Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 649: Diệp Thành Thắng





"Lên!"  
      Cuối cùng, Vấn Kiếm lão tổ bị ép đến đường cùng.

      Lão biến nguyên khí trời đất thành một bàn tay lớn, nhổ một ngọn núi lên, ném về phía Diệp Thành.

Ngọn núi kia cao mấy trăm mét, tương đương một tòa nhà trăm tầng, nặng không biết bao nhiêu chục nghìn tấn.

Cũng chỉ có Vấn Kiếm lão tổ hiện giờ “đăng quang” Tiểu Thiên Quân mới có thể tùy ý vô độ nhổ được núi dễ dàng như vậy.

      "Nhổ núi đánh người, đây là thủ đoạn của Thiên Quân thượng cổ trong truyền thuyết".

      Lữ Vân Trường không nhịn được tự lẩm bẩm, chị em nhà họ Lữ và gia chủ của nhiều thế gia xung quanh ai nấy đều trợn tròn mắt, trong lòng chấn động.

      Đứng trước sức mạnh hủy thiên diệt địa này, dù nhiều người hơn nữa cũng chẳng là gì.

Cho dù là trăm nghìn quân tinh nhuệ thì cũng không chống lại được một đòn ném núi thế này.

Lúc này, hai người đang chiến đấu trên không đã vượt lên trên tông môn Thượng cổ, sở hữu sức mạnh một người đủ trấn áp một giới.

      "Bụp!"  
      Diệp Thành trong nháy mắt hóa thân Chu Tước, hai cánh xòe ra.

      Cánh thần của Chu Tước như thần đao, tỏa ra ánh sáng màu vàng lấp lánh, cứ thế lướt qua, chém ngọn núi trăm trượng thành hai nửa.

Diệp Thành đang được đà liền không bỏ qua, sau khi chém đôi ngọn núi liền vỗ cánh lao về phía Vấn Kiếm lão tổ.

      "Phập!"  
      Hư không bị rạch một lối đi như sông dài, không khí trước mặt Chu Tước cũng bị cắt toạc.

Tốc độ của Diệp Thành lúc này gần như không thể hình dung bằng lời nói, thậm chí đã đủ để dùng xác thịt xuyên qua vũ trụ.


      Đây là khái niệm gì chứ?  
      Diệp Thành cách nghìn mét, vừa giương cánh, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Vấn Kiếm lão tổ, dường như nghìn mét không gian này không hề có khoảng cách.

Thần tốc như vậy, một ngày có thể di chuyển trăm nghìn dặm, bất kể là đòn tấn công nào cũng không thể đánh trúng.

      "Chưởng khống!"  
      Trước tốc độ cực nhanh này, cuối cùng sắc mặt Vấn Kiếm lão tổ cũng tỏ vẻ kinh hãi.

      Lão vội vàng điều khiển nguyên khí, biến hư không trăm trượng thành tấm thép, muốn chặn Diệp Thành lại.

Nhưng Chu Tước là thần thú chốn cửu thiên, có thể ngao du trong không gian, sao có thể quan tâm đến chưởng khống nho nhỏ này chứ?  
      "Keng!"  
      Cánh của Diệp Thành chém ra như thiên đao, ánh sáng chói lòa, tiếng đao kiếm vang lên.

      Hai tay Vấn Kiếm lão tổ thi triển pháp quyết, kiếm khí như rồng tràn ra.

Hai đồng tử cũng bắn ra hai thanh thiên kiếm, Thiên Đồng Phi Kiếm tái hiện.

Nhưng Diệp Thành đã dùng đến pháp tướng Chu Tước, uy lực mạnh mẽ hung hãn đến mức đủ quét ngã tất cả mọi người dưới cảnh giới Nguyên Anh.

      "Keng!"  
      Cánh của Diệp Thành va chạm với hai thanh thiên kiếm.

      Cánh trái của Diệp Thành quét ngang trời, kéo ra một đường ánh sáng màu vàng rất dài giữa không trung, chẳng khác gì thần đao thiên ngoại.

Thiên kiếm rất dài tuy ngưng tụ đến cực điểm, là phép thần thông đỉnh cấp của tông môn Thượng cổ, nhưng vẫn không chống lại được một đòn của thần thú, lập tức phát nổ.

      "Chết đi!"  
      Vấn Kiếm lão tổ giận điên lên, không dám tin.

      Rõ ràng lão đã sử dụng sức mạnh Tiểu Thiên Quân, sao vẫn không địch lại được Diệp Thành chứ?  
      Lão không thể chấp nhận được kết quả này.


Lão cố gắng vắt kiệt chút sức mạnh Nguyên Anh cuối cùng, rút ra toàn bộ sức mạnh.

Năng lượng đáng sợ hội tụ trong lòng bàn tay của Vấn Kiếm lão tổ, không ngừng ngưng tụ, ép chặt xuống, cuối cùng hóa thành một thanh tiên kiếm tuyệt thế.

Ánh kiếm thiêu đốt rực rỡ, quét qua bầu trời, ngay cả hư không cũng không chịu được, để lại từng vết nứt nhỏ.

Một luồng khí thế hủy thiên diệt địa âm ỉ trên người Vấn Kiếm lão tổ.

      Đây là một đòn của Thiên Quân.

      Nếu là ở Địa Cầu trước khi linh khí khôi phục, thì đủ để hủy diệt một quốc gia nhỏ.

      Diệp Thành không chút sợ hãi, hợp thân lại, Chu Tước trăm trượng hóa thành một cầu vồng vàng xuyên qua trời đất, đâm sầm vào Vấn Kiếm lão tổ.

      "Ầm ầm!"  
      Một đám mây hình nấm khổng lồ hiện ra trên đỉnh núi Hoành Lan.

Đám mây này bốc lên cao mấy nghìn mét, dư chấn khủng khiếp xé tan tầng mây trong phạm vi mười dặm, gió mạnh khiến sông Thương Lan nổi sóng cao trăm mét, vô số con thuyền chỉ chao đảo trái phải.

      Đối mặt với sức mạnh thao túng thế tục này, tất cả mọi người đều biến sắc, chỉ có thể sững sờ đứng đó chứng kiến tất thảy.

      "Ai thắng vậy?"  
      Qua một lúc lâu sau, Khô Văn phu nhân mới lên tiếng.

      Mọi người vội vàng nhìn qua, đám mây hình nấm dần tan đi, để lộ mọi thứ trên đỉnh núi.

      Diệp Thành chắp tay sau lưng, đứng trên đỉnh Hoành Lan, gió thổi áo đen bay phần phật.


Núi Hoành Lan cao nghìn trượng dường như còn không nguy nga bằng anh.

Còn dưới chân cách Diệp Thành không xa, Vấn Kiếm lão tổ nằm trong một cái hố to, vô cùng chật vật, mặt đầy vết máu.

      Chứng kiến cảnh này, ai nấy đều ngây ra như phỗng.

      Vấn Kiếm lão tổ...!thua rồi sao?  
      Người đứng đầu nhìn xuống trời đất, xưng bá ba trăm năm ở tông môn Thượng cổ cuối cùng đã thua.

Vô số ánh mắt đổ dồn lên người Diệp Thành, trong mắt bọn họ, dường như mặt trời lớn lặn xuống, một vầng dương sáng hơn đang dần mọc lên.

      Rất nhiều đệ tử thượng tông ủ rũ chán chường.

      Còn Lâm Thất Thất đã ngẩn người.

Cô ta tận mắt chứng kiến Diệp Thành từng bước từ một anh chàng vô danh tiểu tốt, bước lên đỉnh cao của tông môn Thượng cổ.

Sự thay đổi hão huyền này chỉ diễn ra trong ba tháng, sao cô ta có thể không bị sốc chứ?  
      "Diệp Tiên sư thắng rồi! Diệp Tiên sư thắng rồi!"  
      Lâm Cửu Nhi kích động nhảy cẫng lên, khuôn mặt hào hứng.

      Lữ Vân Trường ngồi trên thuyền báu, lớn tiếng cười to, vỗ ngực thùm thụp, miệng nói: "Không hổ là con rể của tôi".

      Hai chị em nhà họ Lữ đã ngại đỏ mặt, không biết phải nói gì.

      "Kiếm chủ, ông không sao chứ?"  
      Quán Vân tiên tử lóe lên một cái, trong chớp mắt đã lao lên đỉnh núi, đỡ Vấn Kiếm lão tổ dậy.

      Vấn Kiếm lão tổ vừa ho vừa đứng dậy, mái tóc đen của lão lúc này đã điểm bạc một nửa, tuy chưa mất mạng trong vụ nổ, nhưng khí thế trên người đang tụt dốc không phanh.

Nhất là việc mất đi sức mạnh của Tiểu Thiên Quân đã trở thành cú sốc nặng đối với Vấn Kiếm lão tổ.

Điều này đồng nghĩa với việc trăm năm khổ công của lão đã bị mất sạch, đời này không còn hy vọng lên Nguyên Anh nữa.

      "Tôi không sao".

      Vấn Kiếm lão tổ khẽ đáp, nhìn Diệp Thành với ánh mắt phức tạp.


      "Tùng tùng tùng!"  
      Giữa không trung truyền đến tiếng trống trận dồn dập, năm người đứng đầu tối cao còn lại đến gần, khí thế ngút trời, lóe lên điện chớp màu vàng.

Ánh mắt bọn họ đều lạnh lùng, nhìn về phía Diệp Thành với vẻ không tốt.

Đối với thất đại huyền môn, việc Diệp Thành đè đầu cưỡi cổ tông môn Thượng cổ là điều bọn họ không thể chấp nhận được.

Lúc này, nhân lúc Diệp Thành vừa kết thúc đại chiến, khí lực chưa khôi phục, liền định ra tay giết chết.

      "Sao nào? Các ông cũng muốn đánh à?"  
      Diệp Thành ngẩng đầu, chẳng có vẻ gì là sợ hãi.

      Với tu vi vô địch của anh hiện giờ, mấy đỉnh cao Xuất Khiếu liên thủ chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm mất thêm chút sức mà thôi.

      Cảnh tượng bỗng chốc trở nên căng thẳng, một số Chân Quân cũng tụ tập sau năm người.

Diệp Thành đối mặt, quần tiên lập lòe.

Lúc này, rất nhiều người dưới núi cũng thấy không ổn, tiếng bàn tán xôn xao nhanh chóng biến mất, ai nấy căng thẳng nhìn lên.

      Diệp Thành đứng chơ vơ trên đỉnh núi, một mình nhưng chẳng khác gì thần núi cản đường, khí thế hùng hổ.

      Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang thấu trời xanh.

      "Ai dám động đến con trai tôi?"  
      Ngay lập tức, thế lực Sương Diệp Lâu ẩn náu trong đám người xem tràn lên, hai người dẫn đầu chính là hai đại Chân Quân Diệp Niệm và Tần Hồng Sương, các cô gái cảnh giới Kim Đan đều ở phía sau, ngay cả các đệ tử cảnh giới Ngưng Đan cũng dẫn theo, có thể nói là dốc hết tinh nhuệ.

      Còn ở một hướng khác, thế lực Long Đằng cũng được huy động toàn bộ, Tiêu Nghĩa Tuyệt dẫn đầu đã là Chân Quân đỉnh cao, các đệ tử khác của Tiêu phủ tuy đan xen giữa Thần Cảnh và Thánh Vực, nhưng Long Đằng vẫn mang tới các vũ khí kĩ thuật cao hiện đại hóa.

Tuy không đe dọa được các Chân Quân, nhưng đối với người tu chân bình thường cũng có sức uy hiếp nhất định.

      Song phương đều rục rịch hành động, nếu có ai trượt tay, không khéo sẽ châm ngòi chiến tranh.