Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 613: Đan Vương Xuất Quan!





Đan Vương.

Đan sư đệ nhất mà các tông môn thượng cổ đều công nhận, Thái Thượng trưởng lão của Thần Đan Môn, môn chủ đời trước của Thần Đan Môn, nghe đồn là người gần với Tiên Đan sư nhất.

Sau khi Luyện Thiên trưởng lão bại trận, cây cột trụ chống trời của Thần Đan Môn cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.

"Anh ơi, anh nhất định sẽ đánh bại Đan Vương".

Cô bé Linh Linh huơ nắm tay nhỏ, cổ vũ trợ uy cho Diệp Thành.
"Các hạ phải cẩn thận, Đan Vương thành danh hơn nghìn năm trước, gần đây rất ít ra tay luyện đan cho người khác nữa.

Không ai rõ Đan Vương đã đến trình độ nào.

Nhưng với thuật luyện đan thông thiên của Chân Quân, có lẽ sẽ dễ dàng thắng Đan Vương thôi".

Ông già áo xám đứng bên cạnh Linh Linh cũng nịnh bợ nói.

Sau khi Diệp Thành đánh bại Hác Tư Văn, thái độ của ông già áo bào xám liền trở nên mềm mỏng hơn, để Linh Linh tới thăm Diệp Thành.

Khi Diệp Thành đánh bại các trưởng lão của Thần Đan Môn, sau cùng còn đánh bại Luyện Thiên trưởng lão, ông già còn đích thân chạy tới trước mặt, luôn theo hầu bên cạnh, nghiêm chỉnh hệt như đệ tử của anh vậy.

"Ông nội đúng là không cần liêm sỉ nữa, lớn thế này rồi mà còn làm đồ đệ cho anh Diệp Thành".
Linh Linh dí ngón tay vào mặt, lè lưỡi nói.

"Đạo thì không có trước sau, người mạnh sẽ là sư phụ.

Đan sư Bích Hải có đạo pháp thông thiên, thuật luyện đan vô song, sao ông không thể bái cậu ấy làm sư phụ được chứ".

Ông già áo xám thổi râu trợn mắt, mặt dày vô đối.

Ông ấy quả thật nhìn không thấu Diệp Thành.

Rõ ràng anh còn trẻ như vậy, mới có hơn hai mươi tuổi, chỉ có thể coi là trẻ con trong cái nghề luyện đan phải dựa vào tích lũy kinh nghiệm này.


Nhưng thuật luyện thành đan chỉ dựa vào một ý niệm thế này vô cùng mạnh mẽ, hệt như cảnh giới thần thánh sinh tử do tâm như trong truyền thuyết.

"Chẳng lẽ vạn năm sau sẽ lại xuất hiện một Dược Thần nữa sao?"
Ông già áo xám nhìn Diệp Thành, lẩm bẩm.

Trừ ông già áo xám thì mấy ngày nay có không biết bao nhiêu gia tộc lớn, tông phái, hiệp hội đạp nát cửa nhà Diệp Thành.

Cho dù Diệp Thành có phải Dược Thần Đan Thánh hay không, nhưng anh có thể luyện ra linh đan thượng phẩm, khắp Hoa Hạ này ít nhất cũng phải là đại tông sư xếp trong top năm.

Thậm chí ngay cả Đường Ngự Phong cũng phái người đến thăm hỏi.

Mà Hà Cửu Hằng thì tức nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng hắn ta muốn đẩy Diệp Thành vào vực sâu vạn trượng, sao lại khiến Diệp Thành bò lên hơn nữa còn một bước bay thẳng lên trời, trở nên vang danh thiên hạ cơ chứ?
"Tôi không tin anh ta là Dược Thần thật.

Đợi Đan Vương ra tay rồi thì nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh ta", Hà Cửu Hằng tức tối nói.

Khi tin tức Đan Vương khiêu chiến truyền ra, đột nhiên không còn người đến nhà Diệp Thành nữa.

Đan Vương dù sao cũng vang danh thượng cổ đã lâu, vô cùng có uy danh.

Không ai dám coi thường vị tông sư đan đạo tuyệt thế này.

Hơn nữa có rất nhiều tin tức đồn thổi rằng Đan Vương đã trở thành Tiên Đan sư.

"Có lẽ Đan Vương vẫn chưa trở thành Tiên Đan sư, nếu không Thần Đan Môn sớm đã phất lên ngang hàng với thất đại huyền môn rồi.

Nhưng khổ luyện thời gian dài như vậy cũng không thể xem thường, e là ông ta cũng không còn cách Tiên Đan sư bao xa nữa".

Lão tổ nhà họ Lữ suy đoán: "Việc chiêu mộ Diệp đan sư của nhà chúng ta tạm thời dừng, đợi kết quả của cuộc đấu này đã".

"Lão tổ, ý người là đan sư Bích Hải sẽ thua?", Lữ Khinh Mộc nhíu mày.


"Cho dù thắng hay thua thì Diệp Thành cũng là đan sư đỉnh cao.

Nhưng vào khoảnh khắc mấu chốt này, chúng ta không thể đắc tội Thần Đan Môn và Đan Vương được.

Không ai biết rốt cuộc Đan Vương đã lên đến cảnh giới nào.

Đừng quên rằng trừ việc là một luyện đan sư, ông ta còn là một Chân Quân Xuất Khiếu trung kỳ".

Lão tổ nhà họ Lữ nhìn hai cô gái bằng ánh mắt sâu xa.

Trên thực tế thì tin tức Đan Vương xuất quan đã làm chấn động tất cả các tông môn thượng cổ.

Cho dù là xét về đan đạo hay là về tu vi thì Đan Vương đều là người mà ngay cả thất đại huyền môn cũng không thể coi thường.

Vị đại tông sư luyện đan này có tu vi thâm hậu đến mức nào, không ai biết.

Trừ vị lão tổ Chân Quân của nhà họ Đường thì các tỉnh xung quanh không ai dám nói có thể đánh thắng ông ta.

"Đan Vương xuất quan chắc chắn sẽ đánh bại đan sư Bích Hải".

"Đúng vậy, những người trước đó là do sơ suất thôi, nhưng dù thuật luyện đan của đan sư Bích Hải cao đến mấy cũng đâu thể là đối thủ của Đan Vương được cơ chứ!"
"Thần Đan Môn của chúng ta vẫn chưa thua đâu!"
"....."
Sau khi Đan Vương xuất quan thì bóng đen bao phủ trên đầu Thần Đan Môn suốt năm ngày đã bị quét sạch chỉ trong chốc lát.

Đệ tử nào trông cũng vui mừng hớn hở, tràn đầy khí thế.

Cho dù Diệp Thành đan đạo thông thiên, dù Diệp Thành sâu không lường được, cho dù Diệp Thành trăm trận trăm thắng...!
Nhưng đó là Đan Vương đấy! Đan Vương đệ nhất luyện đan của tông môn thượng cổ, Đan Vương có đan đạo vô địch!
Ngay cả Hác Tư Văn cũng phấn chấn lại.


Vị thiên tài bị đả kích bởi Diệp Thành này vốn đang hồn bay phách lạc, vô cùng suy sụp.

Đặc biệt là đám người Luyện Thiên trưởng lão, sau khi liên tiếp bị Diệp Thành đánh bại thì hoàn toàn bị đánh tan ý chí, hoàn toàn suy sụp.

Nhưng sau khi Đan Vương ứng chiến Diệp Thành thì họ lại trở nên phấn chấn, trong ánh mắt lấp lánh tia hy vọng.

Trên thực tế thì Đan Vương quả thật đã trở thành tia hy vọng cuối cùng của Thần Đan Môn rồi.

.....!
Đan Vương đích thân ra tay so tài luyện đan với Diệp Thành.

Tin tức này quá chấn động, ngay cả những thế gia có Chân Quân như nhà họ Lữ, nhà họ Hà cũng không ngồi yên được nữa.

Nhiều gia chủ, lão tổ thậm chí còn phá quan mà ra, đích thân tới thành phố Thần Đan.

Lúc này cả thành phố Thần Đan cũng đông nghịt người, đâu đâu cũng là những cường giả đến từ Hoa Hạ và các quốc gia khác.

Luyện đan sư có quan hệ mật thiết với tu hành.

Có đan sư mạnh mẽ hơn xuất hiện, thế nên tất nhiên là nhận được sự quan tâm của các cường giả.

"Long Điểu to quá, nghe nói là vật cưỡi của cô chủ nhà họ Lữ, chẳng lẽ Lữ Khinh Mộc đến rồi sao?"
"Ha ha, cô chủ nhà họ Lữ đã đến từ lâu rồi.

Người đến lần này là lão tổ Lữ Vân Trường của nhà họ Lữ.

Nghe nói lão đã sắp ba nghìn tuổi, Bán Bộ Thiên Quân, tu vi sâu không lường được".

"Không phải chứ, đến cả lão tổ nhà họ Lữ cũng đến rồi sao?"
Không chỉ là nhà họ Lữ mà gia chủ hoặc lão tổ nhà họ Hà, nhà họ Tề, nhà họ Phương cũng đều đích thân đến.

Đây đều là những thế gia có Chân Quân vang danh các tỉnh lân cận, gia tộc có thế lực thâm hậu, đứng sừng sững ở trên cao Hoa Hạ nhìn xuống chúng sinh.

Chỉ có đám người của thất đại huyền môn đang âm mưu phản công phục thù Hoa Hạ nên nhất thời không có động tĩnh gì.

"Ông Tề đây đã ba nghìn tuổi rồi, nghe nói chỉ riêng tiên đan trường thọ đã ăn đến mấy nghìn loại rồi, sao lại có hứng thú đến đây xem náo nhiệt thế.

Chẳng lẽ ông cho rằng trong hai người này có thể xuất hiện Tiên Đan sư sao?"
Lão tổ nhà họ Phương đá xéo.


"Ha ha, lão quỷ nhà họ Phương này, ông cũng không còn nhỏ đâu.

Nghe nói ông tình cờ có được một cây Hóa Anh Thảo, vẫn luôn muốn luyện Ngưng Anh Đan, đột phá đến Nguyên Anh.

Đáng tiếc là không tìm được luyện đan sư phù hợp, có lẽ cũng đang muốn nhờ Đan Vương đúng không".

Lão tổ nhà họ Tề cũng cười lạnh trả lời.

Họ biết nhau đã mấy nghìn năm, tất nhiên hiểu rõ mục đích của đối phương.

Đan Vương hoặc Diệp Thành nếu lên đến Tiên Đan sư thì e là các gia tộc lớn đều sẽ quỳ xuống quỳ lạy cung phụng người đó lên tận mây canh.

Mà giờ xem ra Đan Vương gần với cảnh giới Tiên Đan sư hơn.

Những cường giả khác dù ít dù nhiều đều có mục đích này.

Mà khi người của nhà họ Đường đến thì cả thành phố Thần Đan đã hoàn toàn chấn động.

Một luồng ánh bạc rực rỡ vạch qua bầu trời giáng xuống trên bầu trời tháp đá.

Người đó có mái tóc màu bạc lấp lánh, khuôn mặt tuấn mỹ tới nỗi không giống người phàm.

Quanh thân người đó có từng đốm sao lóe sáng, dường như được bao phủ trong bầu trời đêm hàng vạn ánh sao, từng cử chỉ đều khuấy động sao trên chín tầng trời.

"Anh cả".

Đường Đoạn Lãng trực tiếp bay ra, cung kính cúi người với người đó.

"Anh Đường, cậu Ngự Phong".

Hà Cửu Hằng và Bạch Tiểu Huyên cũng nhanh chóng bay tới chào hỏi với hai người, giọng điệu vô cùng cung kính và nịnh bợ.

Lúc này nhiều người đã đoán ra thân phận của người đó.

Đường Ngự Phong!
- ------------------.