Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 659: Khai Chiến





Trong những năm ở Bạch Vân Quán, bởi vì xuất thân nên Thẩm Minh Nhan từng bị những đệ tử của Bạch Vân Quán bắt nạt và khinh thường, trong lòng cô đã nghẹn một cục tức từ lâu.

      "Ha ha".

      Tu Trúc Chân Quân lười không thèm phản bác.

      Trong mắt ông ta, Thẩm Minh Nhan như một con tép riu, thậm chí còn chẳng có tư cách để ông ta mở miệng, đây chính là sự ngạo mạn của Chân Quân.

      "Nói tôi là thứ man di, vậy hãy xem thứ man di này chém chết các người".

      Diệp Thành đi lên trước một bước, tóc đen bay bay, trong mắt anh cháy lên ngọn lửa ba màu, lửa cháy hừng hực.

Bộ đồ đen bay phần phật trong gió, uy thế đáng sợ theo đó mà nổi lên.

      "Ta mà sợ sao?"  
      Tu Trúc Chân Quân cười ngang ngược.

      Từng tia chớp màu đen quấn quanh người ông ta, đồng tử ông ta đen kịt như lỗ đen, cứ như tới từ địa ngục Cửu U vậy.

      "Soạt soạt!"  
      Hai tay Tu Trúc Chân Quân chắp lại, lấy trong hư không ra một thanh giáo dài màu đen.

Thanh giáo này toàn thân được chế tạo từ pha lê đen, rực rỡ lấp lánh, đầu giáo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, cứ như binh khí ma thuật trong tay Ma Thần dưới chín tầng địa ngục vậy, mang theo ngọn lửa âm u khủng khiếp.

      Sức mạnh của nó đủ để chém giết Kim Đan! Nhiều Chân Quân không khỏi lui về sau, chỉ có các cường giả hàng đầu vẫn có thể đứng ở chỗ ban đầu tiếp tục quan sát.

      "Thanh giáo Âm Trúc, Tu Trúc cuối cùng cũng luyện thành phép thần thông này rồi".

      Khô Văn phu nhân cảm thán.

      Tông chủ của Thanh Vân Sơn - Thanh Vân Chân Quân híp mắt, nói: "Thanh giáo Âm Trúc dùng vô số linh hồn của người phàm, hòa thêm trúc đen Âm Sát dưới lòng đất, luyện nhiều năm mới có thể đúc thành.

Với sức mạnh này của Tu Trúc, e là đã có hơn mấy chục nghìn người bị ông ta luyện thành binh khí rồi.


Thảo nào dưới trướng của Tu Trúc Viện lại có mấy thành phố bị Ma tu đột kích, thì ra là ông ta làm".

      Vô Thiên Phật nghe vậy thì niệm một câu Phật hiệu, cúi đầu không nhìn.

      "Tên hòa thượng thật là giả tạo, Vạn Phật Tông vẫn luôn tự xưng là hàng yêu trừ ma, tại sao lại không tiêu diệt ma đầu hàng đầu như Tu Trúc?", cốc chủ Liệt Diệm Cốc liếc xéo khinh thường.

      Vô Thiên Phật chỉ coi như không nghe thấy.

Lúc này kẻ địch đang ở ngay trước mặt, những kẻ đứng đầu chính đạo của tông môn Thượng cổ lại nhắm một mắt mở một mắt.

      "Bốp!"  
      Diệp Thành giao đấu với Tu Trúc Chân Quân.

      Tu Trúc Chân Quân cầm giáo đánh tới, thanh giáo của ông ta vừa đánh ra là vô số tia chớp màu đen đã nhảy nhót trên đầu thanh giáo.

Những tia chớp này do khí Âm Sát thuần túy nhất ngưng tụ thành, một khi đánh trúng cơ thể thì cho dù là những cường giả hàng đầu cũng sẽ bị khí Âm Sát làm tê liệt, thậm chí cơ thể bị hủy hoại.

      Trong không trung có tiếng chớp rẹt rẹt.

Thanh giáo này vượt qua thời gian, đâm xuyên cả trời xanh.

Tu Trúc Chân Quân vừa giơ tay lên thì ngay sau đó đã đến trước mặt Diệp Thành, muốn đâm xuyên qua thần thể của anh, treo anh lên.

      Đòn này là đòn mà Tu Trúc Chân Quân đắc ý nhất.

Ông ta gần như dồn toàn lực, đốt cháy sức mạnh.

Trong lòng Tu Trúc Chân Quân kiêu ngạo, dựa vào đòn này, ông ta đủ để đánh nhau với Vấn Kiếm lão tổ ở thời kỳ đỉnh cao.

      Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt ông ta chợt tắt.

      Diệp Thành không hề tránh né mà chỉ giơ tay lên nhẹ nhàng điểm ngón tay, ngón tay lấp lánh ánh sáng màu vàng kim vừa hay điểm lên mũi ngọn giáo.

      "Diệp Thành, mắc lừa rồi, thanh giáo Âm Trúc của ta không dễ tiếp chiêu như vậy đâu".


      Tu Trúc Chân Quân mừng như điên.

Thanh giáo Âm Trúc vô cùng thâm độc, trong đó có ngưng tụ khí Âm Sát đáng sợ, cho dù là Chân Quân đỉnh phong cũng không dám tiếp chiêu, nếu không sẽ ngay lập tức bị âm lôi giết chết.

      "Rẹt rẹt!"  
      Quả nhiên, từng tia chớp xảo quyệt như rắn độc men theo ngón tay Diệp Thành rồi quấn lên cánh tay anh.

Nhưng toàn thân Diệp Thành được bao phủ trong ánh sáng màu vàng kim.

Ánh sáng vàng kim này bất diệt, cho dù âm lôi có hung ác đến mức nào cũng không thể nào xâm nhập được.

      Thần thể Đại Thành, vạn pháp bất xâm!  
      "Phá!"  
      Diệp Thành khẽ quát một tiếng, ánh vàng kim trên ngón tay anh tỏa sáng rực rỡ.

Tu Trúc Chân Quân cảm thấy luồng sức mạnh khổng lồ hùng hậu này ập đến giống như thần tiên nhấc ngọn núi lên đánh tới vậy.

      Thanh giáo Âm Trúc có âm lôi vờn quanh đó bắt đầu nứt ra từng tấc kể từ ngọn giáo, biến thành từng vụn chớp màu đen.

Ngón tay của Diệp Thành đã khiến cả thanh giáo Âm Trúc bị hủy hoại, sau đó lại thuận thế điểm trước ngực Tu Trúc Chân Quân.

Pháp bảo bảo vệ và Canh khí trên người ông ta tựa như giấy mỏng trước mặt ngón tay của Diệp Thành.

      "Keng!"  
      Nếu không phải trong lúc nguy cấp này có một binh khí hình thù kỳ lạ nhảy ra chặn lại ngón tay của Diệp Thành thì lúc này lồng ngực của Tu Trúc Chân Quân đã bị rạch toang ra, bị thương nặng rồi bỏ mạng rồi.

      Nhưng cho dù như thế thì ông ta cũng bị đòn tấn công của Diệp Thành đánh cho lùi về sau trăm trượng, đập lên cây cột trụ khảm rồng.

Cây cột trụ khảm rồng cao hơn trăm mét to bằng vòng tay to mười người ôm trực tiếp bị đập gãy.

      "Hửm?"  

      Diệp Thành ngẩng đầu híp mắt nhìn.

      Lúc này anh mới nhìn rõ đó hoàn toàn không phải binh khí hình thù kỳ lạ gì cả mà là một lệnh bài hẹp dài.

Lệnh bài màu xanh biếc, nhìn như trúc vừa được hái từ trên cây xuống vậy.

      "Thúy Trúc Tỏa Hồn Lệnh, đây chính là tiên bảo của Tu Trúc Viện!"  
      Thẩm Minh Nhan lập tức nhắc nhở.

      Hai năm nay do phải chịu cô lập trong Bạch Vân Quán mà phần lớn thời gian cô đều đọc sách, thế nên vừa nhìn đã nhận ra.

      "Diệp Thành, đáng chết!"  
      Tu Trúc Chân Quân xông tới từ bên ngoài trăm dặm, chỉ trong nháy mắt đã tới trên đỉnh đầu Diệp Thành.

Trong Tỏa Hồn Lệnh, khí thế khủng khiếp giáng xuống, trông cứ như luồng sức mạnh trung tâm của trời đất, có thể chiến thắng tất cả mọi tà ma.

Đây chính là món tiên bảo không hề thua kém Sương Hàn Nguyệt, có thể đánh lại Tiểu Thiên Quân.

      Hai tay Tu Trúc Chân Quân niệm quyết, một luồng sáng màu xanh lục mang theo khí thế hủy diệt được tạo nên trên Tỏa Hồn Lệnh.

Sức mạnh khủng khiếp đó dao động tựa như có kịch độc chốn địa ngục, dường như một đòn là có thể đâm xuyên qua hư không.

      "Tu Trúc Chân đem cả pháp bảo cất giấu kỹ của Tu Trúc Viện ra, xem ra vô cùng nghiêm túc".

      Khô Văn phu nhân cười khẽ.

      "Trận chiến này nhất định phải giết Diệp Thành".

      Thánh Thiên Đế hừ lạnh.

      "Rầm rầm!"  
      Cứ như cứ tiếng chớp nổ vang, thanh giáo độc chốn U Minh vạch qua bầu trời, xuyên thủng trời xanh, tựa như một luồng sáng màu lục rực rỡ mang theo sức mạnh vô địch chém tới chỗ Diệp Thành.

Đây là một đòn của tiên bảo, cho dù là Vấn Kiếm lão tổ cũng phải lui bước.

Nếu bị đâm trúng thì sẽ ngay lập tức thân tử đạo tiêu, uy lực vượt xa thanh giáo Âm Trúc.

      Nhưng Diệp Thành cười khẽ, lúc này anh không dùng bất cứ phép thần thông hay đạo thuật nào.


Anh tản hết ánh kim bảo vệ cơ thể đi, cứ bình thản đứng đó đối diện với thanh giáo thần.

      "Cậu ta muốn chết sao? Đó là một đòn của tiên bảo, có thể làm Thiên Quân bị thương đấy".

      Mọi người nghi hoặc khó hiểu, mà Tu Trúc Chân Quân thì mừng như điên.

      Lúc này, Diệp Thành nhẹ nhàng giơ tay, thanh giáo mang kịch độc chốn U Minh có uy thế kinh thiên động địa lại như con thú cưng đã được thuần phục.

      "Cái gì?"  
      Mọi người kinh ngạc trợn to mắt.

      Họ nghĩ nát cả óc cũng không thể hiểu được cảnh tượng trước mắt, tại sao có thể làm được như vậy.

      "Không thể nào!"  
      Tu Trúc Chân Quân vừa kinh ngạc vừa bực tức như điên.

Tỏa Hồn Lệnh là tiên bảo mạnh nhất của Tu Trúc Viện, trấn giữ cả giáo.

Trăm nghìn năm nay nó chỉ được dùng có bảy lần, mỗi lần đều trấn giữ vô số kẻ thù, trong đó có không ít những cường giả cảnh giới Thiên Quân, sao giờ lại vô dụng được.

      "Lại!"  
      Đùng đoàng, lại có hai thanh giáo màu xanh giáng xuống từ trong Tỏa Hồn Lệnh, uy lực còn mạnh mẽ hơn lúc trước mấy lần, có thể đâm xuyên qua cả ngọn núi.

Nhưng khi chúng gặp phải Diệp Thành thì cứ như thần tử gặp đế vương vậy, vô cùng ngoan ngoãn, cứ như Diệp Thành là thần linh nắm giữ vạn vật vậy.

      Thậm chí Diệp Thành vừa phất tay, Tu Trúc Chân Quân liền kinh hãi phát hiện một điều.

      Thúy Trúc Tỏa Hồn Lệnh của ông ta dường như không chịu khống chế nữa, nóng lòng muốn thử mà lao về phía Diệp Thành.

Điều này khiến ông ta sợ bay cả hồn phách, liều mạng niệm pháp quyết, khống chế tiên bảo nhưng Tỏa Hồn Lệnh vẫn kiên định bay về phía Diệp Thành.

      "Ha ha".

      Diệp Thành cười khinh thường.

      U Uyên Minh Vương vốn chỉ dùng một chút là đã đủ để gột rửa nước Huyền Minh làm chân tiên hồn bay phách tán, có thể nói là ông tổ của vạn độc.

Tu Trúc Chân Quân dùng độc trước mặt anh quả thật là múa rìu qua mắt thợ..