Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 414: Phật Quang





Với uy lực khủng khiếp từ cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly của Diệp Thành hiện giờ, một mũi giáo này phải mạnh mẽ đến mức nào? Gần như chỉ trong nháy mắt nó đã đâm thủng không trung, hơn nữa mũi giáo hoàn toàn được hình thành từ năng lượng chân nguyên, tốc độ nhanh vô cùng.


Cây giáo lóe lên tia sét đùng đoàng, ma sát với không khí tóe ra tia lửa, tạo nên một đường lửa thật dài sau đuôi.

Chẳng khác nào sao chổi quét qua mặt trăng, cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời, khí thế vĩ đại vô cùng, nhắm thẳng về phía Chiến Lang Vương.


Đối diện với mũi giáo dường như có thể xuyên thủng đất trời này, Chiến Lang Vương lập tức biến sắc, không dám chống đỡ.

Lão ta tru lên một tiếng, bốn chân chạm đất nhảy sang một bên ngay tức khắc.

Đám người Joyce cũng khẽ biến sắc, giống như không ngờ tới Diệp Thành lại mạnh đến vậy.


“Ầm ầm ầm!”
Mũi giáo cắm thẳng xuống mặt đất, vang lên sóng âm cực lớn.


Nơi Chiến Lang Vương đứng ban đầu bị sụp thành một cái hố to hai mươi đến ba mươi mét, giống như bị kích nổ bằng lựu pháo hạng nặng vậy.

Bùn đất, tảng băng nặng mấy tấn nổ văng lên trời, tạo ra mưa đá trong phạm vi nhỏ.


“Chết tiệt!”
Chiến Lang Vương mặt mày lấm lem chạy tới từ khoảng cách xa một trăm mét, đôi mắt mờ đục ngập tràn giận dữ.

Năm xưa lão tung hoành thế giới, chưa từng coi trọng bất kỳ ai, ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng phải xưng hậu bối, đã bao giờ chật vật như thế này đâu.


Chẳng bao lâu sau, khí thế mạnh mẽ toát ra từ trên người lão, cả người Chiến Lang Vương được bao bọc trong luồng khí kình này, mơ hồ có xu hướng sắp hóa thành người sói.


Quanh người lão mọc lông sói, đôi mắt hóa thành màu xanh lá.


Nhưng lão không hóa thành người sói thật sự, mà duy trì ngoại hình phần lớn là của con người, tứ chi chạm đất.


Ngay sau đó “ầm” một tiếng, Chiến Lang Vương lao về phía Diệp Thành với tốc độ gấp mười lần trước kia.

Tốc độ của lão ta gần như vượt hơn cả tốc độ của âm thanh, vượt qua giới hạn của mọi cao thủ Thần Cảnh.


“Hửm? Đây là… linh thể thú?”
Diệp Thành hơi kinh ngạc, không ngờ ở Địa Cầu lại có người có thể thức tỉnh thiên phú dã thú đến trình độ này, đã gần đạt đến linh thể tiểu thành.

Phải biết rằng, mặc dù tu tiên không có rào cản, nhưng thiên phú quyết định tất cả.

Với linh thể thú của Chiến Lang Vương, nếu có thể tu luyện công pháp hệ thú thì tốc độ sẽ nhanh hơn gấp mười lần người bình thường.


Dựa vào điều này, lão sẽ mạnh hơn người sói Fenrir kia không biết bao nhiêu lần.


Nhưng Diệp Thành không hề sợ hãi, anh tu luyện cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly, một trong ba thần thể ở thiên hà Overlord, hơn nữa cũng đã đạt tiểu thành.

Cho dù linh thể thú của Chiến Lang Vương đạt đến tiểu thành thật thì cũng không phải đối thủ của Diệp Thành.


“Vù!”
Diệp Thành đánh ra một quyền, ánh sáng xanh xung quanh người dao động, đối chọi với Chiến Lang Vương.


Người ngoài chỉ nhìn thấy một màn ánh sáng xanh và một luồng khí kình màu đỏ va chạm với nhau một cách kịch liệt.

Lấy bọn họ làm trung tâm, trong phạm vi mười mấy mét xung quanh họ đều bị bao phủ bởi các loại khí kình và ánh sáng.


“Chiến Lang Vương mạnh thật đấy!”, các cao thủ Thần Cảnh không kìm được cảm thán.


Hoạt Phật Lãng Nhật và Joyce sa sầm mặt.

Đương nhiên bọn họ biết rõ thể chất Cuồng Lang là tuyệt chiêu cuối cùng của Chiến Lang Vương, chỉ có thể bộc phát trong mấy phút mà thôi, hết thời gian thì sẽ vào giai đoạn suy yếu.

Thế nhưng lão ta đã dùng đến tuyệt chiêu mà vẫn không áp chế được Diệp Thành một chút nào, ngược lại bị Diệp Thành áp chế.


“Để tôi!”
Hoạt Phật Lãng Nhật chắp tay niệm Phật hiệu, sau đó tham gia vào chiến trường.


“Ầm!”
Diệp Thành vung ra một quyền, nắm đấm biến đổi chín lần trên không trung, tựa như vẽ mắt cho rồng, tuyệt diệu vô cùng.

Quyền này vẽ ra một đường cong huyền ảo, vừa khéo xuyên qua hai tay của Chiến Lang Vương, đấm một cú vào ngực lão ta.


Chiến Lang Vương kích hoạt thể chất Cuồng Lang xong, tốc độ trở nên cực kỳ nhanh.

Trong mắt mọi người lại chỉ thấy một áng mây màu đỏ không ngừng lượn quanh một chùm sáng màu xanh.

Lão ta cũng là cao thủ dùng võ xưng thần, mỗi lần ra tay đều nhanh như tia chớp, thậm chí có thể dùng tay không đỡ đạn.


Trong mắt Chiến Lang Vương, rõ ràng một quyền của Diệp Thành đi rất chậm, nhưng lão ta lại không đỡ được.


“Ầm!”
Kình lực nắm đấm của Diệp Thành mạnh đến mức nào chứ, Chiến Lang Vương bị đánh vào ngực lập tức rên lên một tiếng, cơ thể không khỏi dừng lại giữa không trung.

Lúc ấy, một luồng sáng màu xanh hiện lên nơi ngực Chiến Lang Vương, ánh sáng trông như một quyền ấn hư ảo.

Quyền ấn nổ tung, vang tiếng ầm ầm, kèm theo đó, khí kình màu đỏ nửa bên cơ thể Chiến Lang Vương cũng bị nổ tan.


Lão ta lảo đảo rơi xuống, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ra đất.

Chiến Lang Vương dùng hết sức phát huy Cuồng Lang, thế mà suýt chút nữa bị Diệp Thành phá vỡ bằng một quyền!
“Đó, đó là chiêu thức gì vậy?”
Trong lòng Chiến Lang Vương cực kỳ khiếp hãi, một khi thể chất Cuồng Lang của lão được sử dụng thì gần như là sự tồn tại có tốc độ nhanh nhất thế gian, chỉ thua máy bay vận tải siêu thanh và tên lửa mà thôi.

Nhưng Diệp Thành không những có thể theo kịp tốc độ của lão ta, mà còn lấy chậm đánh nhanh, dùng một quyền không thể tưởng tượng nổi đánh lùi thể chất Cuồng Lang của lão.


Không để Chiến Lang Vương nghĩ nhiều, Diệp Thành đã đánh ra một quyền nữa.

Một quyền xa xưa dày nặng, lúc vừa đánh ra thì lặng yên không tiếng động, sau đó thì lại như nốt nhạc to vang, như Thái Sơn đổ sập, đất trời đều rung chuyển.


Chiến Lang Vương tin rằng, nếu mình trúng phải quyền đó thì chắc chắn sẽ bị đánh xuyên qua người.


Ngay lúc lão ta đang cảm thấy tuyệt vọng…
“A di đà Phật!”
Một giọng nói già nua vang lên, kèm theo giọng nói đó là vô số luồng gió lớn từ trên không trung như nghe theo mệnh lệnh mà hội tụ trước mặt Chiến Lang Vương, cuối cùng tạo thành một tấm khiên không khí nửa trong suốt.


Một quyền cổ xưa của Diệp Thành đánh vào khiên không khí khiến tấm khiên đó nổ tung ngay lập tức.


Nhân cơ hội này, Chiến Lang Vương lại khởi động thể chất Cuồng Lang một lần nữa, chỉ trong chớp mắt hóa thành một luồng sáng màu đỏ chạy trốn ra xa mấy chục mét.


“Lại một lão già khác nữa?”
Diệp Thành liếc mắt sang Hoạt Phật Lãng Nhật vừa mới sử dụng Phật pháp, trong mắt là vẻ hờ hững.

Cho dù xuất hiện bao nhiêu người đi chăng nữa, có gì mà anh phải sợ?
“Chiêu của ông mà cũng gọi là pháp thuật sao? Xem của tôi đây!”
Tay Diệp Thành tạo thành trảo nắm vào không trung, giậm chân, quát khẽ một tiếng.

Vô số băng tuyết từ xung quanh lập tức bay tới, tạo thành nhũ băng dài nửa mét, toàn thân màu xanh lam, giống như kim cương.


“Đi!”
Cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly có thể điều khiển mọi nguyên tố nước trên thế gian, mà nguyên tố băng gần với nguyên tố nước đương nhiên cũng không ngoại lệ.


Nhũ băng tạo ra tiếng gió rít thảm thiết, lao về phía Hoạt Phật Lãng Nhật như tên bắn.

Nhũ băng dài nửa mét xoay tròn cực nhanh trên không trung, giống như một chiếc nỏ được bắn ra từ máy tiện, sức mạnh đủ để xuyên thủng sắt thép.

Nhất là mũi nhọn kia dường như có thể phá hủy mọi thứ.


Trước đòn tấn công này, Hoạt Phật Lãng Nhật trở nên nghiêm nghị, đột ngột chắp hai tay lại, giẫm mạnh xuống đất.


“Ngã Phật từ bi…”
Trong phút chốc, xung quanh người lão hiện lên Phật quang bảy màu.

Phật quang chậm rãi tạo thành bức tường ánh sáng bảy màu chắn ngang trước mặt lão.


Trong mắt Diệp Thành lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bỗng nhiên quát lên một tiếng: “Phá cho ta!”
- ------------------