, rầm rầm!”

Như một trận chiến bò tót vậy, từng tiếng kêu ầm ầm, cứ thế rơt xuống từng đợt từng đợt nước gột rửa cả ngọn núi Hoa Sơn, tuy rằng Diệp Thành chỉ chiết xuất một chút linh khí của dòng sông Thương Lan nhưng dù sao cũng mang theo rất nhiều nước tới, lúc này đánh lên Hoa Sơn làm cho cả ngọn núi chao đảo.


Dần dần thanh kiếm màu đỏ càng ngày càng chậm, dường như đã kiệt sức.


Tiêu Dao thấy thế không nhịn dược hét lớn: “Bố, Bố cố lên, đừng thua Diệp Thành kia!”

Tiêu Dao lúc trước còn ấu trĩ, nhưng bây giờ đã thực sự trưởng thành rồi, anh ta không muốn tính đến thù hận cá nhân với Diệp Thành nữa, bây giờ chỉ hy vọng bố giành chiến thắng.


Vốn xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều chuyên chú quan sát trận chiến kinh thiên này, nhưng anh ta hô lên như thế làm cho Tiêu Phúc cũng nhay dựng lên, khóc lóc điên cuồng: “Ông chủ, ông nhất địn phải cố lên đấy!”

Sáu người còn lại của Thương Long Thất Kiếm cũng nhịn không được mà hét lên: “Sư phụ cố lên!”

Dần dần càng có nhiều người cũng không nhịn được mà hét lên theo:

Ông cụ Tiêu cố lên, đừng thua họ Diệp kia!”

“Kiếm Thần, Kiếm Thần ông nhất định sẽ thắng!”


Tiêu Võ Thần sẽ không thất bại đâu!”

“…”

Lúc đầu chỉ có một số người la hét, nhưng sau đó càng ngày càng có nhiều võ sĩ tham gia, đến cuối cùng ngay cả người trong giới thuật pháp vô cùng ghét ông cũng không thể không khóc lóc cổ vũ.


Nghe tiếng cổ vũ như sóng thần ở xung quanh giống như biến Diệp Thành là kẻ phản diện, nhưng lần này lại không liên quan đến lợi ích cá nhân, thuần túy chỉ là biểu hiện của Tiêu Nghĩa Tuyệt đã khiến cho bọn họ vô cùng xúc động!



Lúc này thanh kiếm đỏ dài hơn ba mươi trượng đã bị cắn nuốt đi hai mươi chín trượng, chỉ còn tồn tại hơn một trượng còn lại, mà lúc này, đuôi rồng trước mặt thanh kiếm đỏ kia đã biến đổi thành một thanh kiếm hẹp dài.


Nguyên Thủy Thần Kiếm!

Trong phút chốc, Diệp Thành cầm thanh kiếm này lên chém mạnh về phia chuôi kiếm còn sót lại kia!

Trái tim mọi người như bị một ai đó bóp nghẹt, ai cũng có thể nhìn ra thanh kiếm kia đã là nỏ mạnh hết đà, nếu bị chém trúng như thế sẽ triệt để tiêu tán.


Nhưng ngay lúc này doạn kiếm kia lại giống như nước tan chảy ra, vòng qua Nguyên Thủy Thần Kiếm sau đó lại hợp nhất.
Thanh kiếm lại hơp nhất, ánh sáng trắng rực rỡ chói lóa, so với kiếm khí hơn ba mươi trượng trước đó còn mạnh mẽ hơn, cô đọng hơn, thậm chí còn thấy được bóng dáng của Tiêu Nghĩa Tuyệt trong đó.



“Nguyên thần ngự kiếm, thì ra đây mới là một kiếm Huyền Tiên chân chính”.


Joyce đột nhiên kêu lên.


Tiêu Nghĩa Tuyệt trăm năm khổ luyện kiếm khí, trên cơ bản toàn bộ đã tập trung vào giai đoạn cuối cùng, lúc trước hai mươi chín trượng chỉ là vỏ bọc mà thôi, đây mới là sát chiêu chân chính.


Mọi người có thể nhìn thấy trong đoạn kiếm lộ ra biểu tình của Tiêu Nghĩa Tuyệt như đang hành hương.


“Diệp Thành, tiếp một chiêu cuối cùng này của tôi…” Tiêu Nghĩa Tuyệt mang theo vẻ mặt đắc ý trước nay chưa từng có cười thật to, giống như là một đứa trẻ tìm được một món đồ chơi yêu thích vậy…

“Tình là thứ gì?!”


.