Ví dụ như anh lai lịch không rõ ràng, tự xưng là người kinh doanh, nhưng chưa ai từng thấy bố mẹ anh.
Ví dụ như anh thực lực mạnh mẽ, nhấc tay là có thể giết Chân Quân nhưng trước đây lại không có tiếng tăm gì.
Diệp Thành họ Diệp, mà Chân Quân đã phế Nam Hiền, dẫn đến ba đội hộ vệ truy sát như trong lời đồn cũng họ Diệp…
Khi những manh mối này kết nối lại với nhau, chân tướng gần như đã lộ rõ.
Dao Nhi ngẩng đầu lên, nhìn sang với ánh mắt mong chờ.
Lại nhìn thấy Diệp Thành bình tĩnh gật đầu: “Không sai, chính là tôi”.
Anh vừa nói ra lời này, tiếng hít thở trong đại điện của Linh Miếu cũng to hơn mấy lần.
Diệp Thành là tội phạm truy nã của vương đình Nam Ly, Nam Ly Vương chỉ đích danh phải giết anh.
Bất kể là tộc Bí Ngân hay là Bắc Minh Tông đều thua kém rất nhiều so với vương đình Nam Ly.
Một lúc lâu sau, Hoa Thiên Lăng mới nói: “Mọi người không cần quá lo lắng, Diệp Chân Quân pháp lực cao cường, cho dù là vương đình Nam Ly cũng không dễ chọc vào một nhân vật to lớn đương thời đâu.
Hơn nữa, tin tức này chỉ có chúng ta biết, tôi cũng chỉ phán đoán, chưa chắc vương đình Nam Ly đã biết”.
“Dù thế nào cũng cảm ơn Chân Quân đã bảo vệ Hoa tộc, Thiên Lăng xin cảm tạ một lần nữa”, Hoa Thiên Lăng khom người hành lễ.
Trước kia Ngân Linh Tử đã nói ra thân phận của Diệp Thành trước mặt bao người.
Mặc dù biết Hoa Thiên Lăng nói vậy phần lớn là để an ủi, nhưng mọi người vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Phải rồi, dù là vương đình Nam Ly cũng không đến nỗi vì một người con nối dõi mà tùy tiện đắc tội với một vị Chân Quân lớn mạnh.
Chỉ có Dao Nhi là vẫn căng thẳng, mơ hồ cảm thấy bất an.
Tiếp sau đó, mọi người trò chuyện vô cùng say sưa.
“Nghe đồn Chân Quân lấy được bảo tàng của Vạn Độc Ma Quân, sau đó bị ba đội hộ vệ âm thầm đánh chết.
Lẽ nào những lời đồn kia là giả?”, có một trưởng lão thắc mắc.
“Ngày đó tôi bế quan ở động thiên Vạn Độc, không hề nhìn thấy những cấm vệ của vương đình”, Diệp Thành lắc đầu.
“Vậy lai lịch của Chân Quân thì sao? Làm sao anh phá vỡ được ràng buộc của huyết thống mà tu đến cảnh giới Xuất Khiếu? Vì sao trước kia chưa từng nghe thấy tên tuổi anh?”, Tiêu Thanh Vũ nghĩ mãi cũng không hiểu, không kìm được hỏi ra miệng.
Mọi người lập tức yên lặng, đồng loạt nhìn về phía Diệp Thành, đợi anh trả lời.
Với tư cách là người Hoa tộc cảnh giới Ngưng Đan, điều bọn họ quan tâm là làm sao Diệp Thành có thể đột phá lên Xuất Khiếu trở thành Chân Quân.
Nên biết mấy nghìn năm trước, Hoa tộc đã xuất hiện không biết bao nhiêu thiên tài tuyệt thế, nhưng cuối cùng đều giậm chân ở bước Ngưng Đan, tuyệt vọng đến khi chết.
Bởi vì từ trước đến nay không thể sản sinh ra Xuất Khiếu, nên mới có lời đồn bọn họ bị một vị quyền năng nào đó hạ huyết chú.
Hiện nay linh khí khôi phục, mọi người đều đồn nhau rằng vị quyền năng đó chính là Nam Ly Vương.
Diệp Thành nâng ly thưởng thức rượu ngon, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Tôi không bị ràng buộc huyết thống”.
“Sao có thể như thế được?”
Trong chốc lát, Linh Miếu chấn động.
Tất cả mọi người đều không tin, ngay cả đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng cũng hiện vẻ nghi ngờ.
Ràng buộc tu hành của Hoa tộc tồn tại ở trong dòng máu, chỉ cần có huyết thống Hoa tộc thì nhất định sẽ bị hạn chế, bất kể có kế thừa bao nhiêu đời, kết hôn với bao nhiêu tộc khác thì nó cũng vẫn còn đó.
“Lẽ nào cậu không phải người thuộc Hoa tộc?”
Một vài trưởng lão kinh ngạc, nghĩ tới lời đồn lại nhìn Diệp Thành với ánh mắt kiêng dè.
“Phải đấy, anh, chỉ cần là người Hoa tộc đều sẽ bị ràng buộc về huyết thống.
Khi tu hành tất nhiên sẽ bị cản trở rất nhiều, thậm chí không cảm nhận được chút linh khí nào.
Bất kể có đi bao xa, bất kể có ở nơi đâu cũng không thể tránh khỏi”.
Dao Nhi cũng không kìm được lên tiếng.
Từ nhỏ cô đã lớn lên ở Hoa tộc, thường xuyên mắt thấy tai nghe về điều này, xiềng xích huyết thống đã trở thành chân lý.
Diệp Thành đặt ly rượu xuống, đột nhiên cười nói: “Lẽ nào bình thường mọi người không xem tin tức, không biết Hoa Hạ từng xảy ra chuyện gì sao?”
“Là sao?”
Nghe vậy, mọi người không khỏi ngây ra, chỉ có đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng bỗng run tay, nhìn anh với ánh mắt kinh hãi, giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
“Cậu là Diệp Tiên sư từng tung hoành thiên hạ, đánh bại Tiêu Nghĩa Tuyệt ở đỉnh Hoa Sơn vào hai năm trước ư?”
Nghe thấy lời này, mọi người lập tức hít sâu một hơi, cảm thấy sợ hãi.
Tiêu Nghĩa Tuyệt lợi hại thế nào, bọn họ là người hiểu nhất.
Có thể nói bởi vì sự hùng mạnh của Kiếm Thần nên bọn họ mới buộc phải dời đến thành Nam Hoa, nói trong lòng họ không cảm thấy oán hận là không thể.
Cũng chính vì vậy nên khi nghe thấy Tiêu Nghĩa Tuyệt thất bại, thành Nam Hoa còn reo mừng hoan hô, chỉ là sau này theo thời gian trôi cũng dần đi vào quên lãng.
Đại trưởng lão im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Lời nguyền có phải do Nam Ly Vương tạo ra hay không thì tôi cũng không rõ.
Trong sách cổ viết về chuyện này không rõ ràng”.
“Chỉ biết là năm xưa, Hoa tộc chúng ta tung hoành giới tu chân vốn vô cùng phồn thịnh, các chủng tộc như tộc Bí Ngân, yêu tộc Bắc Hải bây giờ đều là tộc dưới quyền chúng ta”.
“Nhưng sau này, một ngày nọ đột nhiên trời sụp đất lở, trên trời có thần linh hiện ra, ngự trên muôn trượng, cất lời thiêng liêng.
Thủ đô Hoa tộc chúng ta sụp đổ ngay tại chỗ, tiếp theo Hiên Viên Đại Đế và tất cả Chân Quân của Hoa tộc đều biến mất.
Sau đó, Hoa tộc chúng ta đã mất đi thiên phú tu luyện, từ đó về sau đã chịu bao nhục nhã!”.