Nhìn Tần Hồng Sương được nở mày nở mặt, ánh mắt Tần Tuyết Dung hiện lên sự đố kị, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tôi không tin trên thế giới này không có ai dám động vào cái thứ con hoang kia, không ai dám đối phó nó! Những kẻ trong nước sợ nó không có nghĩa những thế lực nước ngoài cũng sợ nó! Cái thằng con hoang này gây thù chuốc oán khắp nơi, ra khỏi Hoa Hạ không có sự bảo vệ của Long Đằng thì chắc chắn sẽ chuốc lấy khổ ngay!"
Bà ta vừa dứt lời thì đã có tiếng gọi tên vang kên trên đỉnh núi:
"Chủ tịch tập đoàn Deutsches Eisenblut - ông Chris Frank đến!"
"Chủ tịch tập đoàn Aokawa của Đảo Quốc, anh Aokawa Sawano đến!"
"Chủ tịch của công ty Astra Zeneca của đế quốc Nhật Bất Lạc, bà Archer đến!"
"...."
Những nhà tài phiệt nắm trong tay mạch máu kinh doanh của cả thế giới lần lượt tới.
Trong tay những người này có tài sản gần trăm tỷ tỷ đô la, ai cũng là người nắm quyền thuộc top 50 trên thế giới.
Đây chính là những người có tiềm lực kinh tế sánh ngang với một quốc gia, khi đến một nước nhỏ nào đó, ngay cả nguyên thủ quốc gia cũng phải cúi mình.
Nhưng khi đến núi Hồng Phong thì họ lại cung kính như thể là cấp dưới của Diệp Thành.
Đặc biệt là Aokawa Sawano, bố anh ta là Aokawa Take đã bị Diệp Thành giết chết.
Hai cô em gái là Aokawa Sayuri và Aokawa Sakura còn đi làm hầu gái cho người ta, nhưng giờ anh ta không dám hận Diệp Thành, ngược lại còn sợ hãi tới xin tha.
Đằng sau những tập đoàn hàng đầu này ít nhiều đều có bóng dáng của những kẻ sừng sỏ, chính họ còn không dám đắc tội Diệp Thành nói chi là những kẻ ở dưới.
Thấy cảnh này, những võ sĩ Hoa Hạ đều lắc đầu, họ đã cảm nhận sâu sắc được uy thế của Diệp Thành.
"Đây chính là người mạnh nhất thế giới hiện giờ đấy.
Diệp Tiên sư giờ cứ như Thanos vậy, không ai dám chọc vào.
Cho dù lỡ chọc vào rồi thì cũng phải xin lỗi ngay lập tức, nếu không bất cẩn một cái là cả gia tộc sẽ bị xóa sổ ngay".
Lục Tinh Hà vừa bỏ kiệu hoa xuống, anh ta nhìn biển người tấp nập xung quanh, cảm thán từ tận đáy lòng.
Nhìn thấy những kẻ nắm quyền giới tài chính hàng đầu của cả phương Đông và phương Tây nối đuôi nhau mà đến, thậm chí kể cả những gia tộc quyền thế, quý tộc trong Liên minh Âu châu và những thành viên của Hoàng gia cũng đến.
Đám người nhà họ Tần mặt đen như đít nồi, chán nản ủ rũ.
Tần Tư Long thì tức tới nỗi run lẩy bẩy, suýt nữa tắt thở.
"Nếu ngay từ đầu chúng ta thành tâm thành ý xin lỗi em gái và Diệp Thành, bù đắp bằng tình thân và sự chân thành thì bây giờ chúng ta đã đứng đó nhận lời chúc từ tất cả mọi người rồi.
Nhà họ Tần chúng ta không chỉ sẽ trở thành gia rộc hàng đầu Yên Kinh mà thậm chí sẽ trở thành gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, đứng đầu Đông Á!"
Mỗi một câu nói của Tần Sương như một cây búa nặng nề gõ vào lòng mỗi người.
Đám người Tần Tuyết Dung, Tần Chí Cường sắc mặt đều rất khó coi, trong lòng hối hận không thôi.
Ông cụ Vương Trung Quốc thì tay khẽ run lên, ngay cả cây gậy chống cũng không đỡ nổi.
Tâm trạng nhiều người nhà họ Tần đều vô cùng phức tạp, Tần Thư Dao thì nhìn về phía núi Hồng Phong, trong lòng ngưỡng mộ không thôi.
Cô ta không thể nào ngờ được người anh họ quê mùa hồi mới gặp mặt của mình lại biến thành Thần Long trên chín tầng trời, ngay cả nhà họ Tần cũng phải ngước nhìn.
Nếu nói nhà họ Tần là kinh hãi, thì những người tới chúc mừng thì vô cùng chấn động.
"Một buổi tiệc kết hôn mà chủ tịch của mấy chục tập đoàn lớn của các quốc gia đến chúc mừng.
E là cả Hoa Hạ này cũng không ai có đãi ngộ long trọng đến thế đâu".
Cậu chủ của một gia tộc hạng hai ở Yên Kinh nói.
Bên cạnh liền có một võ sĩ cười lạnh, nói: "Ha ha, quả nhiên là người phàm tục, trong mắt chỉ có tiền tài và quyền thế.
Điều khiến người ta thực sự cảm thán chính là uy thế khi Thần Cảnh mở đường, Võ Thánh khiêng kiệu.
Cảnh tượng như thế này chưa từng có trong sử sách suốt năm nghìn năm của Hoa Hạ".
Tóm lại, cho dù là các gia tộc quyền thế hay là võ sĩ thuật sĩ thì đều cảm thấy đây đúng là một hôn lễ có thể ghi vào lịch sử, trong lòng họ kích động không thôi.
Những cậu chủ nhà giàu thì lắc đầu cảm thán: "Khoảng cách giữa Diệp Thành và chúng ta quả thực là trên trời dưới đất.
Chúng ta là người phàm, mà anh ta là Thần Vương nơi chín tầng trời, thần tiên giữa đời thực.
Chúng ta dù có phấn đấu một trăm năm, một nghìn năm, có trở thành tỷ phú thế giới cũng không sáng bằng được anh ta".
Càng là cô chủ trang điểm xinh đẹp, ăn mặc thời thượng thì đôi mắt càng ánh lên tia sáng ngưỡng mộ yêu thích.
Không chỉ cô ta mà vô số các cô gái đều nhìn về phía Tần Hồng Sương với ánh mắt ghen tỵ, nó gần như biến thành một ngọn lửa phun trào ra.
Các cô chủ xung quanh thì đôi mắt chuyển động không ngừng.
Có một số người tự cho là có dáng người, khuôn mặt xinh đẹp và gia cảnh hơn người đã bắt đầu tìm cơ hội để tán Diệp Thành.
"Đây quả thật là một con rùa vàng số một, tốt hơn gấp chục lần trăm lần so với mấy cậu chủ nhà giàu, cậu chủ nhà quyền thế hay những ông trùm kinh doanh, ông chồng quốc dân.
Nếu gả cho anh ta thì không chỉ có thể trở thành người phụ nữ cao quý nhất trên thế giới này mà còn được trẻ trung mãi mãi, trường sinh bất lão, còn có người đàn ông nào có thể vượt qua anh ta được chứ?"
Những cô gái có mặt đều bắt đầu rục rịch.
Mà lúc này, người nhà Bạch Thư Hòa nhận được lời mời của Diệp Niệm mà đến cũng hoàn toàn sững sờ.
Bạch Tiểu Huyên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành đang hưởng thụ ánh hào quang vạn trượng, trong lòng hối hận vô cùng.
Người đứng cạnh Diệp Thành để cùng anh hưởng thụ sự cung kính của các thế lực quyền quý đáng lẽ nên là cô ta!
Nhìn Liễu Băng Dao tươi cười rạng rỡ bên cạnh Diệp Thành, Bạch Tiểu Huyên lấy tay che mặt, nhỏ giọng nghẹn ngào.
Bạch Thư Hòa và Tất Tịnh Hồng bên cạnh thì thở ngắn than dài, cảm thán chàng rể tốt có một không hai này lại bị họ chính tay đẩy đi.
Mà lúc này Diệp Thành thì hoàn toàn không biết Bạch Tiểu Huyên đã tới.
Anh đứng trên đỉnh lầu cao tiếp khách.
Cho đến bây giờ, những người khách có thể khiến anh gật đầu chào hỏi hàn huyên chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Những sứ giả tới dự cũng biết thân phận cao quý của Diệp Thành nên đều vô cùng cung kính, không dám thất lễ chút nào.
Chỉ có đại biểu của những tập đoàn hàng đầu hoặc các cường giả Thần Cảnh, chưởng môn các phái là có thể nói nhiều hơn vài câu.
Buổi tiệc trên núi Hồng Phong diễn ra đến tận đêm khuya, đèn đuốc sáng trưng chiếu rọi cả núi Hồng Phong.
Vô số người đợi mãi đến đêm khuya, cho dù không nhìn thấy cũng không muốn đi.
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của các thế lực lớn như Long Đằng, Diệp Niệm và Tần Hồng Sương đã kết thúc hôn lễ, chuẩn bị đưa vào động phòng.
Mà ngay lúc này Diệp Thành lại phất tay, bầu trời đêm vốn đang vắng lặng đột nhiên có một ngôi sao băng vụt qua, sau đó là ngôi thứ hai, ngôi thứ ba...
"Ôi trời ơi..."
Vô số người kinh ngạc cảm thán, Diệp Thành đã tặng một cơn mưa sao băng cho hôn lễ của bố mẹ mình! Nó khiến người ta chấn động hơn bất kỳ bữa tiệc hoành tráng nào!
Liễu Băng Dao nhìn mà vô cùng ngưỡng mộ, cô ta len lén nắm tay Diệp Thành, trong lòng tràn đầy chờ mong.
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
Vô số người dân Yên Kinh đều ngẩng đầu nhìn, họ thấy ánh bạc giăng đầy trời, không khỏi nhao nhao vỗ tay cười, gọi bè bạn đến xem cùng.
Mà những người biết rõ tình hình thì trong lòng dấy lên sóng to gió lớn.
Giơ tay gọi ra sao băng đầy trời, đây là phép thần thông tuyệt diệu đến mức nào chứ! Không hề thua kém chút nào so với những phép cải từ hoàn sinh trước đó cả.
Cơn gió lạnh đầu mùa thấm vào trong tay áo, ngẩng đầu thấy sao băng giăng đầy khắp sơn hà!
.