Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 451: Mảnh Vỡ Ký Ức





“Vù vù!”
Linh khí nồng đậm hội tụ từ bốn phương tám hướng, dưới lực kéo của Diệp Thành, nó biến thành một cái phễu nửa trong suốt giống như vầng trăng khuyết có thể nhìn thấy bằng mắt thường liên tục rót vào đỉnh đầu của Tiêu Nghĩa Tuyệt.

Cơn lốc cực lớn lan tràn ra xung quanh làm biển mây bị xáo trộn.

“Lùi!”
Những người khác bị trận cuồng phong này thổi đến mức không thể không lùi ra phía sau, cuối cùng cũng phải rút lui khỏi đình nghỉ mát, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn, trong đình nghỉ mát Diệp Thành và Tiêu Nghĩa Tuyệt bị cơn bão linh khí mênh mông này bao trùm lên, như thể đang ở trong chốn bồng lai tiên cảnh cách biệt với phàm trần.
“Vận hành công pháp, bản tâm tĩnh lặng, đừng suy nghĩ lung tung!”, Diệp Thành hét lớn.

Mà Tiêu Nghĩa Tuyệt không hổ là tuyệt đại thiên tài bước vào cảnh giới Huyền Tiên trước cả khi linh khí hồi phục, tuy rằng có chút kinh hãi, nhưng đã nhanh chóng tĩnh tâm lại, khôi phục trạng thái tâm bình lặng như nước.

Ngay lập tức, lão ta tiếp nhận chân nguyên linh khí mà Diệp Thành truyền vào, truyền đi khắp các kinh mạch lớn nhỏ trong cơ thể hình thành một vòng tuần hoàn, không ngừng hội tụ ở huyệt Trung Phủ tạo thành một quả cầu linh khí lớn.

Sự khác biệt lớn nhất giữa Thần Cảnh và Kim Đan là ở viên Kim Đan, nếu không có Kim Đan ở huyệt Trung Phủ, cho dù chân nguyên của một người có hùng hậu đến mực nào đi nữa cũng chỉ có thể phân tán ở xung quanh, không có cách nào hội tụ tại một điểm để bùng phát được sức mạnh khủng khiếp.

Cũng không có cách nào dùng Kim Đan để lưu trữ sức mạnh của mình vào những thời điểm quan trọng.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Khi linh khí truyền vào từ đỉnh đầu, nội lực của Tiêu Nghĩa Tuyệt xoay tròn với tốc độ cực cao hình thành một vòng tuần hoàn linh khí cực lớn trong cơ thể.


Một vòng, hai vòng, ba vòng…
Mỗi lần chuyển một vòng, nội lực của lão ta đều lớn thêm một phần, Tiêu Nghĩa Tuyệt giật mình phát hiện sự tăng trưởng của bản thân khi khổ tu trong mười mấy ngày thậm chí còn không bằng thời gian mười lăm phút này.

Chẳng mấy chốc, chân nguyên dâng trào trong cơ thể Tiêu Nghĩa Tuyệt đang dần lớn mạnh, mạnh mẽ bùng nổ, gần như muốn phá tan cơ thể mà ra.

“Tiên sư, tôi sắp đến cực hạn rồi”.

Cuối cùng Tiêu Nghĩa Tuyệt chịu không nổi phải mở miệng cầu cứu.

Nội lực mà lão ta khổ luyện cả trăm năm khủng khiếp đến mức nào, không phải là do chân khí không đủ hùng hậu so với Kim Đan mà chỉ là không có pháp môn ngưng đan mà thôi.

Cho nên dù cho nội lực có thâm hậu đi nữa, cũng không thể ngưng tụ Kim Đan trở thành người tu tiên được.

“Hự!”
Diệp Thành hét lớn một tiếng, ánh sáng rực rỡ từ trong mắt anh bắn ra tràn thẳng vào cơ thể của Tiêu Nghĩa Tuyệt.

Thần niệm của anh lúc này mạnh mẽ đến mức nào cơ chứ? Một khí phóng thích ra thậm chí có thể bao phủ cả phạm vi ba mươi cây số quanh đây.

Giờ đây cho dù chỉ có một bộ phận nhỏ truyền vào cơ thể của Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng đủ khiến lão ta cảm thấy run rẩy liên tục, đầu như bị thổi căng phồng sắp nứt, linh hồn dường như sắp bị nổ tung.

“Ngưng cho tôi!”

Diệp Thành căn bản không cần thủ đoạn nào cả, cũng không truyền cho Tiêu Nghĩa Tuyệt công pháp gì.

Anh chỉ thô bạo dùng thần niệm truyền chân khí vào cơ thể Tiêu Nghĩa Tuyệt, thậm chí cả tinh khí và linh hồn ngưng thành một thể, giống như là nặn bột mỳ, nhào nặn thật mạnh, tạo thành một viên Kim Đan.

Chuyện này đối với Tiên sư như anh chỉ là một chuyện cỏn con, các phương pháp quan trọng trong đó Diệp Thành đều hiểu rõ, chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì, chỉ là Tiêu Nghĩa Tuyệt sẽ phải chịu một chút đau đớn mà thôi.

Linh hồn là một dạng tồn tại vô cùng yếu ớt nhưng lại bị Diệp Thành dùng sức mạnh như dùng búa đánh xuống, đánh đến thừa sống thiếu chết, khiến cho Tiêu Nghĩa Tuyệt cảm thận được nỗi đau thấu tận tim can.

Dường như cả người bị xé tan thành vô số mảnh, sau đó lại được sửa lại một lần.

Nhưng lão ta có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải hoàn toàn dựa vào thiên phú của mình, một phần còn nhờ vào ý chí sắt đá kiên cường.

Cho nên Tiêu Nghĩa Tuyệt không những không phát ra âm thanh thống khổ mà còn không ngừng thích ứng với sức mạnh của Diệp Thành truyền vào, cưỡng ép bản thân phải nhớ kỹ khoảnh khắc này, chắc chắn sau này sẽ có rất nhiều lợi ích.

Ngay lúc này, một viên Kim Đan thô sơ xuất hiện trong huyệt Trung Phủ của Tiêu Nghĩa Tuyệt.

“Mở!”
Diệp Thành hét lớn một tiếng, áp một chưởng vào giữa đỉnh đầu của Tiêu Nghĩa Tuyệt, chân khí khổng lồ liên tục truyền vào trong cơ thể của lão ta.

Nó hòa vào trong cơ thể của Tiêu Nghĩa Tuyệt dẫn dắt nội lực của lão ta tuần hoàn trong cơ thể.


Một vòng tuần hoàn này tuy bị Diệp Thành sửa đổi một chút nhưng sau khi Tiêu Nghĩa Tuyệt luyện qua một lần, cảm giác dưởng như phá vỡ được một huyệt nào đó.

Nội lực trở nên vô cùng sống động linh hoạt, chuyển động theo tiết tấu một cách liên tục, dường như là có kết nối với nguyên khí khổng lồ của trời đất ở bên ngoài cơ thể.

“Lại mở!”
Diệp Thành vẫy tay trên không trung, chân khí ngưng tụ lại một chỗ, bảy bảy bốn mươi chín miếng bùa chú màu vàng kim đầy trời tụ lại, chúng ngay lập tức hóa thành những luồng ánh sáng vàng bay vào trong cơ thể của Tiêu Nghĩa Tuyệt.

“Rẽ mây thấy mặt trời, thành Kim Đan!”
Diệp Thành hét lớn một tiếng, mạnh mẽ vồ một cái vào trong không trung.

“Uỳnh!”
Khí kình trong cơ thể của Tiêu Nghĩa Tuyệt giờ đây vô cùng mạnh mẽ, khí huyết và linh hồn ngay lập tức hòa vào làm một, tạo thành một quả cầu tròn khép kín hiện lên trong huyệt Trung Phủ của lão ta.

“Ầm ầm!”
Ngay khi viên Kim Đan này được ngưng tụ thành hình, một chùm ánh sáng đỏ có độ dày bằng một ngón tay phóng lên từ đỉnh đầu của Tiêu Nghĩa Tuyệt bắn thẳng lên bầu trời.

Lấy đình nghỉ mát làm trung tâm, biển mây bao trùm toàn bộ bán kính trăm mét xung quanh.

Nó ngưng tụ thành một đám mây cực lớn, nhanh chóng bị các tia sáng nhuộm đỏ, nhìn từ xa giống như một đám mây cực lớn đang bị thiêu cháy.

“Ngưng khí thành cột, bao trùm trăm mét xung quanh… Đây, đây quả nhiên là dấu hiệu ngưng kết Kim Đan trong truyền thuyết rồi, sư phụ cũng từng trải qua, chỉ là như thế này thật sự quá kinh khủng rồi”.

Tiểu Thanh ngẩn ngơ nhìn qua, khuôn mặt thẫn thờ run rẩy nói.


Nhưng càng như thế, Tiêu Nghĩa Tuyệt càng cung kính sợ hãi đối với Diệp Thành.

Giúp người ngưng đan!
Đây là khái niệm gì cơ chứ?
Nếu không thể bước qua cánh cửa này, không thể ngưng đan, thì cho dù có mạnh mẽ đến đâu đi nữa cũng chỉ là “người”, là người phàm, vẫn nằm trong lục đạo luân hồi mà thôi.

Nhưng khi đã có Kim Đan, người đó sẽ thành một người tu sĩ chính hiệu, sau này thậm chí còn có thể theo đuổi các cảnh giới cao hơn như Nguyên Anh, thậm chí là phi thăng lên trời, trường sinh bất lão, trở thành tiên nhân chân chính.

Việc này cho thấy sức mạnh của Diệp Thành e là còn mạnh hơn lão ta gấp trăm lần, cảnh giới đã đạt đến mức mà Tiêu Nghĩa Tuyệt không thể nào tưởng tượng nổi.

“Mà Diệp Tiên sư có thể không biết, khi cậu ấy dùng linh hồn tiến vào thức hải giúp mình tạo thành Kim Đan, mình đã mơ hồ nhìn thấy một số hình ảnh trong tinh thần của cậu ấy”.

Tiêu Nghĩa Tuyệt âm thầm thở dài.

Tuy rằng chỉ nhìn thấy một số hình ảnh đứt đoạn nhưng khiến cho lão ta vô cùng kinh hãi.

Trong những hình ảnh đó, các cường giả mạnh mẽ đến mức có thể dời non lấp biển, một quyền đánh ra khiến cho trời đất rung chuyển, khiến cho một quốc gia bị hủy diệt trong một khoảnh khắc.

Mà trong những hình ảnh đó đều có hình dáng của Diệp Thành.

Sao Tiêu Nghĩa Tuyệt có thể không kinh ngạc? Làm sao mà không sợ hãi được cơ chứ?
- ------------------.