*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Họ Diệp kia, ở ngoài đất tiên tôi nể mặt anh chỉ là vì không muốn đánh nhau làm lỡ mất thời gian đất tiên mở ra mà thôi. Bằng không, chỉ một kẻ quê mùa ở một hành tinh man di như anh cũng xứng để Cố Trường Sinh tôi coi trọng sao?”
Nụ cười của Cố Trường Sinh vụt tắt, vẻ mặt thay đổi.
Hai mắt anh ta trống rỗng, khí tức mờ ảo, giống như đạo tôn tối cao nhìn xuống trần thế.
Một vầng trăng sáng hạ xuống, soi chiếu khiến xung quanh trở nên lạnh lẽo như cung Quảng Hàn. Cố Trường Sinh đáp xuống bên dưới ánh trăng, tay áo tung bay, nho nhã phong lưu, dường như thoát khỏi trần gian, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên Thiên giới. Một luồng khí tức vĩ đại ầm ầm giáng xuống, đè ép khiến cho phạm vi nghìn trượng xung quanh như sắp sụp đổ, vô số dị thú đồng thời hoảng loạn, ngẩng đầu nhìn tới.
“Là Trường Sinh Thiên Quân Thần Công của Trường Sinh Giáo, hóa ra tên nhóc này đã tu luyện đến cảnh giới Phi Thăng rồi”. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Vẻ mặt của tôn giả Bằng hơi biến đổi, lên tiếng giải thích.
Pháp môn cao cấp nhất của Trường Sinh Giáo chính là Trường Sinh Thiên Quân Thần Công. Nghe nói chỉ cần tu luyện đến cảnh giới Đạp Hư thì chắc chắn có thể bước vào cảnh giới Nguyên Anh, trở thành Thiên Quân, cất bước đầu tiên trên con đường trường sinh.
Cảnh giới Phi Thăng còn trên cả Đạp Hư, nghe nói không có kim đan thần phẩm thì không thể tu thành. Một khi tu luyện, ngưng tụ được thần tướng cao nhất thì sẽ có thể dẫn tiên quang cửu thiên đến, uy lực đáng sợ vô cùng, được mệnh danh là có thể giết chết Nguyên Anh.
Thực lực của Cố Trường Sinh rõ ràng không thấp hơn tôn giả Bằng, thậm chí còn cao hơn.
“Như kiến mà thôi”.
Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, chân đạp đất trời, vòng sáng ngũ sắc sau lưng anh ầm ầm nghiền ép tới.
Chỉ chốc lát, hòa bình giả dối lập tức tan vỡ, chiến đấu bùng nổ trong nháy mắt.
Năm loại thần tướng xuất hiện ở sau lưng Diệp Thành, hóa thành vòng sáng ngũ sắc nghiền qua hư không, giống như chiến xa của Cửu Thiên Lôi Thần cán qua đất tiên ở xung quanh, khiến vô số ký hiệu đồng thời sáng lên, muốn triệt tiêu luồng sức mạnh đáng sợ ấy, phát ra âm thanh ken két. Nếu nơi này không phải là ở sâu trong đất tiên thì e rằng không gian đã bị nghiền nát từ lâu.
“Đi!”
Cố Trường Sinh đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, đối diện với một đòn chấn động đất trời của Diệp Thành, vẻ mặt anh ta không buồn không vui.
Hai tay anh ta hợp lại thành kiếm, chém nghiêng tới.
Trăng sáng ở sau lưng hắt ánh sáng lạnh lẽo, trong suốt như thủy tinh xuống. Ánh sáng tựa như thiên kiếm trảm tới, khiến không gian như bị chém thành một đường nhàn nhạt.
“Là Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm!”
Tôn giả Bằng biến sắc, cao giọng hô lên.
Đó là phép thần thông của Thiên Quân Trường Sinh Thần Công, vô cùng mạnh mẽ. Năm xưa Cố Trường Sinh từng dùng thuật này tranh đấu với một vị tu sĩ Nguyên Anh trong biển sao, một chiêu trảm đứt chính quả Nguyên Anh của đối phương, khiến người đó rơi từ Nguyên Anh xuống Kim Đan.
Ánh trăng lạnh lẽo trông không có gì đặc biệt, nhưng thực ra lại ẩn chứa nguy hiểm cực lớn.
Đám người thiên nữ Thanh Hàn, Ân U Liên đứng ở một bên xem mà hai tay siết chặt, không dám thở mạnh. Công pháp mà những thần tử thuộc giáo phái lớn của biển sao tu hành vượt ngoài sức tưởng tượng của tu sĩ dải Ngân Hà. Người ta hoàn toàn không màng sử dụng những pháp lực, đạo thuật đơn thuần, mà đã tiếp cận đến cảnh giới pháp tắc, vô cùng sâu xa.
“Họ Diệp kia, kẻ lạc hậu ở dải Ngân Hà như anh chắc là chưa bao giờ nhìn thấy thần pháp đỉnh cao của tôi nhỉ?”
Cố Trường Sinh cười nhạt, ánh mắt vô cùng kiêu ngạo.
“Thứ pháp môn như vậy mà cũng xứng gọi là thần pháp đỉnh cao?”
Diệp Thành khinh thường nói.
Anh không hề động đậy, chỉ sử dụng pháp lực, vòng sáng ngũ sắc đột nhiên tăng tốc, đánh mạnh vào Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm. Ánh trăng lạnh lẽo ấy ẩn chứa sức mạnh pháp tắc, vốn định đánh Diệp Thành rơi khỏi cảnh giới Xuất Khiếu. Thế nhưng mỗi một loại thần pháp trong vòng sáng ngũ sắc đều là thần pháp đỉnh cao chân chính, một thần thông cỏn con của Trường Sinh Giáo làm sao có thể lay động được. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Trường Sinh, vòng sáng thần ầm ầm chuyển động, dễ dàng nghiền nát Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm, sau đó lao về phía Cố Trường Sinh với khí thế trước nay chưa từng có.
“Tôi đã coi thường anh rồi, không ngờ thần pháp truyền thừa của anh lại quỷ dị như vậy”.
Cố Trường Sinh nheo mắt lại, hừ một tiếng: “Không tồi, dừng ở đây đi”.
Anh ta phất tay áo, lại quát khẽ một tiếng.
“Soạt!”
Vầng trăng lạnh lẽo ở sau lưng anh ta lại hạ xuống từ trên cao, ánh trăng xinh đẹp thê lương lướt qua không trung. Toàn bộ mặt trăng như sao băng từ cửu thiên giáng xuống, lao về phía Diệp Thành.
Ánh trăng lạnh lẽo kia không phải là ảo ảnh, mà là toàn bộ pháp lực của Cố Trường Sinh huyễn hóa thành, thể hiện chính quả Nguyên Anh của anh ta.
Hiển nhiên, Cố Trường Sinh không định dựa vào đạo thuật nữa, mà chuẩn bị dùng pháp lực nghiền ép Diệp Thành.
Anh ta tin rằng với nguyên anh tu thành từ kim đan thần phẩm của mình, cộng với vô số kỳ ngộ từng gặp, pháp lực hùng hậu sẽ hơn xa Nguyên Anh của dải Ngân Hà. Cho dù có ba hay năm người như Phong Lung Thiên Quân đến đây, Cố Trường Sinh cũng không sợ.
“Ầm ầm!”
Chiêu này của Cố Trường Sinh quả thực khủng khϊế͙p͙ vô cùng.
Giống như sông Ngân chảy ngược, trời trăng đổ sụp. Một vị Nguyên Anh đỉnh cao có pháp lực đáng sợ đến thế nào? Một đòn đánh xuống sợ là đủ để khiến mọi vật trong phạm vi nghìn dặm hóa thành cát bụi.
“Uỳnh!”
Bị một đòn này tác động.
Vô số ký hiệu trận pháp trong đất tiên đồng thời sáng lên, một mảng hư không ngăn cách hai người, tránh cho dư âm trận giao đấu hủy hoại đất tiên. Còn Diệp Thành bất chấp tất cả, vẫn điều khiển vòng sáng ngũ sắc lấy cứng chọi cứng. Chúng ta cứ quăng hết thần thông đạo thuật ra, xem pháp lực của ai cao hơn, mạnh hơn!
“Đúng là muốn chết!”
Thấy vậy, Cố Trường Sinh lại cười nhạt.
Có lẽ bàn về thần thông, anh ta chưa chắc đã bằng Diệp Thành, nhưng đơn thuần đọ pháp lực thì mười Diệp Thành cũng không phải là đối thủ của anh ta. Chuyện này không liên quan đến thiên phú, mà là chênh lệch cảnh giới. Xuất Khiếu và Nguyên Anh khác nhau một trời một vực, sự chênh lệch trong đó không thể tính theo cách thông thường.
Có lẽ Diệp Thành có thể dùng những thủ đoạn khác để giết Nguyên Anh, nhưng bàn về pháp lực thì chắc chắn không thể nào lấy cứng chọi cứng với anh ta.
Tuy nhiên, khi vòng sáng ngũ sắc và ánh trăng lạnh lẽo va chạm nhau lại vượt ngoài tưởng tượng của Cố Trường Sinh.
“Răng rắc!”
Hai luồng pháp lực ầm ầm va chạm không bùng nổ long trời lở đất, cũng không nghiền ép Diệp Thành như Cố Trường Sinh nghĩ. Ánh trăng lạnh lẽo hội tụ toàn bộ pháp lực của Cố Trường Sinh lại giống như thủy tinh dễ vỡ, bị vòng sáng ngũ sắc nghiền nát dễ dàng. Sau khi vòng sáng tông vỡ mặt trăng thì chỉ hơi giảm tốc độ, khí thế vẫn hung hãn, ầm ầm lao về phía Cố Trường Sinh.
“Sao lại như thế?”
Cố Trường Sinh chấn động cả người.
Vị Thần Tử đương thời của Trường Sinh Giáo lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Toàn bộ pháp lực của anh ta lại không đọ được Diệp Thành? Không đấu lại một tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu nhỏ bé? Sao lại vô lý thế được?
“Lẽ nào anh ta đã tu thành kim đan thánh phẩm? Nếu không thì sao lại có pháp lực hùng hậu đến mức không thể tin nổi như vậy? Nhưng chuyện này không thể nào! Kim đan thánh phẩm là tồn tại ở cấp bậc nào chứ? Đó là tồn tại mà ở trong thế giới rộng lớn trung tâm Ngân