Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 617: Thời Thế Thay Đổi





Qua một hồi lâu mà mọi người tưởng như cả một thế kỷ.

Lúc này Vương Hải Bằng mới cử động.

Ông ta từ tốn nói, dùng ngữ điệu châm chước: “Đan Vương, Chân Linh Tiên Đan của Diệp đan sư chưa chắc là thật.

Cậu ta chỉ là Kim Đan sơ kỳ, tu vi không đủ để trở thành tiên đan sư.

Nếu không phải tiên đan sư thì đan dược luyện ra e rằng cũng chỉ là ngụy tiên đan.

Ván này, không tính là ông thua được...”
“Vương Hải Bằng, không phải chỉ tiên đan sư mới có thể luyện thành Chân Linh Tiên Đan.

Diệp Đan Vương tuy không phải tiên đan sư nhưng cậu ấy là một vị Đan Vương hiếm có!”, Đan Vương vung tay áo, không cho phép phản đối.
“Đan Vương chân chính?”
Mọi người sửng sốt, đây là ý gì?
Mọi người đều biết tiên đan sư, nghe nói muốn trở thành tiên đan sư thì cần tu vi ít nhất là Kim Đan đỉnh phong.

Trên thực tế, đa số tiên đan sư đều là Chân Quân.

Nếu không thì hoàn toàn không thể nào vận hành thiên lô, ngưng tụ thiên hỏa.

Còn thiên lô và Địa Phế Chân Hỏa của Đan Vương cũng chỉ là vật ngoài được trang bị thôi.

Mà tu vi của Diệp Thành, mọi người đều biết, anh chỉ có Kim Đan sơ kỳ, đúng là cách tiên đan sư khá xa.
Nhưng Đan Vương lại có ý gì?
“Cái gì, người này là Đan Vương mà vạn năm mới có một sao?”
Lữ Vân Trường đột nhiên bật thốt lên.

Mọi người vội nhìn ông ta, trong mắt Lữ Khinh Mộc lộ ra sự nghi ngờ, Lữ Vân Trường giải thích: “Đan Vương cũng không phải là một danh hiệu mà nó chính là kỳ tài muôn đời khó gặp, tư chất cực cao!”
“Đan thuật của họ vượt qua tu vi.


Tuy tu vi chỉ Kim Đan nhưng đan đạo đã có thể sánh bằng tiên đan sư, có thể vượt qua một cảnh giới lớn, cưỡng ép ngưng tụ tiên đan!”
“Nhưng Đan Vương rất hiếm có, còn thưa thớt hơn cả tiên đan sư.

Nghe nói trước đây có một vị Đan Vương, người này xuất từ đại giáo thiên tông cổ xưa, nhưng đã tọa hóa* rất lâu rồi!”
* đạo Phật chỉ Hòa thượng ngồi chết
Nghe Lữ Vân Trường nói xong, vô số người hít sâu một hơi.

Mọi người nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khác, vô cùng kính trọng.

Có thể dùng thực lực Kim Đan, vượt qua chướng ngại tu vi để luyện thành đan đạo tuyệt thế.

Người như vậy thì có thiên tư còn cao hơn cả tiên đan sư bình thường.

Ai còn dám bất kính với anh?
Vố số tu sĩ thành phố Thần Đan quỳ xuống, miệng gọi tên đan sư Bích Hải.

Lữ Vân Trường, lão tổ nhà họ Tề, mọi người bay lên, muốn làm quen với Diệp Thành.

Một vị Đan Vương có địa vị cực cao, tuy kém hơn tiên đan sư nhưng cũng vượt xa những tông sư luyện đan.

Cuối cùng, Hoàng Đạo Hoành cũng tới gần, làm lễ chào Diệp Thành.

Đường đường là thái thượng trưởng lão của Thần Đan Môn, sống gần hai, ba nghìn năm, đan sư đứng đầu Hoa Hạ mà lại kính cẩn với với Diệp Thành như thế.

Mọi người vừa thấy thì càng thêm sợ hãi.

“Anh thành Đan Vương, anh thành Đan Vương rồi!”
Linh Linh nhảy nhót quanh ông lão mặc áo bào màu tro mấy vòng.

Mấy đệ tử Thần Đan Môn chúng quanh đều dùng ánh mắt vừa hâm mộ vừa sợ hãi nhìn cô bé này.

Ai cũng biết, một khi Diệp Thành đắc đạo, cô gái này cũng được hưởng ké.


Nhiều bạn bè của Linh Linh đều hối hận.

“Chết tiệt...!Diệp Thành không phải là thuật sĩ võ giả dã man, là kẻ ỷ vào vài cách thức tu chân để bắt nạt người khác sao? Sao giờ lại thành Đan Vương rồi?”
Bạch Tiểu Huyên ngẩng đầu, trong mắt mang theo hận ý.

Còn Hà Cửu Hằng ở cạnh thì dù đang mỉm cười nhưng hai tay chắp sau lưng siết thành nắm đấm.

Trong quần áo truyền ra tiếng sấm, hắn ta không kiềm nổi mà chúng lộ cả ra ngoài.

Còn Lữ Khinh Mộc lại nói một cách nghiêm túc với cô bé bên cạnh: “Em gái, lão tổ đã ra lệnh.

Đan sư Bích Hải vô cùng quan trọng, giờ anh ta đã trở thành Đan Vương.

Chúng ta phải dùng mọi cách để kéo anh ta về phe nhà họ Lữ, thậm chí dù phải gả cho anh ta làm đạo lữ thì cũn phải thành công!”
“Chị ơi, chị đang nói gì thế?”
Lữ Khinh Vũ có khí chất linh hoạt kỳ ảo như tiên nữ, gương mặt đỏ bừng như quả táo, liên tục giậm chân.

“Hừ, cô gái ngốc này còn vờ vịt với chị à! Gả cho một Đan Vương, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, tiền đồ xán lạn, chị không tin là em không động lòng?”, Lữ Khinh Mộc ôm em gái, cười he he, giọng điệu vẫn không nhịn được mà nghiêm túc.

“Mai sau, Thần Đan Môn bại trận, Đan Vương của họ lại khiêm nhường như vậy thì rất có thể họ sẽ đón đan sư Bích Hải vào tông môn, hầu hạ cung phụng anh ta như sư trưởng.

Địa vị của Diệp đan sư ở Hoa Hạ sẽ nâng cao, có thể sẽ sánh vai với các lão tổ của thế gia Chân Quân, không hề thua kém thất đại huyền môn.

Nếu kéo anh ta về phe mình được thì cũng có thể sẽ lôi kéo được cả Thần Đan Môn, em đã hiểu chưa?”
“Vâng!”
Lữ Khinh Vũ hơi sửng sốt rồi gật đầu.

Cuộc đối thoại như thế cũng diễn ra trong nhiều gia tộc lớn.


Một vị Đan Vương xuất thế, chuyện này quá kinh người! Đây chính là người có thể luyện chế tiên đan.

Mặc dù không bằng tiên đan sư nhưng địa vị cực cao.

Dù sao tiên đan sư cũng có thân phận cực cao, trong đó có một nửa là do tu vi Chân Quân của họ mang lại.

“Mời Đan Vương vào Đan Tháp, lần này Thần Đan Môn đấu đan thất bại, mọi điều kiện, chúng tôi đều sẽ đồng ý, tuyệt đối không đổi ý.

Chỉ mong Đan Vương có thể dành ra chút thời gian để chỉ dạy một chút”.

Hoàng Đạo Hoành vô cùng khiêm tốn.

Vị đan sư tài giỏi sống hơn hai nghìn năm lại như một đệ tử rất lễ phép trước mặt Diệp Thành.

Có ông ta dẫn đầu, Hác trưởng lão, trưởng lão Nộ Diễm, môn chủ Vương Hải Bằng đều xoay người, quỳ gối, nở nụ cười gượng.

Còn mấy người Hác Tư Văn thì hoàn toàn không có tư cách tới trước mặt Diệp Thành.

Phần đông những thiên tài Thần Đan Môn chỉ có thể ngửa đầu nhìn Diệp Thành như trăng được sao vây quanh.

“Yên tâm, trước khi tôi đấu đan thì cũng đã nói rồi.

Không cần lấy mạng của môn sinh Thần Đan Môn, chỉ cần các người mở kho dược, để ta lấy đi thứ mình muốn là được!”
Diệp Thành lên tiếng.

“Không chỉ vài cọng linh được, dù Đan Vương muốn mang hết toàn bộ kho thuốc, Thần Đan Môn cũng không chối từ!”.

Hoàng Đạo Hoành vỗ ngực đảm bảo.

Mấy người Thần Đan Môn chỉ có thể rưng rưng đáp.

Kế tiếp, Diệp Thành bước vào Tháp Đá của Thần Đan Môn khi mọi người đang chen chúc nhau.

Đa số các lão tổ đều rất thèm khát nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thành bỏ Vương Hải Bằng vào trong túi, cười cùng chỉ còn cách vui vẻ sau lưng Diệp Thành, cố gắng kết thân, cầu mong Diệp Thành chế dược cho mình.

Vô số người ngửa đầu, họ biết, từ hôm nay, Hoa Hạ sẽ có một nhân vật lớn không kém thất đại huyền môn.


“Thời thế sắp thay đổi rồi!”
Có người ngửa mặt lên trời thở dài.

Thanh La tỉnh Lâm, nhà họ Tề.

Nhà họ Tề là thế gia kinh doanh dược, khống chế trong tay nửa sản nghiệp về dược của tông môn thượng cổ, vô cùng giàu có.

Sau khi nghe nói, mấy vị trưởng lão và lão tổ của nhà họ Tề đều chấn động, chuẩn bị tự mình lên đường tới Thần Đan Môn gặp Diệp Thành.

“Lão tổ, chỉ là một Đan Vương thôi mà, nghe nói đan sư Bích Hải kia chỉ mới tu vi Kim Đan sơ kỳ.

Tiên đan sư có địa vị cao cả, một nửa nguyên nhân là vì họ là Chân Quân.

Giờ chúng ta cần gì phải kính cẩn như thế?”
Gia chủ nhà họ Tề- Tề Nhược có chút khó hiểu.

“Ngu ngốc, dù cậu ta không phải Chân Quân nhưng tu vi đan đạo của Diệp Đan Vương này không phải là giả.

Người có thể luyện ra tiên đan, tìm khắp Hoa Hạ thì tìm được người thứ hai không? Nên biết là bây giờ, có bao nhiêu lão tổ, gia chủ của thế gia Chân Quân đang vây quanh Đan Vương rồi, càng thêm kính trọng, mời cậu ta luyện chế tiên đan đấy!"
Lão tổ nhà họ Tề răn dạy.

“Huống chi Diệp Đan Vương còn trẻ như vậy, tu vi đan đạo đã đạt tới mức đó.

Một trăm, một nghìn năm sau thì sao, ai biết đan đạo của cậu ta đạt tới mức độ nào? Thậm chí trong tương lai thăng cấp tiên đan sư thì lại càng khó đoán”.

Nói tới đây, mắt mọi người đều lộ ra biểu cảm kính sợ.

Nghe thế thì ai cũng hít một hơi.

Cuộc đối thoại này không chỉ có nhà họ Tề.

Nhà họ Hà, họ Lữ, họ Phương đều đang truyền tai nhau, nghe nói nhà họ Đường luôn ngồi tít trên cao cũng nghe thấy.

Gia chủ nhà họ Đường chuẩn bị lên đường đón tiếp vị Đan Vương mới nhậm chức này.

- ------------------.