Chân Quân mặc đồ trắng nhướng mày, cẩn thận đánh giá Diệp Thành hai lần, càng nhìn, ông ta càng kinh hãi.
Toàn thân Diệp Thành không hề có khí thể pháp lực nhưng đây không phải điều bất thường nhất mà là phía trên Thăng Nguyệt này có chằng chịt rậm rạp yêu thú, có thể bình an tới đây thì hai người này thật sự là người phàm à?
Sâu không lường được? đây là đại cao thủ đã trở về nguyên trạng?
“Việc này là do Mã Ngọc Long tôi có lỗi, mong hai vị đạo hữu thứ lỗi!”, Chân Quân mặc đồ trắng cũng linh hoạt phản ứng lại, nhanh nhẹn xin lỗi.
“Mã Ngọc Long? Là đệ tử quan môn của Vô Văn Trang- Mã Ngọc Long sao?”
Nghe thấy tên này, sắc mặt vài vị Chân Quân đều thay đổi.
Trong lúc họ trao đổi, Diệp Thành đã biết về Vô Văn Trang trong thất đại huyền môn.
Mã Ngọc Long là đệ tử quan môn của phu nhân trang chủ Vô Văn Trang, chỉ trong hai trăm năm mà đã tu thành Xuất Khiếu trung kỳ, trở thành cường giả một phương.
Quan trọng hơn nữa là trước đó, đại trưởng lão của Vô Văn Trang là đại Chân Quân –lão tổ Khô Vinh đã tiến vào Luyện ngục Vô Gian.
Rất nhiều Chân Quân nhìn hai người Diệp Thành bằng ánh mắt kỳ lạ, trong đó mang theo tia thương xót.
Diệp Thành lại chẳng hề để ý, loại người như Mã Ngọc Long là kiểu co được thì cũng giãn được, rất tinh mắt, là kiêu hùng quyết đoán không thắng được thì lui binh nên anh cũng chẳng muốn truy cứu.
Mã Ngọc Long nói tiếp: “Tôi đoán vị tiên nữ kia là thiên kiêu trên bảng Tinh Hà là vì nơi cô ấy tới là phía trên Thăng Nguyệt – nơi ma thú tụ tập đông nhất, nơi ấy rất nhiều đại yêu thú Kim Đan hậu kỳ.
Mà cô ấy lại một mình xông vào đó, cả người sạch sẽ không nhiễm khói lửa, dù là đại Chân Quân bình thường thì cũng khí làm được”.
“Vì thế, một là cô ấy có tên trên bảng Tinh Hà, hai là đệ tử đích truyền của tông môn cổ xưa”.
Mã Ngọc Long nói vô cùng rõ ràng, tràn đầy tự tin.
Mọi người cũng gật đầu đồng ý.
Kế tiếp, đám Chân Quân đều tản ra tìm nơi tu luyện, yên tĩnh chờ Luyện ngục Vô Gian mở ra.
Diệp Thành chuẩn bị dẫn Dao Nhi đi vào, Mã Ngọc Long lại bay tới, đứng cách mười trượng chắp tay với anh.
“Vị đạo hữu này, Mã mỗ xin lỗi vì lần lỗ mãng trước, mong hai vị đừng trách.
ở chỗ tôi có một món linh bảo không gian, có thể phá vỡ rào chắn giữa hai giới, nhưng còn thiếu một người, không biết đạo hữu có muốn gia nhập...”
Thái độ ông ta chân thành, trên mặt là nụ cười.
Nhưng Diệp Thành lại thẳng thắn từ chối: “Không cần, tự chúng tôi đi được!”
Nụ cười trên mặt Mã Ngọc Long cứng lại, tuy đã nhanh chóng che giấu nhưng lửa giận nơi đáy mắt vẫn bị phát hiện.
Mã Ngọc Long tiếp tục bắt chuyện với Diệp Thành, dùng ngôn ngữ để tấn công tìm hiểu lai lịch của Diệp Thành nhưng tiếc là đối phương chẳng có hứng thú gì.
Chờ Diệp Thành đã mất kiên nhẫn, ông ta vội cười nói: “Về bảng Tinh Hà, thật ra cũng không phải tin tức gì sâu xa!”
Ông ta vừa nói, thấy Dao Nhi dựng lỗ tai lên nghe thì nụ cười càng tươi.
“Cái gọi là bảng Tinh Hà là bảng danh sách xếp hạng cao cấp nhất hệ ngân hà.
Chỉ có dưới Thiên Quân Nguyên Anh mới được xếp vào bảng.
Người thường đều cho rằng Địa Cầu là hành tinh có sự sống duy nhất nhưng không biết rằng trong hệ ngân hà này không biết có bao nhiêu môn phái”.
“Tu sĩ Nguyên Anh được gọi là Thiên Quân trường sinh, là Người Vạn Thọ, có thể sống tới mười nghìn tuổi, trong mắt người đời đã là trường sinh bất tử.
Vì thế dưới bảng Tinh Hà là bảng dự khuyết Thiên Quân, trên đó đều là người có hi vọng thăng cấp Thiên Quân, trèo lên bảng Tinh Hà trong tương lai.
Mỗi một thiên kiêu trên bảng Tinh Hà đều có thực lực hơn hẳn đại Chân Quân, nghe nói không ngưng tụ thành Kim Đan thượng phẩm thì không có tư cách vào bảng Tinh Hà”.
Nói tới đây, Mã Ngọc Long bỗng hạ giọng, nhỏ tiếng: “Theo tôi thấy thì cô gái vừa rồi rất giống thiên nữ Ngọc Cơ đứng đầu bảng Tinh hà trong truyền thuyết”.
“Thiên nữ Ngọc Cơ?”
Dao Nhi không nhịn được mà hỏi lại.
“Đúng vậy thiên nữ Ngọc Cơ xuất thân từ đại giáo Tiên sơn Bồng Lai.
Phải biết là Tiên Sơn Bồng Lai là tông môn cao cấp nhất trong hệ ngân hà.
Đó là tông môn thượng cổ, nghe nói đã truyền thừa qua một trăm nghìn năm, không phải chỗ mà Địa Cầu chúng ta có thể so sánh”.
Nói tới đây, Mã Ngọc Long lắc đầu: “Nhưng thiên nữ Ngọc Cơ thần bí khó lường, rất ít có người nhìn thấy gương mặt thật của cô ấy, hơn nữa cô ấy còn có thân phận cao quý, rõ ràng không thể nào đích thân tới chỗ chúng ta.
Tuy Luyện ngục Vô Gian có bảo vật linh được nhưng cung không đủ tư cách để thiên nữ Ngọc Cơ tới đây.
Không thể nào là vì thần dược đâu nhỉ?
Nói tới đây, chính Mã Ngọc Long cũng bật cười.
Diệp Thành nhíu mày, anh nhớ tới dấu hiệu tiên sơn trên Thiên Phù, trong lòng cũng có suy đoán riêng.
Kế tiếp, Mã Ngọc Long vẫn luôn mời mọc Diệp Thành cùng nhau cưỡi linh bảo không gian xông qua hai giới nhưng đều bị Diệp Thành từ chối.
Ông ta chỉ có thể tức giận bỏ đi, trước khi rời khỏi đó, trong mắt còn có tia không vui.
Sau đó, Diệp Thành dẫn Dao Nhi tới một nơi vắng vẻ ở Luyện ngục Vô Gian, sau khi né tránh mọi người, anh trực tiếp xé rách không gian, tiến vào Luyện ngục Vô Gian..
Vừa bước vào Luyện ngục Vô Gian.
Cô bé cũng thử nghiệm một chút thì phát hiện mình dùng một chưởng đánh nát đá thường ngày vào đây lại chẳng làm gì được, khuôn mặt nhỏ nhăn tít lại, dáng vẻ tội nghiệp
“Yên tâm! Chỉ có chỗ này thôi, ra ngoài là ổn mà, không phải tu vi của em giảm đâu”, Diệp Thành buồn cười: “Huống chi, chỉ là không bay được thôi, đâu phải không thể chạy”.
Anh nói xong, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lùng lùng mà trong trẻo.
Tuy nơi này có pháp trận tối cao, áp chế tu vi nhưng nhiều hơn nữa là cấm pháp lực thần niệm, hạn chế cơ thể thì ít hơn nữa.
Thần thể đại thành của anh vào đây đúng là như cá vào nước.
- ------------------.