Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 41: Chủ Tịch





Trần Phong chỉ vào Diệp Thành mà chửi rủa, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, đây là địa bàn của gã, đối phó với Diệp Thành là chuyện quá đơn giản.


Nhưng Diệp Thành chỉ nhẹ nhàng đẩy Tiết Bách Hợp ngồi xuống ghế, nhìn Trần Phong rồi nói bằng giọng lạnh lùng: "Nếu tôi không đi thì anh định làm gì?"

Sắc mặt của Trần Phong đột nhiên tái nhợt, gã lui về phía sau mấy bước, gã biết rất rõ Diệp Thành có thể đánh cho gã một trận, nếu ở đây mà gã bị Diệp Thành bắt được thì chắc chắn gã không còn mặt mũi nào nữa!

Thấy bộ dạng sợ sệt của Trần Phong, Diệp Thành không khỏi bật cười chế nhạo: "Nói đi, nếu tôi không đi thì anh định làm gì tôi?"

"Hừ, chỉ là một nhân viên bình thường mà dám nói chuyện với trưởng phòng như vậy, đúng là quá ngông cuồng!"

Ngay khi Trần Phong đang dần dần lui về phía sau, ngoài cửa đột nhiên phát ra những âm thanh lạnh lùng, sau đó một người đàn ông trung niên bụng phệ bước vào.


"Bố!"

Trần Phong kích động kêu lên giống như nhìn thấy cứu tinh, người đàn ông trung niên cũng vô cùng huênh hoang, ông ta vác cái bụng phệ đi tới chỗ Diệp Thành, chế nhạo: "Cậu nhóc, cậu có nhận ra tôi không?"

"Bốp!"

Toàn bộ nhân viên đều há mồm trợn mắt, Diệp Thành đã giáng một cái tát vào mặt người đàn ông trung niên kia khiến ông ta ngã xuống đất, sau đó anh nhàn nhạt nói: "Tôi không quen ông, đừng tới gần tôi, cái mồm thối của ông khiến tôi buồn nôn".


"A!", người đàn ông trung niên đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng bị ai đánh, ông ta lập tức rống lên: "Mau báo cảnh sát, tôi phải gọi cho Cục trưởng Tôn để xử tử hình thằng ranh con khốn kiếp này!"

Trong mắt Trần Phong lóe lên một tia hung ác, gã đứng một bên thêm dầu vào lửa: "Đúng rồi! Gọi cảnh sát đi, bắt thằng khốn này lại trước rồi tính tiếp!"


"Các người..."

Tiết Bách Hợp lập tức cảm thấy lo lắng, cô ta biết bố con nhà họ Trần quen biết rất rộng, bọn họ chỉ là nhất thời nóng giận nên mới nói xử tử hình Diệp Thành, nhưng nếu Diệp Thành thật sự bị bắt, ít nhất là bị kết án mấy năm, mà mấy năm đó chính là khoảng thời thanh xuân gian quý giá nhất của anh!

Hơn nữa, hai người này thậm chí sẽ mua chuộc cai ngục và tìm đủ mọi cách để tra tấn Diệp Thành trong nhà tù, có thể nói nếu bọn họ thật sự báo cảnh sát, cả đời này của anh coi như bị hủy hoại!

"Các người không được gọi cảnh sát!"

Vì quá lo lắng, Tiết Bách Hợp la hét ầm ĩ, thấy bộ dạng đó của Tiết Bách Hợp, hai bố con họ Trần không hẹn mà cùng bật cười với vẻ chế nhạo.


“Không báo cảnh sát cũng được thôi", Trần Phong đắc ý nói: “Tối nay cô hãy chủ động hầu rượu hai bố con tôi, vậy thì mọi chuyện đều có thể thương lượng".


Sắc mặt Tiết Bách Hợp đột nhiên trắng bệch, làm sao cô ta lại không biết chuyện này có khác nào đưa dê vào miệng cọp, nhưng nếu không đồng ý, cô ta sẽ phải trơ mắt nhìn cả đời Diệp Thành bị hủy diệt sao?

"Tôi, tôi làm..."

Cô ta còn chưa nói hết câu thì ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Giữa ban ngày ban mặt uy hiếp nhân viên trong văn phòng, Trần Phong, cậu cũng có uy phong lắm".


"Chủ tịch?"

Bố con nhà họ Trần vừa rồi còn đang đắc ý nhưng bây giờ lập tức choáng váng, Trần Phong cuống quýt tiến lên, lắp bắp nói: "Không phải như vậy, là do cậu ta đánh tôi trước..."


"Bốp!"

Lần này, một cái tát dữ dội đã giáng vào má trái của Trần Phong, mặc dù cái tát của chủ tịch không mạnh bằng Diệp Thành nhưng khi ông ấy dùng hết sức tát Trần Phong thì vẫn khiến cho gã phải lảo đảo.


"Tránh ra, cái mồm thối của cậu đúng là rất kinh tởm!"

"Chủ tịch?"

Trần Cương chợt nhận ra tình hình có gì đó không ổn, ông ta cũng được coi là thế hệ kỳ cựu của công ty, dù bình thường không làm được việc gì quá lớn lao nhưng dựa vào thâm niên của mình thì trước giờ ông ta chưa từng bị chủ tịch nói nặng lời bao giờ.


Đàm Duyệt thấy có gì đó không ổn, ả ta vội vàng bưng một tách trà, tiến lên cười híp mắt nói: "Ôi chao, chủ tịch bận trăm công nghìn việc, không cần phải bận tâm tới những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Chuyện là có hai nhân viên làm việc không tốt nên đã bị đuổi việc thôi, bọn họ không cam lòng, còn cố ý chạy tới đây gây rối, theo tôi cứ để cho phó tổng giám đốc Trần xử lý là được".


Giọng điệu của Đàm Duyệt ỏn ẻn, ả ta làm ra vẻ õng ẹo, nói xong còn liếc mắt đưa tình: "Cả ngày chủ tịch phải làm việc vất vả rồi, hay là để tôi xoa bóp cho chủ tịch một chút, để chủ tịch được thư giãn, thoải mái".


Nghe xong, chủ tịch tiện tay cầm lấy ly trà nóng trong tay Đàm Duyệt và...tạt thẳng vào mặt ả ta!

"Aaaa!"

Đàm Duyệt đột nhiên hét lên thẳm thiết rồi ngã xuống đất, tách trà đó chưa nóng tới mức có thể hủy hoại khuôn mặt của ả ta nhưng cũng đủ tạo ra vài vết phồng trên khuôn mặt, chắc chắn mấy tháng tới ả ta không dám gặp ai.



"Tôi đã đứng ở cửa nghe rất lâu.
Ai đã cho các người tư cách sa thải nhân viên mà không có lý do? Ai cho các người tư cách ép nhân viên nữ phải hầu rượu các người? Là ai...
ai đa cho các người tư cách sa thải chủ tịch của công ty?"

Khi chủ tịch vừa dứt lời, tất cả mọi người trong văn phòng đều choáng váng.
Trần Cương cố nén sự đau đớn trên mặt, trợn mắt hỏi: "Chủ, chủ tịch sao?"

Chủ tịch hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Ông cụ Thẩm đã giao lại công ty này cho Diệp Thành rồi, cậu ấy mới chính là người lãnh đạo của cả công ty, là chủ tịch của chúng ta!"

Ngay khi chủ tịch nói xong, cả văn phòng đều im lặng, bố con nhà họ Trần và Đàm Duyệt đều cảm thấy trống rỗng, bọn họ không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, tại sao một người làm công bình thường đột nhiên lại biến thành chủ tịch của công ty.


Còn những nhân viên vừa xì xào sau lưng Diệp Thành và Tiết Bách Hợp kia thì suýt nữa bật khóc, vừa rồi bọn họ đã làm gì vậy? Bọn họ còn dám chế nhạo cả chủ tịch công ty, sau này làm sao có thể làm việc được nữa?

Chủ tịch cũng không cho bọn họ quá nhiều thời gian phản ứng lại, lập tức hét lớn: "Trần Cương, Trần Phong, Đàm Duyệt, ba người đã bị đuổi việc, lập tức dọn khỏi đây, bắt đầu từ hôm nay, các người không được phép bước vào công ty Thái Á nửa bước!"

Ánh mắt của ba người này tràn ngập vẻ tuyệt vọng, công ty Thái Á là công ty đầu ngành, người bị sa thải khỏi đây gần như không thể được công ty khác tiếp nhận nữa!

Chủ tịch không thèm nhìn ba người này, quay đầu lại nói với Tiết Bách Hợp: "Cô Tiết, tôi thay mặt công ty xin lỗi cô vì sự đối xử bất công mà cô phải chịu".


"Tôi có thể thấy được sự chăm chỉ và trách nhiệm qua từng ngày của cô, nếu cô không chê thì hãy ở lại công ty đảm nhiệm vị trí phó tổng giám đốc, cô thấy sao?"

Nghe vậy, những người trong văn phòng đều hít sâu một hơi, đó không phải là vị trí của Trần Cương sao? Điều này có nghĩa là từ nay trở đi Tiết Bách Hợp có thể tùy ý sai bảo bọn họ sao?

Nghĩ đến đây, những người vừa rồi còn châm chọc Tiết Bách Hợp chỉ cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh, họ còn không dám ngẩng đầu lên nhìn cô ta.



"Tôi……"

Tiết Bách Hợp lúng túng, tất nhiên cô ta muốn có lương cao, nhưng cô ta hiểu rõ nhất năng lực của bản thân, cô ta sợ mình không thể đảm đương nhiều công việc và những nhân vật lớn như vậy!

Lúc này Diệp Thành lên tiếng: "Cô ấy chưa có đủ kinh nghiệm làm việc, trước tiên nên để cô ấy làm trưởng phòng là được rồi".


Thật ra anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là do phó tổng của công ty thường xuyên phải đi xã giao nhiều, rất khó để triển khai việc bảo vệ bản thân, nhưng lời của anh khi lọt vào tai Tiết Bách Hợp lại khiến cô ta cảm thấy anh là người rất chu đáo và ấm áp.


Chủ tịch vội vàng nói: "Được, để cô Tiết làm trưởng phòng, nhưng được hưởng đãi ngộ bằng với phó tổng.
Sau này có kinh nghiệm phong phú, cô ấy sẽ đảm nhận vị trí phó tổng".


Diệp Thành thờ ơ gật đầu, chuyện sau này anh cũng không bận tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện của chính mình là được.


Cảnh tượng này lọt vào trong mắt những nhân viên khác khiến họ lạnh sống lưng, hiện tại xem ra công ty này là của Diệp Thành rồi, anh nói gì chủ tịch cũng phải nghe theo, vừa rồi anh còn mắng Trần Cương không ra gì, vậy sao này bọn họ sẽ sống sao đây?

Nhưng Diệp Thành không thèm để ý đến suy nghĩ của đám người này, bởi vì lúc này anh vừa nhận được một tin nhắn từ Thẩm Mộng Nguyệt.


"Anh Diệp, việc mở kênh đào có chút vấn đề, nếu anh có thời gian, tôi sẽ đến gặp anh nói cụ thể".


- ------------------


.


— QUẢNG CÁO —