Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 730: Âm mưu



“Nếu hắn… thành thiên đan sư á?”, một đệ tử tự vạch áo cho người xem lưng.

“Nói vớ vẩn, nếu hắn là thiên đan sư thật thì chúng ta có thể cút xa cỡ nào, chúng ta sẽ chạy xa cỡ ấy, không dám trêu vào. Sau này, Hắc Thủy Môn chúng ta gặp Diệp Đan Vương thì sẽ nhường bước, kính trọng như thần linh!”

Tông chủ Hắc thủy Môn giận dữ, một cái tát đánh đến mức đệ tử kia rụt người lại, mọi người câm như hến.

Không chỉ Hắc Thủy Môn mà Phục Ma Thiên Tông, Thánh Viêm Thành… những người có cấp bậc tông chủ, trưởng lão đều lặng yên ngồi đó, thờ ơ nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành rất mạnh, danh tiếng của Đan Vương là lừng lẫy khắp thiên hạ.

Nhưng nhiêu đó cũng chưa đủ khiến các thiên tông lớn sợ hãi. Dù sao mỗi thiên tông cũng có tu sĩ Nguyên Anh trấn giữ, là người luôn ngồi trên nhìn xuống chúng sinh.

“Muốn áp đảo chúng ta à, một Đan Vương thôi, chưa đủ đâu…”, trưởng lão Phục Ma Thiên Tông lắc đầu, trong mắt lập lóe tia sáng lạnh.

Mà lúc này, trên đài cao.

Bên trái Diệp Thành là Vân Thiên Hà, bên phải là đại trưởng lão. Hai người này chẳng có chút tình cảm hay quan hệ gì với Diệp Thành, cực kỳ lạnh nhạt. Họ hoàn toàn chẳng giao lưu gì, ánh mắt tương tác thì cũng chỉ gật đầu, bên ngoài cười nhưng trong lòng thì không.

Rất nhiều người cũng mơ hồ nhận ra không khí trên đài không ổn.

“Nhắc anh của em cẩn thận đó!”

Lâm Hiểu Lôi không nhịn được mà nhắc nhở Dao Nhi một tiếng.

Trên thực tế, từ khi tiệc bắt đầu, khi càng gần kết thúc, không khí càng quỷ dị. Trong không khí như có thêm thứ gì nặng nề, âm lương của giọng nói càng ngày càng nhỏ, mọi người tỏ ra quan tâm việc xuất quan của Minh Sương nhưng thực tế là chú ý hết vào đài cao.

“Diệp Đan Vương và các vị thiên kiêu có vẻ không hòa thuận lắm, gần như chẳng giao lưu gì cả!”

Mọi người bàn tán.

“Đúng vậy, đại trưởng lão cũng không để ý anh ta!”

“Vị Đan Vương tự cho là mình nổi tiếng thôi. Chẳng lẽ anh ta cho rằng mình là Thiên Quân thì có thể ngạo mạn, bắt một thiên tông cúi đầu sao? Nên biết là Hắc Thủy Tông, Bồng Lai Tiên Sơn cũng không phải người nhát gan, sợ rắc rối!”

Có người cười lạnh.

Có người sáng suốt nhìn ra Diệp Thành như một bức tượng Bồ Tát, nhìn như được mọi người cung phụng, tôn kính nhưng thật ra chẳng có mấy ai là thật sự tôn trọng cả, một khi cần thì sẽ trở mặt bất cứ lúc nào.

Rượu qua ba lượt, đại trưởng lão nhẹ nhàng đặt ly xuống.

“Lạch cạch...”

Đây như một tín hiệu, hiện trường tĩnh lặng, tất cả đều ngẩng đầu, nhìn về phía người đứng đầu Bồng Lai này.

Tô Khải Tín đứng lên, từ từ nói: “Cảm ơn các vị đạo hữu đã tới, chứng kiến khoảnh khắc thiên nữ Minh Sương của tông ta ngưng tụ Kim Đan thần phẩm. Đã có rượu thì sao lại không có võ. Các tu sĩ cùng thế hệ này cùng tỷ thí, giành lấy hạng đầu. Tông chúng tôi đã chuẩn bị lễ vật, dù không bằng thiên đan quý giá của Diệp Đan Vương nhưng cũng là một món thiên bảo để tặng cho người mạnh nhất!”

Mọi người chấn động, họ không ngờ lại còn có việc quan trọng như thế.

Từ trước, giới Tu Tiên trọng võ, người mạnh là vua. Trong những tiệc mà tiên gia tụ hội thế này, thiên kiêu khắp nơi tề tụ, mọi người đều không phục lẫn nhau, tất nhiên sẽ xoa tay muốn tỷ thí một trận, dùng cái cớ tỷ thí để phân cao thấp. Người tổ chức cũng góp vui bằng cách dùng pháp bảo hay vi dược để làm giải thưởng.

Đan Vương dù quý nhưng người mạnh nhất lại càng khiến mọi người phục.

Nhưng không ai ngờ lần này Bồng Lai Tông lại đưa ra một món thiên bảo.

“A, đó là thiên bảo đấy. Thế gia Thiên Quân chưa chắc có được hai cái. Không hổ là thiên tông một trăm nghìn năm, đúng là giàu có hào phóng!”

Chúng tu sĩ giật mình.

“Ầy, không cần nói cũng biết món thiên bảo này thuộc về Vân Thiên Hà rồi. Cố Trường Sinh không xuất hiện, cùng thế hệ thì ai đánh lại được Vân Thiên Hà?”, một người nói.

Phần lớn mọi người đều gật đầu nhưng có người phản bác: “Chưa chắc, chiến tướng Hàng Long đã không ra tay mấy chục năm, ai biết trong mấy năm nay, tu vi tăng cao, chưa chắc thua kém Vân Thiên Hà!”

Lại có người nhìn ra nguyên nhân phía sau, lắc đầu than nhẹ: “Họ Diệp gặp nạn rồi!”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một người lấy ra trường kiếm, bay lên tiên đài, lớn giọng quát:

“Kiếm tử Huyền Không- Vân Hoang khiêu chiến Đan Vương Diệp Bắc Huyền, mong được Diệp Đan Vương chỉ giáo!”

Ngay sau đó, người thứ hai, thứ ba, thứ tư... liên tiếp nhau phong lên trời, cao giọng nói:

“Tư Mã Huyền của nhà Tư Mã xin khiêu chiến Diệp Đan Vương!”

“U Minh Tử của Hắc Thủy Môn xin khiêu chiến Diệp Đan Vương!”

“Vô Đạo Khách, tán tu, xin khiêu chiến Diệp Đan Vương!”

“Thánh Viêm Thành...”

Liên tiếp bảy, tám tu sĩ độn quang, bay lên nhờ gió mạnh, đứng giữa không trung, tạo thành nửa vòng tròn, nhìn xuống tiên đài. Mỗi người trong bọn họ đều là thiên kiêu một phương, xếp hạng trong bảng Tinh Hà, cùng nhau khiêu chiến Diệp Thành.

Mọi người hoảng hốt, chiến tướng Hàng Long đứng lên, giọng như chuông vang:

“Chiến tướng Hàng Long, Phục Ma Thiên Tông khiêu chiến Diệp Đan Vương, mong Đan Vương vui lòng chỉ giáo!”

Nói xong, chiến tướng Hàng Long phóng lên trời, biến thành một trụ sáng, bắn thẳng lên mây, bay vào giữa tám người khác, chín người như sao vây quanh trăng mà bao quanh tiên đài, tạo thành trận thế, ánh mắt lạnh lùng, khí thế dâng cao.

“Thế này... đây là có ý gì?”

Vô số người nhìn mà há hốc, thiên kiêu bảng Tinh Hà cao ngạo kiêu căng, nhiều lần tiệc tùng nhưng có bao giờ chín người khiêu chiến một người? Như thế có đúng quy tắc không?

“Thiên kiêu khiêu chiến, chắc chỉ có lần này, không phải một người mà tới hẳn chín. Khiêu chiến lại không phải Vân Thiên Hà mà là Diệp Đan Vương hiển hách Hoa Hạ”.

Một tu sĩ già lắc đầu than nhẹ: “Danh ảo mệt mỏi, danh hiệu Đan Vương dễ gọi vậy sao. Đấy, giờ hậu quả tới rồi!”

Rất nhiều người đều không rõ nhưng có kẻ thông minh đã hiểu ra, họ đều dùng ánh mắt tiếc hận nhìn Diệp Thành.

“Xảy ra chuyện gì?”

Dao Nhi biến sắc.

Sắc mặt Nguyệt Hoa trưởng lão hơi thay đổi, cuối cùng thở dài: “Đây là hậu quả hắn phải gánh. Hưởng thụ danh tiếng bao nhiêu thì lưng đeo trách nhiệm bấy nhiêu, trốn không thoát!”

Mấy người Dao Nhi vẫn chẳng hiểu gì.

Có người nhỏ giọng giải thích, chín người khiêu chiến một, tuy nó không đúng với quy tắc chiến đấu nhưng nếu là hậu bối khiêu chiến tiền bối, Kim Đan khiêu chiến Nguyên Anh thì sao? Tất nhiên là có thể ra tay cùng nhau nếu không đánh lại.

“Dù Diệp Đan Vương không phải Nguyên Anh nhưng ai bảo anh ta chịu lễ của Nguyên Anh!”

Kim Trục Quang giật mình, trong mắt có chút hả hê. Người chung quanh hoảng hốt, bao gồm Tô Hoài Tiên, mọi người đã suy nghĩ cẩn thận. Ban đầu đại trưởng lão kiên trì dùng lễ cho Thiên Quân để nghênh đón Diệp Thành. Sau khi ngồi vào vị trí, họ càng để Diệp Thành ngồi vị trí trên, lễ kính cẩn vô cùng, hóa ra là chôn bom ở chỗ này.

“Cháy nhà ra mặt chuột thôi, đây đúng là cháy nhà ra mặt chuột”.

Chịu lễ Thiên Quân thì phải dùng thân phận Thiên Quân xử sự.

Chín thiên kiêu bảng Tinh Hà trông không thể thắng, đối mặt với Thiên Quân, cũng chỉ là gà đất chó kiểng. Nhưng Diệp Thành không phải là Thiên Quân, anh chỉ dựa vào đan thuật để chiếm lấy danh hiệu Đan Vương Thiên Quân.

“Họ Diệp gặp nạn rồi!”

Nhiều người cúi đầu cười.

Lâm Hiểu Lôi, Dao Nhi đều biến sắc, lo lắng nhìn Diệp Thành.

Trên đài cao, Diệp Thành đang ngồi ngay ngắn, mặt vô cảm, thản nhiên bình tĩnh.

“Diệp đạo hữu, cậu là Đan Vương, có thể sánh vai Thiên Quân. Những người hậu bối này đã khiêu chiến thì cậu hãy chỉ bảo họ một chút, để họ thấy oai phong của Đan Vương!”

Phó tông chủ Vân Hoang Viện mở miệng.

“Không sai, không sau, chỉ là lớp con cháu thôi, với thực lực của cậu thì có thể quét ngang thôi!”, Kim trưởng lão nói.

Trưởng lão Phục Ma, Liên hoa cũng nhanh chóng nói, cuối cùng là tông chủ Hắc Thủy Môn âm trầm cười.

“Diệp Đan Vương, đừng nói cậu sợ rồi nhé. Nếu sợ thì lùi khỏi lễ Thiên Quân, xin lỗi chúng ta, tự nhận là tu vi không đủ, vượn đội mũi, chúng ta có lẽ sẽ tha cho!”

Đại trưởng lão Tô Khải Tín cũng mở miệng.

“Diệp Đan Vương. Hậu bối có tâm tiến thủ, không thể mất thể diện, nếu để người hầu ra tay thì thanh danh một đời của cậu sẽ mất hết, không dễ giải quyết đâu!”

Tô Khải Tín nói xong, cả tiên đài im lặng.