*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“To gan!”
Mấy Thiên Quân sửng sốt rồi tất cả đều bừng bừng lửa giận.
Diệp Thành đang đứng trước mặt họ, đánh bay U Mộc lão tổ, hành động đó chẳng khác nào cái tát vào trên mặt mấy vị Thiên Quân. Ngay cả lão tổ Phục Ma Tông đều tái mắt, ánh mắt âm U Mộc lão tổ nhìn Diệp Thành.
Hắc Thủy lão tổ, Thần Diệm Thiên Quân càng thêm kích động, pháp lực hừng hực, năng lượng như thủy triều bắt đầu khởi động, chuẩn bị để ra tay bất cứ lúc nào!
“Hay, hay lắm! Hai mươi ba nghìn năm rồi chưa có ai dám đánh lão tổ ta đâu. Xem ra ta đã ở ẩn nhiều năm rồi, đám hậu bối của dải Ngân Hà này đã không còn ai nhớ tới thủ đoạn của U Mộc này!”
Một âm thanh già nua vang lên, từ trong đống tan hoang của mười mấy ngọn núi
Ầm!
Trong giây lát, đất đá văng tung tóe, đất nứt ra.
Một bóng người tràn đầy hào quang màu vàng mạnh mẽ nhảy ra khỏi đống hoang tàn, phóng lên trời xanh, manh theo gió mạnh và kình khí như máy bay chiến đấu siêu tốc, quét qua vòm trời, tới trước mặt Diệp Thành.
“Bùm...”
Hai chân lão đặt lên mặt đất khiến nó tạo thành hố to mấy nghìn trượng. Mọi người nhìn chăm chú thì phát hiện đó là U Mộc lão tổ. Có điều lão già tóc trắng xóa, răng cũng chẳng còn mấy cái này lảo đảo di chuyển như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, ngay lúc này được bao bọc bởi hào quang màu vàng, da thịt đều biến thành màu vàng như La Hán được đúc bằng vàng của đạo Phật xuống thế gian.
Hào quang kia như bất động vạn kiếp, cả đời không biến mất, mang theo sự ăn mòn đáng sợ, ma khí chung vừa tiếp xúc là bị ăn mòn chẳng còn gì.
“Vạn Độc Kim Thân!”
Nhiều tu sĩ có tuổi thành cảnh này đều hít sâu một hơi.
Đây là thể thuật tối cao của Dược Vương Tông được cho là vô địch vì nó được luyện thành bằng việc luyện một vạn bảy trăm loại kịch độc trong dải Ngân Hà, trong đó có nhiều kỳ độc mà ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không chịu nổi. Một cơ thể được rèn ra từ đó thì cứng cỏi tới mức nào?
Một quyền của Diệp Thành đủ để đánh bại Nguyên Anh, nhưng U Mộc lão tổ chỉ rớt ba, bốn cái răng thôi. Lão lắc đầu, đồng tử vàng rực nhìn sang Diệp Thành, âm thanh như tiếng chuông đồng.
“Ranh con, nắm đấm cứng đấy, nhưng cậu cho rằng có thể dùng nắm đấm giết lão tổ ta sao? Đúng là mơ mộng hão huyền, Vạn Độc Kim Thân của ta sao có thể bị một nắm đấm đánh nát...”
U Mộc lão tổ còn chưa nói xong, Diệp Thành đã lắc lư, đi tới trước mặt lão. Chưởng ấn lấp lánh trong suốt tạo thành cú đâm nện xuống như búa.
Ầm ầm!
Một quyền này như trời sập, tia sáng màu xanh đáng sợ tỏa ra từ tay Diệp Thành, nện mạnh lên đỉnh đầu U Mộc lão tổ. Lão chỉ kịp dùng hai tay đỡ, một tiếng bụp vang lên như búa lớn đánh vào chuông đồng.
Gợn sóng khủng bố lan ra từ chỗ hai bên giao nhau, gợn sóng xé rách cả không gian, mặt đất Luyện ngục Vô Gian nứt ra từng mảng, trăm dặm chung quanh đều bị xốc lên.
Sóng năng lượng cuồn cuộn mang theo gió lốc, đánh sâu vào mấy thiên kiêu và trưởng lão đứng đầu, họ đều hộc máu. Phần đông Nguyên Anh không thể không mở ra chân nguyên hộ thể, từ đó mới chặn được những năng lượng tản ra này.
“Đó là?”
Mọi người bất ngờ nhìn sang, U Mộc lão tổ đã bị một cú đấm của Diệp Thành đánh lõm vào trong đất, tạo thành cái vành to, bóng người đã biến mất, không biết đã lún sâu vào tâm lòng đất bao nhiêu cây rồi nữa.
“Mạnh quá!”
Ngay lúc này, ánh mắt của mấy người Thần Diệm Thiên Quân đều căng thẳng.
Vạn Độc Kim Thân của U Mộc lão tổ không chỉ cứng rắn mà sức mạnh cũng đáng sợ, có thể nghiền nát cả Nguyên Anh đồng lứa. Những tu sĩ Nguyên Anh khác hoàn toàn không dám dùng cơ thể để va chạm với lão, thế chẳng khác nào trứng gà đụng vào tảng đá, nát chỉ trong tích tắc. Nhưng Diệp Thành lại dùng một quyền áp đảo nhưng cũng không hề thua kém, đây là khái niệm gì?
“A a a!”
Một tia sáng màu vàng từ mấy nghìn trượng bên ngoài lao ra khỏi mặt đất, U Mộc lão tổ tóc tai bù xù, cả người đầy bụi đất xuất hiện.
Lão thật sự tức giận rồi. Lão bị một quyền của Diệp Thành đánh vào trong lòng đất, hiện giờ cả tai đều ong ong, trên tay hiện ra dấu cứ đấm.
Mấy nghìn năm rồi, U Mộc lão tổ tung hoành khắp dải Ngân Hà, có bao giờ chịu thiệt như thế?
“Diệp tiểu quỷ, Vạn Độc Kim Thần được luyện từ một vạn bảy trăm nghìn loại độc, không chỉ cơ thể mà nó còn mang theo đủ loại thần thông thiên phú, ngưng tụ pháp tắc Kim Cang trong cơ thể, luyện ra một thế giới Kim Cang, đừng tưởng rằng thắng được chỉ bằng đấm đá...”
Cơ thể U Mộc lão tổ bốc lên khí huyết ngùn ngụt, hào quang màu vàng như rồng phóng lên trời.
Cả hư không đều bị Vạn Độc Kim Quang của lão ăn món, tạo thành lỗ thủng lớn, có thể nhìn thấy cả không gian hỗn độn sau lưng. Khí tức của lão đã tăng tới cực hạn, hơn xa Nguyên Anh bình thường.
Nhưng U Mộc lão tổ vẫn đang nói dở câu, hai mắt Diệp Thành vẫn không cảm xúc, anh lại tung một quyền.
“Bụp...”
U Mộc lão tổ lại bị đánh bay, ngay lúc này, lão bị đánh ra hơn ba trăm dặm, rớt vào trong quân đoàn của tộc Lệ Ma, đụng ngã mấy trăm tên ma tướng, kéo ra cái khe dài mấy trăm dặm.
“Má ơi!”
Ngay lúc này, nhiều tu sĩ không sốt ruột, liều mạng lùi về sau.
Cấp bậc Thiên Quân đánh nhau vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, họ cứ tưởng trăm dặm đã là phạm vi an toàn, không ngờ sóng dư âm của cuộc chiến lại lan ra tới ba trăm dặm.
“Đáng chết! Xem thần thông của ta đây...”
Sau ba lần bị đánh gục, U Mộc lão tổ nổi cơn tan bành, lão nhảy lên trời, hào quang hóa thành vô số thiên kiếm như muốn xuyên thủng Cửu U.
Nhưng Diệp Thành chắp hai tay, qua lại trong hư không, hoàn toàn không quan tâm những thiên kiếm kia, mặc cho chúng đụng quanh người, tung một cú đá, đạp U Mộc lão tổ từ trên không trung vào trong đất.
“Ầm...”
Đất bằng rung rinh, mấy trăm ma tướng đã bị đánh chết.
“khinh người quá đáng, xem kịch độc U Minh của ta đây..”
“Ầm...”
“Vạn Độc Phệ Tâm...”
“Ầm...”
...
Mọi người thấy bất kể U Mộc lão tổ dùng thần thông đạo thuật nào, Diệp Thành cũng chỉ tung một quyền, một cước, một ngón tay đánh bay lão ra cả trăm dặm, lão quả bóng cao su mà bị Diệp Thành đá lung tung cả. Trong vòng nghìn dặm, hai người đánh nhau khiến núi sập sông nứt, đất rạn.
Vô số tu sĩ sợ hãi, liều mạng lùi lại.
Mà mấy Thiên Quân đều bắt đầu tỏ vẻ âm trầm. Trong đám, U Mộc lão tổ chưa chắc là mạnh nhất lại là kẻ khó chơi nhất, Vạn Độc Kim Thân, thiên bảo cũng không thể chém bị thương, thế mà Diệp Thành lại coi lão như bóng cao su mà đá. Diệp Thành không hề dùng chút pháp lực nào, chỉ nghiền áp U Mộc lão tổ bằng cơ thể, thực lực cỡ đó khiến mọi người đều giật mình.
“Họ Diệp, mạnh cỡ nào thì cũng chẳng làm bị thương ta được đâu!”
ở lần đánh thứ mười hai, U Mộc lão tổ tỉnh táo, ngồi xếp bằng trên không, toàn thân được bao phủ bởi hào quang như tăng sư ngồi thiền, sắc mặt bình tĩnh.
“Thế à?”
Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, thản nhiên đứng trên trời.
“Lão cứ tưởng Vạn Độc Kim Thân đã là mạnh nhất dải Ngân Hà nhưng không ngờ Diệp Thiên Quân cậu lại dùng tu vi Xuất Khiếu luyện thành thiên thể, hèn gì dám chọc vào Dược Vương Tông ta. Đáng tiếc quá Diệp Thiên Quân, cậu gây thù chuốc oán tạo kẻ thù quá nhiều, hôm nay có tận mười lăm Thiên Quân, ma soái, không thoát được đâu!”
U Mộc lão tổ dọa dẫm.
Thiên Quân khác đều tản ra, bay tới bốn phương, hơn mười thần niệm bao phủ nghìn dặm, tập trung hết lên người Diệp Thành.
Giờ phút này Diệp Thành biến thành con ruồi trong lưới, không thể chạy thoát.
“Hả?”
Diệp Thành như không thấy, chỉ nhấc mi nhìn U Mộc lão tổ, trên mặt là nụ cười kỳ lạ: “Trước đó tôi chỉ mới dùng ba phần sức mạnh cơ thể, nếu đã không đủ, vậy tôi thử dùng hết toàn lực xem sao nhé!”
Nói xong, Diệp Thành lại tung cước, dẫm không trung, bàn tay tạo thành quyền, co người thành một vòng cung.
Ngay lúc này.
Quanh thân anh như có chín bóng dáng, hiện ra giữa hư không.
Dù không dùng sức mạnh chín khiếu nhưng chín loại thần công này, mỗi một loại tu thành thì cơ thể sẽ được cường hóa một lần. Chín tầng công pháp cường hóa xong, cơ thể mạnh cỡ nào, Diệp Thành cũng không lường nổi, nó đã vượt xa giới hạn bình thường, dù ba thần thể hợp thành một cũng không sánh bằng.
Khi anh co người, cả trời đất như đứng yên, pháp tắc cũng dừng lại. Nụ cười trên mặt U Mộc lão tổ cứng lại, đồng tử co rụt như gặp phải thứ đáng sợ, hào quang quanh thân rực rỡ.