Chứng kiến cảnh này, người đàn ông đứng bên cạnh Khổng Nguyên Vĩ, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười không lên tiếng, bỗng lóe lên vẻ vui mừng trong ánh mắt, vội vàng tiến lên nói: “Diệp Tiên sư, tôi nghĩ đây chỉ là hiểu lầm, nói thế nào cậu chủ Khổng cũng là người mà ông cụ Khổng…”
Người đàn ông này khoảng hai mươi mấy tuổi, khí thế hơn người, vừa mới đứng ra đã có người tiết lộ thân phận của hắn: cậu chủ nhà họ Ngụy - Ngụy Á Long.
Chính hắn đã dẫn Khổng Nguyên Vĩ tới đây.
Trước kia Ngụy Á Long thờ ơ đứng ngoài quan sát, hả hê trên nỗi đau của người khác.
Bây giờ thấy Khổng Nguyên Vĩ gặp rắc rối, làm lớn chuyện lên lại càng vui đến mức không kìm chế được.
Bề ngoài là đứng ra khuyên giải, nhưng thật ra lại muốn khơi dậy mâu thuẫn giữa nhà họ Khổng và Diệp Thành.
Kết quả, không đợi Ngụy Á Long nói xong, Diệp Thành đã hừ lên một tiếng, phất tay áo: “Anh đã có nghĩa khí như vậy thì quỳ cùng anh ta đi”.
Một sức mạnh to lớn áp xuống người Ngụy Á Long, đè hắn quỳ xuống bên cạnh Khổng Nguyên Vĩ, cùng nhau mất mặt với cậu chủ nhà họ Khổng kia.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều im lặng, không ai ngờ sẽ có kết quả thế này.
Diệp Thành ra tay tàn nhẫn, không hề kiêng dè điều gì, quả thật còn ngang ngược và quyết đoán hơn cả nhà họ Trình ở tỉnh Tô Nam!
“Đó chính là khí phách của Diệp Tiên sư, không nói gì mà đã ra tay!”
Không biết có bao nhiêu người cảm thấy khiếp hãi, các cô gái thì nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt lấp lánh.
Từ xưa đến nay, con gái luôn sùng bái kẻ mạnh, mà Diệp Thành chắc chắn đã cho thấy sức mạnh siêu phàm.
Quay lại Tamlinh247.com đọc tiếp nhé!!
Giờ phút này, ở nơi đây chỉ còn lại tiếng rống giận điên cuồng của Khổng Nguyên Vĩ đang quỳ dưới đất: “Họ Diệp kia, mày đừng tưởng mình có chút bản lĩnh mà không biết trời cao đất dày! Võ Thánh là cái thá gì trước nhà họ Khổng tao chứ? Ngay cả tư cách vào cửa nhà họ Khổng tao cũng không có.
Mày dám hại tao phải quỳ, cứ đợi nhà họ Khổng của tao tới đây xé nát mày ra đi!”
Diệp Thành không đổi sắc mặt, chỉ hờ hững đáp lại một câu: “Tôi đợi đây”.
Sau đó anh chắp tay sau lưng, khoan thai đi về phía bàn ăn, tiếp tục kéo Tào Hinh Toàn chọn món.
Cuối cùng chỉ còn lại đám người Phùng Sơn Hà đứng tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cùng lúc ấy, trong khách sạn nào đó ở tỉnh Tô Bắc, một ông già ăn vận cao quý và một thanh niên nho nhã ngồi đối diện nhau, cùng thưởng trà, đánh cờ.
Ông già đó lại là ông cụ Thẩm - Thẩm Thiên Minh!
Thẩm Thiên Minh vừa đánh cờ vừa cười nói: “Gia Minh à, thành ý của nhà họ Khổng các cậu, ông già tôi xin nhận.
Nhưng Diệp Tiên sư là Cửu Thiên Thần Vương, nhà họ Thẩm nhỏ bé như chúng tôi không thể lay chuyển được”.
Khổng Gia Minh thì lại cung kính cười đáp: “Ông cụ Thẩm cứ đùa, ai mà không biết nhà họ Thẩm các ông là gia tộc đầu tiên đi theo Diệp Tiên sư.
Cậu Thẩm Hàn Lâm nhà ông còn là một trong những thuộc hạ được cậu ta xem trọng, giúp nhà họ Khổng chúng tôi truyền đạt sự tôn kính với cậu ta chắc chắn không phải chuyện gì khó”.
Thẩm Thiên Minh cười nói: “Chuyện này không dễ đâu.
Trước kia, ông cụ nhà họ Từ ở Yên Kinh cũng gọi điện thoại nhờ tôi, nói hết lời hay ý đẹp, bảo tôi nhất định phải thay ông ấy chuyển lời xin lỗi tới Diệp Tiên sư”.
Nói đến đây, ông ấy vuốt râu, khẽ cười nói: “Diệp Tiên sư bận rộn trăm nghìn việc, ông già tôi cũng lớn tuổi rồi, e rằng không truyền đạt được nhiều tin tức như vậy, phải làm sao đây?”
“Lão cáo già này!”
Khổng Gia Minh thầm mắng một câu, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm nhường cười cười.
Dù sao nhà họ Thẩm cũng là gia tộc gần gũi với Diệp Thành nhất, những người đến sau như bọn họ muốn móc nối quan hệ chỉ đành cúi đầu cầu trợ người khác.
Anh ta đang định lên tiếng thì bỗng nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc.
“Sao vậy?”
Thẩm Thiên Minh hơi nghi hoặc, nhíu mày lại, toát ra khí thế oai nghiêm.
Người bình thường đứng trước mặt ông ấy đã sớm bị khí thế đó làm cho run người khiếp sợ.
“Không có gì, đứa em trai không nên thân của tôi lại gây họa ở Tô Bắc rồi”, Khổng Gia Minh thở dài.
“Ồ, cậu hai nhà họ Khổng đúng không? Tôi từng nghe qua”, với chuyện này, Thẩm Thiên Minh chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Ông ấy rất tán thưởng Khổng Gia Minh, nhưng không có nghĩa cũng xem trọng Khổng Nguyên Vĩ.
Ngược lại, cả đời Thẩm Thiên Minh ghét nhất là loại người ỷ vào gia thế, ngang ngược không kiêng dè ai như Khổng Nguyên Vĩ.
Tiếc rằng đây là chuyện nội bộ của nhà họ Khổng, ông ấy cũng không tiện nhúng tay vào quá sâu.
Trước kia, đứa cháu Thẩm Hàn Lâm của ông ấy cũng giống như vậy, nhưng may là được Diệp Tiên sư dạy dỗ, lạc lối biết quay về, lãng tử quay đầu, đến nay đã trở thành trụ cột của nhà họ Thẩm.
Cuối cùng, Thẩm Thiên Minh vẫn mở lời: “Nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói với ông già đây.
Ở ba tỉnh Hoa Đông này, tôi vẫn có thể giúp được chút ít”.
“Cảm ơn ông Thẩm”.
Khổng Gia Minh chỉ khách sáo trả lời một câu.
Dựa vào quyền thế và địa vị của nhà họ Khổng ở Hoa Hạ, Khổng Gia Minh thật sự chưa gặp phải chuyện phiền phức nào.
Anh ta cũng tin rằng chỉ cần mình ra mặt thì sẽ có thể giải quyết tất cả.
Chỉ là mỗi lần dọn dẹp rắc rối cho Khổng Nguyên Vĩ, trong lòng anh ta cũng cảm thấy rất bất lực.
Sau khi anh ta ra khỏi khách sạn thì ngồi lên một chiếc xe mang biển số Yên Kinh.
Mặc dù chiếc xe ấy trông có vẻ khiêm tốn, nhưng chuỗi số sáu và tám trên biển số xe đủ để khiến người ta nhìn vào mà kính nể.
“A Long, chuyện là thế nào?”
Khổng Gia Minh vừa ngồi vào trong xe đã nhíu mày hỏi vệ sĩ kiêm tài xế của mình.
“Cậu hai được cậu chủ nhà họ Ngụy mời đến một buổi tiệc rượu, người tham dự đều là thế hệ trẻ của các gia tộc lớn ở Hà Đông, Hà Tây và Tô Bắc.
Kết quả, không biết thế nào mà cậu hai lại đắc tội với người có địa vị rất cao ở Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông.
Bây giờ cậu hai bị bắt quỳ ở nơi đó, cậu chủ nhà họ Ngụy thì bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, không biết sống chết ra sao”.
Khổng Gia Minh gõ ngón tay lên tay vịn của ghế xe, trên mặt hiện ra một nụ cười nhạt: “Nhà họ Ngụy muốn lợi dụng Nguyên Vĩ đả kích người khác đây mà.
Có lẽ bọn họ thấy nó tính tình nóng nảy nên cố ý dẫn nó đến bữa tiệc đó”.
Khổng Gia Minh thông minh đến thế nào, gần như vừa nghe vệ sĩ kể lại là đã hiểu mọi chuyện.
Nhà họ Ngụy là gia tộc lâu đời ở Hà Tây, Ngụy Á Long là người thông minh, sao lại vô duyên vô cớ dẫn Khổng Nguyên Vĩ đến buổi tụ hội như thế, hơn nữa còn gây hấn với người của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông?
Đây rõ ràng là nhà họ Ngụy muốn chống đối Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, nhưng lại không dám đắc tội trực tiếp với người ta, thế nên mới đẩy Khổng Nguyên Vĩ ra đối phó.
Ai ngờ lãnh đạo của Hiệp hội thương mại đó cũng không dễ đối phó, không hề nể mặt nhà họ Khổng.
“Nhưng dù có nói thế nào, nó cũng là người nhà họ Khổng.
Cậu ta đánh Nguyên Vĩ một trận cũng không sao, thậm chí có thể nói là đáng đời.
Nhưng mà cậu ta lại dám bắt nó quỳ, thế thì không coi nhà họ Khổng ra gì rồi”.
Khổng Gia Minh lạnh lùng cười nói: “Nhà họ Ngụy nói thế nào? Nếu lần này bọn họ không cho tôi một lời giải thích, thì đừng trách tôi không nể tình bạn cùng trường của ông nội và ông cụ Ngụy!”
“Gia chủ nhà họ Ngụy đã qua đó rồi, không biết có thể khống chế tình hình hay không”.
Hai tay A Long đặt trên vô lăng không cử động, mắt nhìn thẳng phía trước mà trả lời.
“Hừ, chúng ta cũng qua đó đi.
Tôi muốn xem xem, chỉ một Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông nhỏ bé có thể xuất hiện người lợi hại thế nào, lại dám coi thường nhà họ Khổng chúng ta”.
Khổng Gia Minh lạnh nhạt hừ một tiếng, khép hờ mắt lại.
Trong suy nghĩ của anh ta, người đáng để xem trọng trong Hiệp hội thương mại liên hiệp kia cũng chỉ có nhà họ Thẩm mà thôi.
Vả lại, nhà họ Thẩm cũng chỉ là hưởng ké ánh hào quang của Diệp Tiên sư, một khi rời khỏi Diệp Tiên sư thì một hiệp hội thương mại nho nhỏ tính là gì?
Nhà họ Khổng của anh ta tùy tiện nói một câu là có thể khiến cho cái gọi là Hiệp hội thương mại liên hiệp này sụp đổ hoàn toàn!
.