“Bố thăng cấp thành Huyền Tiên rồi?” Vẻ mặt của Tiêu Dao biểu hiện sự không thể tin nổi.
Tiêu Phúc sờ lòng bàn tay cười lớn, hai mắt sáng lên: “Lão gia khổ luyện trăm năm, cuối cùng cũng đi đến bước này, từ nay về sau không ai có thể đánh lại của ông ấy.
Nhà họ Tiêu chúng ta cũng có thể được lưu truyền ngàn năm”.
Sáu người khác của Thương Long Thất kiếm cũng lộ ra vẻ mừng như điên, trong khi đó đám người Tần Sương và Sát Phá Lang của Long Đằng đều sung sướng cười ha ha:
“Ông cụ Tiêu đã đột phá Huyền Tiên, từ nay về sau Hoa Hạ chúng ta đã có Huyền Tiên tọa trấn, không có ai dám khinh thường xúc phạm chúng ta nữa.
Đây chính là thần linh phù hộ Hoa Hạ, phù hộ cho chúng sinh!”
So sánh với bọn họ, những cường giả Thần Cảnh nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt lấp lóe mong chờ.
Với thực lực của bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra, dựa vào bản thân Tiêu Nghĩa Tuyệt, nhiều nhất cũng chỉ có thể thi triển một kiếm Huyền Tiên, về sau chắc chắn sẽ phải chết, có thể trở thành Huyền Tiên trước mặt chúng nhân tất cả đều nhờ có Diệp Thành.
Trong mắt Joyce phát ra ánh sáng lập lòe nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Người này chắc chắn đang nắm giữ bí mật vô giá.
Nếu như Huyết Minh của ta có thể bắt được cậu ta, các Hắc Y giáo chủ thậm chỉ toàn bộ đều có thể trở thành Huyền Tiên, đến lúc đó cả thế giới này sẽ phải quỳ xuống dưới chân chúa tể bóng tối của chúng ta”.
Các cường giả Thần Cảnh lúc này đều đang có tâm tư riêng, bất luận là tạo mối quan hệ tốt với Diệp Thành hay là uy hiếp và dụ dỗ, cầu xin anh giúp đỡ đột phá ngưỡng cửa Huyền Tiên, đặt chân đến cảnh giới Huyền Tiên chân chính.
Nhưng mặc kệ người khác nghĩ và nói gì, hai người đứng trên trời cao kia làm sao thèm để ý đến mấy con kiến bé nhỏ như họ cơ chứ?
Tiêu Nghĩa Tuyệt từ từ mở mắt, đột nhiên khiến trời đất xung quanh dậy sóng, trầm mặc vài giây, chần chờ đưa tay vuốt ve thân thể cùng với gương mặt mới của mình, anh mắt từ từ bình tĩnh trở lại.
“Tôi, tôi thành Huyền Tiên rồi?”
Kiếm Thần kiêu ngạo lạnh lùng giống như thần tiên ở trước mặt mọi người trực tiếp ôm mặt khóc, có thể thấy xiềng xích này đã trói buộc lão ta quá lâu rồi, hoặc là nói Địa Cầu này đã trói buộc tất cả võ sĩ, thuật sĩ quá lâu, quá lâu rồi!
Diệp Thành cũng không nói chuyện, vô cùng bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn lão ta, nửa giờ sau Tiêu Nghĩa Tuyệt mới gạt đi nước mắt, trịnh trọng cúi đầu trước mặt Diệp Thành:
“Cảm ơn đạo hữu rất nhiều, giúp tôi tái tạo đạo thể, giúp tôi tiến vào Huyền Tiên!”
“Từ khi luyện kiếm đến nay, tổng cộng chín mươi bảy năm mỗi ngày đều tu hành vô cùng chăm chỉ không dám bỏ lỡ một giây một phút nào, đã trải qua hơn trăm trận chiến lớn nhỏ, đi lên từ biển máu liều mạng tu luyện.
Nhưng khoảng cách đến Huyền Tiên cuối cùng vẫn kém nửa bước.
Mà nửa bước này chính là lạch trời, nếu không có sự trợ giúp vừa nãy của đạo hữu, sợ rằng cả đời này không thể vượt qua nổi bước cuối cùng này”.
Tiêu Nghĩa Tuyệt nói xong lại nghiêm nghị cúi đầu.
Lời lão ta nói đều là thật, bây giờ tài nguyên trên Địa Cầu căn bản không cách nào đủ để có thể giúp Tiêu Nghĩa Tuyệt tiến nhập cảnh giới Huyền Tiên.
Tiêu Nghĩa Tuyệt tuy rằng tư chất xuất chúng, càng đạt được cơ duyên rất lớn tu thành Thiên Vấn kiếm pháp, nhưng bước cuối cùng này là tập trung tất cả linh khí vào củng một thời điểm, phá vỡ thiên môn, thay da đổi thịt, nhưng một bước này lại khó như lên trời.
Nếu không phải Diệp Thành sử dụng linh khí thuần khiết của thân thể Hải Hoàng Lưu Ly để nuôi dưỡng, sau đó dùng Kim Đan ngưng tụ linh mộc, giúp Tiêu Nghĩa Tuyệt tạo được một bản sao chép của đạo thể, lão ta căn bản không thể nào tiến cấp.
Diệp Thành vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào?”
Tiêu Nghĩa Tuyệt nhắm mắt cảm nhận được điều gì đó rồi nói: “Đây là trời, đây là đất, đây là thất hải, đây là trồ, trăng và sao, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tôi, tuy rẳng đã đánh mẩt kiếm Hạo Thiên, nhưng giờ tôi không cần nữa, trong tay có kiếm cũng tốt, trong lòng có kiếm cũng tốt, đều không quan trọng, chỉ cần Kiếm Thần này ở đâu thì ở đó vạn vật đều có thể là kiếm”.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy vô cùng hứng thú, đặc biệt là đám Võ Thần, ai cũng hận không được lấy sổ bút ra ghi chép kĩ càng lại từng thứ từng thứ một, đây là một Huyền Tiên hàng thật giá thật đang truyền lại cho mọi người cảm ngộ của chính mình đấy!
Ai mà biết được lúc này Diệp Thành lại cười lớn: “Đó chỉ là ảo giác của ông mà thôi”.
“Cái gì?” Ngay cả là Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Đạo hữu, đây là ý gì?”
Khóe miệng Diệp Thành nhếch lên biểu thị sự châm biếm mở miệng nói: “Ông chỉ hời hợt khống chế sức mạnh của trời đất liền cảm thấy có thể khống chế được đất trời, mặt trời, mặt trăng và sai, nhưng nếu ông tăng cảnh giới lên cao hơn nữa thì lúc đó ông sẽ biết rằng ông so sánh với hằng hà sa số các ngôi sao trên bầu trời kia chỉ là một giọt nước nhỏ bé giữa đại dương mênh mông vô cùng vô tận mà thôi”.
Ngay khi lời này vừa nói ra, đừng nói Tiêu Nghĩa Tuyệt, ngay cả những người khác cũng kinh ngạc hỏi: “Trên Huyền Tiên còn có cảnh giới cao hơn nữa ư?”
Diệp Thành bình tĩnh nói: “Đợi đến khi ông đạt đến cảnh giới của Tinh Tà lão nhân, ông sẽ hiểu tôi đang nói gì”.
“Tinh Tà lão nhân là Huyền Tiên đỉnh cao, tuy không có Kim Đan nhưng người tu chân ở thời kì Xuất Khiếu chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.
Còn Tiêu Nghĩa Tuyệt vừa mới đặt chân vào cảnh giới Huyền Tiên đương nhiên không thể cảm nhận được Địa Cầu chỉ là cái lồng giam mà thôi”.
Một đời này của Tiêu Nghĩa Tuyệt không ngừng truy cầu đối với kiếm đạo, nghe được những lời của Diệp Thành, sau đó nhớ lại một kiếm phi thiên ngoại kia của mình, nhất thời trở nên kinh ngạc, hai tay ôm quyền, cúi đầu thật sâu nói:
“Xin anh hãy chỉ giáo”.
Tất cả mọi người đều bất ngờ sửng sốt, phải biết rằng khi lão ta nói lời này có nghĩa là lão ta từ bỏ tất cả uy nghiêm và bối phận, tôn kính Diệp Thành như là người nuôi nấng dạy dỗ, quả nhiên là một người toàn tâm hướng về kiếm đạo, nhắc đến việc này làm cho người khác cảm thấy không hề có cái gì sai cả.
Diệp Thành cười nhẹ nói: “Rất đơn giản, Bất kể là kiếm trong tay cũng tốt, kiếm trong lòng cũng được, hay là mọi thứ xung quanh cũng chẳng sao, ông cho rằng đều là đồ của ông, thực ra không phải như thế”.
Những đánh giá này hoàn toàn giống với những gì anh nói với Uesugi Shuya lúc đó.
Không ngoài dự liệu, Tiêu Nghĩa Tuyệt lộ ra biểu hiện cái hiểu cái không.
“Ôi”.
Diệp Thành thở nhẹ một hơi: “Xem ra dùng lời nói ông không cách nào có thể hiểu được, ra tay đi, đợi khi ông thua rồi tự khắc sẽ hiểu ra mọi chuyện thôi”.
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều chấn động, Diệp Thành này… anh ta thật sự muốn tái chiến sao?
Anh sẽ không nghĩ rằng mình thật sự là thiên hạ vô địch chứ, phải biết rằng Tiêu Nghĩa Tuyệt bây giờ đã là một Huyền Tiên thật sự, một kiếm Huyền Tiên lúc trước của lão ta đã triệt tiêu phép thần thông hộ thể của anh rồi, bây giờ người ta có thể thi triển cả trăm kiếm ngàn kiếm như thế?
Chính lúc này Tiêu Nghĩa Tuyệt nhìn Diệp Thành, khẽ lắc đầu nói: “Trước đây tôi không rõ ràng, nhưng khi tiến nhập vào cảnh giới Huyền Tiên, năng lực của đạo hữu tôi đã nhìn rõ hết rồi”.
“Chân nguyên và linh khí của anh vô cùng hùng hậu, không hổ là kiếp trước mạnh mẽ không thua kém gì Huyền Tiên.
Thần niệm càng mạnh mẽ không ai bằng, có thể bao phủ khuôn viên cả trăm mét quanh đây, cơ thể còn mạnh mẽ hơn nữa, ngay cả tôi bây giờ cũng tự nhận không bằng”.
“Thể chất Huyền Tiên, linh hồn Huyền Tiên, sức mạnh Huyền Tiên… Cái đạo hữu cần chỉ còn thiếu mỗi cảnh giới Huyền Tiên, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào cảnh giới này, sao không đợi mấy năm nữa lại đánh?”
Sau khi tiến vào Huyền Tiên, Diệp Thành mặc dù rất mạnh, nhưng lão ta nghĩ rằng anh không còn là đối thủ của lão ta nữa.
Hơi thở của lão ta càng ngày càng mạnh, sức sống trào dâng, tăng vọt một cách nhanh chóng.
Mà cơ thể lão ta giống như một cái hố không đáy, chân khí, pháp lực, thần hồn, thể nội và cảm ngộ đối với trời đất đang được cải thiện rất nhiều.
Chỉ là trong khoảnh khắc này sức mạnh của Tiêu Nghĩa Tuyệt đã tăng lên gấp đôi, khi tất cả được hợp nhất, lão ta đã là một Huyền Tiên thực sự, ở thế giới hiện tại, trừ thánh khí Diệt Ma của Tòa Thánh và Huyết Ma trong truyền thuyết ra, sợ rằng không còn gì có thể đe dọa đến bản thân mình nữa rồi.
Nhưng mà lúc này Diệp Thành lại cười lạnh nói: “Tiêu Nghĩa Tuyệt, ông có phải là nghĩ sai một việc rồi không, tôi giúp ông trọng tổ lại đạo thể không phải vì thương tiếc cho tài năng của ông, hay là trân trọng lẫn nhau gì gì đấy, mà là trong trận chiến lúc nãy tôi còn chưa tận hứng”.
“Nếu giờ phút này ông không thể làm tôi tận hứng, tôi lại giết ông lần nữa thì phải làm sao đây?”
.