Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 635: Giết Cường Giả





Cho dù là lửa lạnh vô cùng hay kiếm khí thập phương, sấm sét như rồng.

Trước một cú vung tay áo này, tất cả đều chỉ như ảo ảnh, đối mặt với một chiêu không gì địch nổi này, rung trời chuyển đất, nhiều cường giả biến sắc, tất cả đều hướng ra ngoài chạy.  
“Bùm!”  
Một tia cầu vồng màu trắng không thể đỡ đảo qua trước mắt.  
Một ngọn núi bị xa ngoài nghìn mét bị kình khí xẹt qua, bổ thành hai đoạn.  
Một vung tay áo bổ núi!  
“Ầm ầm!”  
Nhìn thấy cú vung tay áo đáng sợ như thế, không chỉ nhiều người xem cuộc chiến, ngay cả mấy Chân Quân cũng bị trấn trụ.

Tuy Chân Quân được cho là có sức mạnh dời non lấp biển nhưng khi linh khí khôi phục, núi sông cũng dần vững chắc hơn rất nhiều, Chân Quân bình thường cũng chỉ đánh nát được một ngọn núi nhỏ.  
Người như Diệp Thành, thuận tay bổ đôi ngọn núi ngoài nghìn mét, thần uy mênh mông, không thể nào tưởng tượng nổi.  
“Đây...!đây còn là người sao?”  
Nhìn ngọn núi mấy trăm thước phía xa ầm ầm vỡ ra, ngã sang hai bên trái phải, ở giữa như bị kiếm của thần linh chém ra, uy thế như vậy, mọi người khó tưởng tượng nổi.

Mấy người Hạ Thư Nhã ngây ra.  
“Trời đất ơi, đây không phải là thỏ trắng, đây là rồng cõi trời!”  
Lữ Khinh Mộc mở cái miệng nhỏ nhắn, không nói ra lời, Lữ Khinh Vũ cũng vô cùng kinh ngạc, đan sư Bích Hải không phải dùng đan thuật xưng hùng sao? Sao chỉ mới bằng ấy tuổi mà đã đột phá cảnh giới Xuất Khiếu, đứng hàng Chân Quân?  
Mà Lâm Thất Thất hoàn toàn choáng váng, thiên uy thế này sao giống thứ một kẻ mặt dày như Diệp Thành tạo ra được chứ? Anh ta còn lại là một đệ tử tu luyện ngoài tông môn? Rõ ràng là Chân Quân tuyệt thế!  
“Diệp tiên sư thật lợi hại!”  
Chỉ có Lâm Cửu Nhi ở phía trước nhảy nhót kêu lớn, gương mặt hớn hở như chim sẻ.  
“Rốt cuộc các hạ là ai? Thánh Tử thăng cấp Chân Quân, cũng không có được uy thế như cậu!”, Thiên Nộ Chân Quân mặt mày âm u, hãi hùng nhìn về phía Diệp Thành.  
Chân Quân của tông môn thượng cổ thì họ đều biết.


Trên thực tế, người trẻ tuổi như Diệp Thành, còn có uy thế như kia thì không thể là kẻ không có tiếng tăm được.  
“Hoa Hạ...!Diệp Thành!”  
Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt đáp.  
Ngay lúc này, không ai dám khinh thường.

Tất cả mọi người đều nhớ kỹ cái tên này vì nó đã đại diện cho một cường giả tuyệt thế đương thời.  
“Tôi không cần biết là Hoa Hạ hay tán tu, dám giết thiên kiêu thượng tông chúng tôi, khiêu khích thất đại huyền môn, đáng chết!”  
Huyền Lôi Chân Quân chợt quát một tiếng, sét, chùy Phong Lôi Hư Không tăng thêm điện, biến thành to như ngọn núi, đánh về phía Diệp Thành.

Diệp Thành càng mạnh, những Chân Quân này càng không thể để anh sống.  
“Tông môn thượng cổ cũng là phạm vi của thất đại huyền môn, không được ngang ngược!”  
Nếu trước đó chỉ có bảy Chân Quân muốn giết Diệp Thành thì bây giờ, Thủy Tiên Tử của Bạch Vân Quan cũng đã coi Diệp Thành như cái gai trong thịt.  
“Ha ha!”  
Diệp Thành không hề quan tâm, chỉ duỗi một ngón tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy.  
“Bùm!”  
Anh dùng một ngón tay để chặn khí thế kinh người của chùy Phong Lôi Hư Không.

Linh khí thượng phẩm nổi tiếng lâu năm này ở trong tay Huyền Lôi Chân Quân thì có uy thế hơn cả mấy người Thánh Tử, đánh nát cả ngọn núi, nhưng đối với một ngón tay của Diệp Thành thì chênh lệch một trời một vực, không thể nào vượt qua.  
Huyền Lôi Chân Quân tái mét, liều mạng thúc giục nhưng không thể làm lung lay ngón tay.  
“Cùng ra tay đi!”  
Sắc mặt Thiên Nộ Chân Quân căng thẳng, họ đã nhìn ra, Huyền Lôi Chân Quân đã rơi vào thế yếu.  
“Ầm ầm!”  
Ngay lúc này, không chỉ có năm vị Chân Quân của thánh Thiên Cung, ngay cả Thủy Tiên Tử cũng đứng ra giúp đỡ.


Tức khắc, đòn tấn công của Chân Quân tràn đầy hư không.  
Tám cường giả cùng đánh một chiêu thì sức mạnh không chỉ cao hơn một bậc.  
“Dù là cường giả tối cao thì cũng phải nhường một chút!”  
Lữ Khinh Mộc ấp úng.  
“Đâu chỉ là cường giả tối cao, dù là người đứng đầu tông môn thượng cổ- Vấn Kiếm Lão Tổ cũng phải biến sắc!”, Hạ Thư Nhã cười khổ.  
Thật sự là tám cường giả quá mạnh.

Rất nhiều cao thủ tụ lại cũng chẳng bằng họ.

Có lẽ tông môn đứng đầu Thánh Thiên Cung mới có thực lực như thế.

Tám cường giả có uy nghiêm cỡ này cũng đã đủ để phá nát một tông môn lớn xếp hàng chót.  
Đối mặt với một chiêu có thể đảo lộn cả ngôi sao này.  
Diệp Thành không buồn không vui, vẻ mặt lạnh nhạt.

Anh nhẹ nhàng nâng tay trái, nắm tay thành quyền, ngón tay cái nằm giữa ngón trỏ và ngón giữa, sau đó đánh ra một quyền.  
“Ầm ầm!”  
Một tia sáng màu đen vụt sáng, toàn thân anh bay lên, cuối cùng nắm tay bên trái tụ thành một cột sáng thông thiên.

Cột sáng này vô cùng vững chắc, không gì phá được.


Dù là sức mạnh gì thì cũng bị đánh tan trước một quyền này.

Nó như quyền pháp chiến thần giáng xuống thế gian.  
“Bùm!”  
Môt quyền này đánh ra, núi sông bị nghiền nát, trăng sao đảo lộn.

Chẳng khác nào Côn Bằng bay qua ba nghìn giới, Chu Tước giương cánh bay khắp ngân hà.  
Minh Vực Thổ Thần Quyền!  
Tám cường giả liên thủ, trong tích tắc đã bị phá vỡ Chân Vũ Thần Quyền, mọi người như bị sét đánh, ba ra mười trượng.

Ngay sau đó, quyền kình không thể đỡ, đánh vào trước mặt mấy người Thần Diễm Tôn Giả.

Thần Diễm Tôn Giả chỉ kịp đánh ra một ngọn lửa, vội vàng tránh đi, cả người bì quyền kình màu vàng đấm bay, thần hồn cũng biến thành mảnh nhỏ.  
Một quyền này đành bại tám cường giả! Giết Thần Diễm Tôn Giả!  
Sức mạnh khủng bố này khiến mọi người câm nín.  
“Người đầu tiên!”  
Diệp Thành vẫn vô cảm, sau đó lại bay cao lên một chút, tia sáng toàn thân hóa thành con rồng bay lượn trên trời, móng vuốt đánh tới chỗ mọi người.  
Bảy Chân Quân còn lại hơi sợ nhưng vẫn phản kháng.  
“Thập Tuyết Kiếm Đạo!”  
“Chùy Phong Lôi Hư Không!”  
“Quan Vân Tâm Pháp!”  
Từng loại thần thông, pháp thuật, pháp khí ùn ùn bay tới, đánh về phía Diệp Thành.

Nhưng thần thể của anh quá đáng sợ, cả người lấp lóe gần như xuyên qua không gian, không thể nào bắt lấy.  
Anh vừa nâng tay, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Huyền Lôi Chân Quân.  
Huyền Lôi Chân Quân hét lớn, không kịp lấy ra chùy Phong Lôi Hư Không, hai tay chắp lại, tạo ra hơn mười tia sét hơn mười trượng, chém Diệp Thành.  
“Người thứ hai!”  

Diệp Thành không hề để ý, chỉ nói một câu rồi một quyền từ trên không đánh tới.  
“Bùm!”  
Tia sét màu tím nổ tung.

Quyền kình màu vàng như rồng trên trời, thế không thể đỡ.

Trong nháy mắt, nó đánh tan hết tất cả bùa hộ mệnh, pháp khí, biến Huyền Lôi Chân Quân thành một làn sương máu, chẳng còn gì cả.

Về phần các loại Canh khí thì chẳng khác nào giấy mỏng trước mặt Minh Vực Thổ Thần Quyền.  
Vị Chân Quân thứ hai- Huyền Lôi Chân Quân ngã xuống!  
Lúc này, những người khác đã không chỉ sợ mà là sợ tới mất mật.  
“Trốn đi!”  
Thiên Nộ Chân Quân hét lớn.  
Diệp Thành có thể thuận tay đánh bại thế công của họ, giết cường giả như giết gà.

Điều này chứng tỏ sức mạnh của Diệp Thành đã hơn xa họ, đạt tới cấp bậc không thể tin nổi.

Dù là cường giả đối mặt với Diệp Thành thì cũng chỉ có thể để mặc anh chém giết, không thể đánh lại.  
“Người thứ ba!”  
Diệp Thành hơi giơ tay.  
Một đốm sáng màu vàng hình tròn dâng lên sau lưng anh.

Vòng tròn ánh sáng to gần một trượng, giống mặt trời mini, lơ lửng giữa trời.

Đốm sáng này vừa hiện thì như Thiên Đế điều khiến cỗ xe Kim Ô, bước đi trên mây, hào quang trong sáng, chắc chắn không thể đâm xuyên.  
“Ầm!”.