Theo lời của khí linh thì ở thời Thượng cổ, Địa Cầu vô cùng hưng thịnh.
Có người khổng lồ gánh núi gánh trăng, có hoang thú đầu đội trời sao, có cổ thần chân đạp đất trời.
Phương Đông có nhiều tiên nhân cùng tồn tại, phương Tây thì Thánh giả và Chân Thần xuất hiện lớp lớp, bổ sung lẫn nhau, thậm chí có cả người đứng đầu cảnh giới Nguyên Anh. Ngoài ra còn có các chủng tộc từ ngoài vũ trụ đến Địa Cầu định cư. Lúc đó linh vận của Địa Cầu cuồn cuộn, nguyên khí bao la, trong núi hoang đầm lớn toàn là linh tuyền phun trào, các loại linh dược nghìn năm, vạn năm có ở mọi nơi.
Thậm chí ngay cả con người thời Thượng cổ cũng có tuổi thọ rất cao, kéo dài hơn hai trăm năm.
Lúc ấy Địa Cầu là trung tâm của cả dải Ngân Hà, là thánh địa của người tu tiên, diện tích cũng lớn gấp nhiều lần bây giờ, là một ngôi sao tu tiên sáng lấp lánh.
Nhưng từ khi đất trời biến hóa, linh khí bắt đầu cạn kiệt, mọi thứ đã thay đổi.
“Đợt thay đổi đó không phải là tự nhiên, mà là có nguyên nhân”.
Nói đến đây, vẻ mặt của khí linh trở nên nghiêm trọng chưa từng thấy.
“Nếu chỉ là đất trời tự xảy ra thay đổi, linh khí suy yếu, tinh khí khô cạn, thế thì các Thiên Quân cũng không đến nỗi không còn cách nào. Cùng lắm là bày ra trận pháp trời sao dẫn dắt sức mạnh từ trời sao xuống Cửu Châu, hơn nữa cũng có thể mở ra nhiều con đường dẫn đến không gian khác, hấp thu tinh khí năng lượng của không gian khác, hoặc là trốn vào một nơi tập hợp thế giới bí cảnh lớn nhỏ. Nhưng…”
Khí linh đột nhiên nheo mắt lại:
“Bất cứ thủ đoạn nào cũng không thể tránh được kết cục ngôi sao suy yếu, hơn nữa còn bắt đầu tăng nhanh tốc độ. Cuối cùng, các Thiên Quân nghi ngờ đây không phải bản thân ngôi sao thay đổi, mà là một tồn tại nào đó bên trong ngôi sao đang hút lấy tinh khí đất trời”.
Theo như nó nói, lúc đó, bất kể là các Thiên Quân ở phương Đông hay là các Chân Thần đứng đầu ở phương Tây đều mơ hồ đoán ra, nguyên nhân của đợt biến đổi này không phải là do Địa Cầu, mà là do chuyện khác.
“Mọi người đều nghi ngờ bên trong ngôi sao đang nuôi dưỡng một dị bảo rất mạnh. Nay dị bảo sắp hiện thế nên nó bắt đầu hút tinh khí của ngôi sao, do đó mới khiến cho Địa Cầu thu nhỏ lại, nguyên khí khô cạn”.
“Cũng vì chuyện này mà vô số tiên nhân, thần linh phương Đông, cho đến các chủng tộc ở ngoài vũ trụ đã bùng nổ một trận chiến trước nay chưa từng có. Trận chiến đó đã cuốn toàn bộ ngôi sao đánh đến mức đất trời sụp đổ, trời trăng treo ngược. Vô số sinh linh bị hủy diệt trong trận chiến này”.
“Các thần linh, tiên nhân ở phương Đông và phương Tây ngã xuống liên tục, thậm chí Thiên Quân cảnh giới Nguyên Anh cũng mất mạng”.
Nói đến đây, khí linh nhỏ giọng lại.
Hiển nhiên, dù cuộc chiến Tiên Vẫn đã trôi qua mấy nghìn năm nhưng vẫn khiến nó sợ hãi.
“Các người vì tranh đoạt cái gọi là dị bảo chưa từng nhìn thấy, còn không biết nó ở đâu mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán sao?”, Diệp Thành cảm thấy buồn cười.
“Mặc dù không biết dị bảo đó ra sao, nhưng nó hấp thu tinh khí của một ngôi sao lớn mà sinh ra, một khi nó xuất hiện ắt sẽ chấn động đất trời. Các Thiên Quân đều dự đoán nó sẽ vượt qua tất cả tiên bảo, đạt đến cấp bậc thiên bảo trong truyền thuyết! Vì nó mà chiến đấu một trận cũng xứng đáng”.
Khí linh biện bạch.
“Ha ha”.
Diệp Thành không nói gì mà tiếp tục nghe.
Tiếp đó là giai đoạn sau của cuộc chiến Tiên Vẫn, chiến đấu với kẻ xâm lược ở ngoại vực. Lần này khí linh nói rõ:
“Trận chiến ngoại vực đến từ bên ngoài vũ trụ, không phải thành viên của tinh vực bọn ta, thậm chí không phải chủng tộc của bọn ta. Thân thể chúng mạnh nhất vũ trụ, vô cùng hung tàn, tựa như ma quỷ, không hề có nhân tính. Bọn ta nghi ngờ chúng cũng đến vì dị bảo”.
“Cuối cùng, sau cuộc chiến, hai bên đều bị tổn thất. Lúc đó đất trời bị tàn phá, tinh khí khô kiệt, đám chuột nhắt ở dải Ngân Hà thừa cơ xâm nhập… Kẻ dẫn đầu là Đế Thần Thiên Quân của thánh địa Lăng Tiêu!”
“Thánh địa Lăng Tiêu, Đế Thần Thiên Quân, tao nhớ rồi”.
Trong mắt Diệp Thành lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sát khí dâng tràn.
“Tuyệt đối không được kích động, Đế Thần Thiên Quân đã là Nguyên Anh đỉnh cao từ lâu, nói không chừng bây giờ đã tiến gần tới Chân Tiên, tuyệt đối không phải một Phong Lung nhỏ bé có thể so sánh được. Hơn nữa, tu sĩ trong dải Ngân Hà có công pháp tu hành vượt xa Địa Cầu, cho dù là tu sĩ Kim Đan ở phía bên đó cũng có thể đánh thắng Chân Quân trong tông môn Thượng cổ…”
Sau khi giải thích chân tướng thời Thượng cổ xong, khí linh chỉ ra nơi cuộc chiến Tiên Vẫn diễn ra năm xưa rồi vội vã rời đi.
Chỉ còn Diệp Thành ở lại trong phòng tu luyện, sờ cằm, nhớ lại cuộc đối thoại trước kia.
Các tiên nhân thời xưa ở Địa Cầu chỉ biết đó có thể là dị bảo tối cao, chưa chắc đã hiểu được nó rốt cuộc là gì. Thế nhưng Diệp Thành từng là Tiên Đế, dày dặn kinh nghiệm đến thế nào, anh dễ dàng nhận ra chỗ bất ổn:
“Bảo vật có thể sinh ra từ trong một ngôi sao cũng chỉ có vài loại, thường thấy nhất là Thần La Thiên Tinh. Hiện tượng nguyên khí khô cạn, tinh khí suy yếu thế này cũng rất giống Thần La Thiên Tinh đang trưởng thành. Nhưng thời gian để Thần La Thiên Tinh lớn lên phải tính bằng mấy trăm nghìn năm. Chỉ trong mấy nghìn năm mà đất trời đột nhiên biến đổi, từ một ngôi sao tu luyện lớn tỏa sáng suy yếu thành một ngôi sao chết linh khí khô cạn, giống như được tăng tốc thêm vô số lần. Thủ đoạn này rất quen thuộc…”
Diệp Thành nheo mắt lại.
Trong vũ trụ có không ít kẻ mạnh dùng ngôi sao để nuôi lớn bảo vật hoặc Thần La Thiên Tinh, nhưng kẻ mạnh như vậy ít nhất cũng phải là sự tồn tại vượt trên cảnh giới Hợp Đạo, thuộc cấp bậc Chân Tiên. Nhân vật quyền năng như thế vô cùng ít ỏi, họ đều là sự tồn tại có thể tung hoành vũ trụ, một tinh hệ chưa chắc đã có một người.
Hơn nữa.
Theo Diệp Thành biết, vị trí của Địa Cầu nằm ở nơi hoang vu bên rìa vũ trụ. Trong biết bao năm qua, e rằng người quyền năng đã đi ngang qua Địa Cầu cũng chỉ có Thi Vũ Chân Thiên từng bắt mình đi và bản thân mình ở kiếp trước mà thôi.
“Nếu có một Chân Tiên cảnh giới Hợp Đạo dùng ngôi sao làm nơi nuôi dưỡng Thần La Thiên Tinh thật, thì dựa vào đám tu sĩ Nguyên Anh lạc hậu của Địa Cầu chưa chắc đã có thể phát hiện ra. Bọn họ còn cho rằng đó là dị bảo trời sinh, còn muốn tranh đoạt. Ha ha, đúng là không biết sống chết!”
Diệp Thành cười giễu.
Ánh sáng trong mắt anh càng lúc càng lạnh. Kiếp trước, Thi Vũ Chân Tiên đi ngang qua Địa Cầu, vì một câu nói xúc phạm của anh mà bắt anh đi khỏi Địa Cầu, định giày vò anh một nghìn năm rồi khiến anh tan hồn lạc phách.
Tuy nhiên, Diệp Thành dựa vào tài năng Tiên Đế của mình, chỉ sau hai trăm năm đã thành công phản sát. Dù vậy quan hệ giữa hai người thật ra lại có cảm giác vừa là địch vừa là bạn. Tuy Thi Vũ Chân Tiên không ngừng giày vò anh, nhưng đồng thời cũng truyền đạt cho anh rất nhiều kiến thức. Có thể nói không có ông ta thì sẽ không có Huyền Thần Tiên Đế sau này.
Cho nên, cuối cùng khi Diệp Thành xưng đế trong chúng tiên cũng chỉ thừa nhận Thi Vũ Chân Tiên là một nửa người thầy của mình.
Bây giờ nhớ lại, mọi thứ đều vô cùng đáng ngờ. Với tình hình của Địa Cầu khi đó, cho dù Thi Vũ Chân Tiên trùng hợp đi ngang qua, nhưng sao lại cố tình dừng chân ở Địa Cầu chứ?
“Nghĩ kĩ lại thì mặc dù khi ấy mình bị thầy giày vò, đóng kín năm giác quan, nhưng vẫn mơ hồ cảm giác được làn sóng kì lạ đó. Rõ ràng lúc đó ông ta ở lại Địa Cầu một thời gian rồi mới rời đi, vậy thì nơi ông ta ở lại trước kia chắc chắn là nơi có Thần La Thiên Tinh!”
“Nhưng… rốt cuộc là ở đâu kia chứ?”
Diệp Thành nhắm mắt lại, những nơi mình đã đi qua sau khi sống lại trở về đây lần lượt hiện lên trong đầu. Anh đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nói: