“Đây là Thánh nữ mà ông trời ban tặng cho Hoa tộc chúng ta.
Trời phù hộ cho Hoa tộc chúng ta”.
Các trưởng lão của Linh Miếu vui mừng kích động đến chảy nước mắt khóc lớn.
Sau đó, Dao Nhi được các tu sĩ vội vàng dẫn vào trung tâm Linh Miếu, cách một tuần mới có thể quay một lần.
Tất cả các trưởng lão đều sẽ truyền dạy, cho cô bé công pháp tu hành tốt nhất.
Họ lấy tất cả linh quả, dược liệu quý giá của cả Hoa tộc tích lũy mấy nghìn năm qua cho Dao Nhi sử dụng hết.
Đồng thời, việc phát hiện Dao Nhi thức tỉnh được tài năng thiên bẩm cũng dẫn tới sự chú ý của các thủ lĩnh của Hoa tộc.
“Thiếu chủ, đã mấy ngày không nhìn thấy cô bé Dao Nhi rồi.
Trong nhà thiếu đi cô bé ấy cảm thấy hơi có chút trống trải mà.
May mà hôm nay cô bé sẽ được về rồi”.
Ông Chu cầm một chiếc kéo nhỏ cắt tỉa cành hoa, mỉm cười nói.
“Ừ”.
Diệp Thành lạnh nhạt gật đầu, một thời gian không gặp, đến cả Diệp Thành cũng có chút nhớ Dao Nhi.
Mặc dù thần thức của anh có thể bao trùm lên toàn bộ thành Nam Hoa, lúc nào cũng có thể nhìn thấy toàn bộ sự việc xảy ra trong Linh Miếu và hình ảnh cô bé khổ luyện chăm chỉ.
“Quái lạ, đến cả Linh Miếu của Hoa tộc cũng không hề có ghi chép về lời nguyền rủa huyết mạch và tin tức về đám tu sĩ Hoa Hạ mấy nghìn năm trước, rốt cuộc chân tướng sự thật bị giấu ở nơi nào chứ?”
Diệp Thành thấy khó hiểu, Hoa tộc không có Kim Đan, tu vi mạnh nhất chính là Tiêu Thanh Vũ cũng chỉ là Ngưng Đan đỉnh phong mà thôi, c.ăn bản không thể phát hiện được thần niệm của Diệp Thành.
Hơn một tháng nay cả Linh Miếu đều bị Diệp Thành lật tung hết qua mấy lượt rồi, tất cả các sách cổ đều xem qua, vẫn không thể tìm ra ghi chép liên quan đến đoạn lịch sử kia.
Chỉ có một số cấm địa có thiết lập pháp trận bảo vệ, một khi phá vỡ liền sẽ bị phát hiện, Diệp Thành cũng không sơ ý đi thử vào lúc này.
“Lẽ nào cần mình đích thân đến Linh Miếu một chuyến, đi vào các cấm địa thử một lần xem sao?”
Diệp Thành sờ sờ cằm, ánh mắt lập lòe chăm chú suy nghĩ.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, ông Chu vội vàng chạy ra mở cửa, cứ tưởng là Dao Nhi trở về, không ngờ lại là Hoa Lộng Ngọc đứng ở ngoài cửa, cô ta đẩy ông ta ra bước vào trong.
“Xin lỗi thưa cô, đây là nơi ở của tư nhân cấm người lạ ra vào…”
Ông Chu vốn không có hảo cảm gì đối với người phụ nữ này, vừa dùng giọng điệu vô cùng khó chịu nói ra, vừa ngăn cản Hoa Lộng Ngọc vào bên trong.
“Để cô ta vào đi”.
Âm thanh của Diệp Thành truyền tới, ông Chu mới không tình nguyện tránh sang một bên.
Một nhóm tu sĩ Hoa tộc đi theo sau Hoa Lộng Ngọc tiến vào.
Bọn họ vào trong sảnh, cầm kiếm mà đứng, ai nấy đều bộc phát ra sát khí bừng bừng như muốn giết người, nhưng tu vi mỗi người đều chỉ là cảnh giới Tu Thể.
“Đây chính là Ngự Lâm Quân của Hoa tộc trong truyền thuyết đây sao, xem ra đúng là cháu gái của Hoa Thiên Lăng rồi”.
Diệp Thành ngồi trên ghế bập bênh, bình tĩnh nói, đến cả hứng thú để đứng dậy cũng không có.
“To gan, đã biết được thân phận của cô chủ vì sao còn không hành lễ?”
Có người phẫn nộ quát lớn, đám tu sĩ Hoa tộc này đều coi Hoa Thiên Lăng là thần, không cho phép bất kỳ một sự mạo phạm nào.
Hoa Lộng Ngọc lại không để ý, trái lại còn nhìn về phía Diệp Thành nói:
“Diệp Thành, lai lịch không rõ, tự nhận gia đình mình là thương nhân Hoa tộc, nhưng lại không chuyên tâm vào việc kinh doanh buôn bán, lại quan tâm đến tư liệu lịch sử…, dẫn theo một người hầu họ Chu, người của thành Nam Ly, có tu vi Tu Thể đỉnh phong, hơn nữa còn tinh thông y dược và đan thuật.
Anh ở Bắc Hải giết hàng chục con tiểu yêu, cứu được Thánh nữ, có đúng không?”
Ba tháng này khi Diệp Thành đến thành Nam Hoa, tất cả chuyện liên quan đến anh cô ta đều hiểu kĩ càng, nắm rõ như lòng bàn tay.
Săc mặt ông Chu có chút khó coi, cảm thấy như mình cởi hết quần áo cho người ta nhìn sạch vậy.
“Người có hành vi kỳ lạ như thế này lại là thương nhân ư, thật đúng là không thể tin nổi mà”.
Hoa Lộng Ngọc ngạo mạn nói:
“Nhưng mà cũng không quan trọng, đến cả thân phận, tu vi, lai lịch của anh đều không quan trọng.
Tôi cũng chẳng quan tâm, rốt cuộc vì sao mà thiên phú của Thánh Nữ được bộc lộ ra.
Thế giới rộng lớn vô cùng, bí mật cũng có hàng ngàn hàng vạn.
Mỗi người Hoa tộc đều có thể tu hành, đều có kinh nghiệm thoát khỏi gông cùm, đáng tiếc là những người đó không có cách nào truyền ra rộng rãi cho ngàn vạn người Hoa tộc.
Lần này tôi tới đây là để cảnh cáo anh một câu…”
Hoa Lộng Ngọc xoay người, ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, nhìn thẳng vào Diệp Thành:
“Thánh Nữ Dao Nhi là báu vật quý giả nhất của Hoa tộc chúng tôi, càng là chỗ dựa lớn nhất trong mấy nghìn năm qua để chúng tôi có thể trở lại thời huy hoàng ngày xưa.
Tôi không cho phép bất kỳ một ai làm phiền cũng như kéo chân cô bé lại.
Nếu có ai dám làm như thế, tôi chắc chắn sẽ giết hết!”
“Xoạt!”
Theo lời nói của Hoa Lộng Ngọc, thanh kiếm trên thắt lưng cô ta bật ra khỏi vỏ ba tấc, có một luồng kiếm khí xuất hiện, tràn ngập khắp cả căn phòng này, khiến cho hoa cỏ khắp cả căn phòng đều bị khô héo hết.
Mà Diệp Thành lại không hề quan tâm, hờ hững ngáp nhẹ một cái, lạnh lùng nói: “Nói nhảm xong chưa? Nếu xong rồi thì mời đi cho”.
“!”
Hoa Lộng Ngọc có chút phẫn nộ, chỉ là cô ta rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường: “Tên họ Diệp kia, đừng tưởng là được Thánh Nữ Dao Nhi yêu mến thì có thể làm gì thì làm, thành thật ở yên đấy cho tôi, nếu không tôi báo lại với ông nội đuổi các người ra khỏi thành Nam Hoa này đấy!”
Cô ta nói xong liền ngẩng cao đầu, như một con khổng tước cao ngạo dẫn đám người kia rời khỏi đây.
Ông Chu có chút phẫn nộ nói: “Thiếu chủ, đám người này có ý gì thế?”
“Chỉ là cảnh cáo mà thôi”.
“Sao lại trở về đây thế?”
Diệp Thành lộ ra ý cười, vui vẻ nói.
“Là cái ông của Linh Miếu nói Dao Nhi bế quan quá lâu rồi, cho Dao Nhi một thời gian nghỉ ngơi, thế nên cho phép em trở về.
Hơn nữa lâu lắm không gặp, Dao Nhi nhớ anh với ông Chu nhiều lắm, nhớ mọi người…”
Nói đến đây, cô bé không kìm được rơi nước mắt lao vào ôm chầm lấy Diệp Thành..