“Đánh không lại, đánh không lại”.
Vân Thiên Hà lắc đầu.
Anh ta hoàn toàn từ bỏ ý định tranh đấu với Diệp Thành. Tuy vị trí của hai người trên bảng Tinh Hà chỉ ngăn cách bởi một Cố Trường Sinh, nhưng khoảng cách thực tế lại giống như lạch trời. Cho dù anh ta có phấn đấu một trăm năm, một nghìn năm thậm chí là một vạn năm, e rằng cũng không phải là đối thủ của Diệp Thành.
Những trưởng lão, đệ tử còn lại của Hắc Thủy Môn, Bồng Lai Tiên Sơn, Phục Ma Tông lại càng sợ hãi, kinh hoàng.
“Vù!”
Diệp Thành nhoáng người lên, đứng chắn trước một ánh lửa.
Ánh lửa tan biến, hiện ra bóng dáng của Thần Diệm Thiên Quân. Chỉ là bây giờ, vị Thần Diệm Thiên Quân này không còn chút vẻ kiêu ngạo nào nữa, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Diệp Thiên Quân, đây là ý gì?”
“Vừa mới ra tay với tôi, bây giờ lại chuẩn bị chạy sao?”, vẻ mặt Diệp Thành dửng dưng, bình tĩnh nói.
Da mặt của Thần Diệm Thiên Quân co giật, giọng nói đè nén lửa giận, miễn cưỡng cười đáp: “Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, nếu Thiên Quân nhường đường, thù oán giữa ta và Thiên Quân coi như xóa hết, không so đo chuyện của đệ tử nữa. Sau này Thiên Quân đến thành Thánh Viêm của ta, ta nhất định sẽ bày rượu uống cùng Thiên Quân ba ngày, thế nào?”
“Muộn rồi”.
Cơ thể Diệp Thành không động đậy, miệng thốt ra hai chữ.
“Diệp Thiên Quân, cậu thật sự muốn đấu tới cùng với ta hay sao? Cậu nên biết cậu đã giết năm vị Thiên Quân, còn giết thêm nữa thì cả dải Ngân Hà này không thể nào chứa nổi cậu. Hơn nữa, ta cũng không phải người dễ dàng chịu thua! Không phải người mà cậu có thể sỉ nhục!”
Thần Diệm Thiên Quân thấy vậy, biết chuyện này không thể cứu vãn nữa, sắc mặt tức khắc biến đổi, kinh ngạc và sợ hãi đan xen. Một luồng sáng màu đỏ xán lạn phóng ra từ trên cơ thể lão. Thần Diệm Thiên Quân như hóa thành một vầng mặt trời, quét ngang đất trời, ánh sáng vô hạn toát ra từ trên người lão. Bao nhiêu pháp tắc hệ hỏa vây quanh người lão, từng sợi xích pháp tắc như ráng mây đỏ ấy có thể dễ dàng giết chết Nguyên Anh.
Vào giờ phút này, Thần Diệm Thiên Quân đã liều mạng, thật sự thể hiện ra uy lực của một vị Thiên Quân, thiêu núi đốt biển, nung vàng luyện trời, không gì không thể.
“Ha ha”.
Chứng kiến cảnh đó, Diệp Thành chỉ cười khinh thường, đưa hai tay như được đúc bằng vàng ra xé hư không.
“A!”
Tiếng hét thê thảm, chấn động đất trời vang vọng khắp hành tinh, chấn động toàn bộ Luyện ngục Vô Gian.
Mọi người chỉ nhìn thấy cơ thể của Thần Diệm Thiên Quân bỗng dưng bị Diệp Thành xé làm đôi. Hai cánh tay đứt lừa bị Diệp Thành cầm trên tay, máu bắn tung tóe. Vô số máu lấp lánh sắc đỏ vung vãi đầy trời, mỗi một giọt đều như dung nham rơi xuống dưới đất, thiêu đốt thành từng lỗ lớn, cuối cùng biến vùng đất trăm dặm xung quanh thành một biển lửa.
“Vèo!”
Một luồng sáng đỏ phóng ra từ hai mảnh thi thể, lượn vòng trên không, định liều mạng chạy trốn. Đại tu sĩ Bán Bộ Thiên Quân thấp thoáng có thể nhìn thấy, trong luồng sáng đỏ đó là một con người nhỏ cao khoảng một tấc, mặt mày rõ nét, không khác gì Thần Diệm Thiên Quân. Đó là nguyên anh của Thần Diệm Thiên Quân, đang vô cùng hoảng sợ chạy trốn.
“Trốn được sao?”
Diệp Thành chỉ cười nhạt một tiếng.
Sau lưng anh đột nhiên hiện ra một hố đen hỗn độn, từ sâu trong đó vươn ra một cánh tay khủng khϊế͙p͙ chứa đầy ma khí, nước đen lượn lờ tóm lấy nguyên anh. Trong tiếng hét thảm thiết, cực kỳ hoảng sợ của Thần Diệm Thiên Quân, nguyên anh bị kéo vào trong hố đen hỗn độn, không còn thấy bóng dáng.
Vị Nguyên Anh thứ bảy ngã xuống!
Mọi người nhìn thấy vậy đều hoảng sợ, thất thố đến cực điểm, ngay cả các vị Nguyên Anh cũng tái mặt.
Lần này, mọi người quan sát rõ động tác của Diệp Thành. Mặc dù Thần Diệm Thiên Quân mạnh tuyệt đối, pháp lực trên người thiêu núi đốt biển, còn thiêu chết được cả Thiên Quân, nhưng lão hoàn toàn không làm gì được kim thân Chân Tiên của Diệp Thành, cứ thế bị anh xé đôi bằng hai tay.
Ai dám đối diện với đối thủ đáng sợ như vậy đây?
Ngay cả đám thống soái tộc Lệ Ma cũng âm thầm hối hận, mau chóng rút lui.
Diệp Thành cảm thấy một luồng năng lượng nóng cháy tuôn ra từ Cửu Khiếu Kim Đan, lan đi khắp xương cốt trong người. U Uyên Minh Vương chính là bá đạo như vậy, đừng nói chỉ là một kẻ Nguyên Anh cỏn con, cho dù là một ngôi sao thì nó cũng có thể luyện hóa. Tiếc rằng tu vi của Diệp Thành đã cực kỳ khủng khϊế͙p͙, nguyên anh này chỉ có thể giúp pháp lực của anh tăng lên nửa thành.
“Không thể lãng phí những nguyên anh tiếp theo nữa, nên nuốt trực tiếp luôn”.
Diệp Thành nghĩ, ánh mắt đảo qua một vòng. Những Thiên Quân Nguyên Anh khác run lẩy bẩy, giống như nhìn thấy ma quỷ. Ngay cả năm tên thống soái tộc Lệ Ma và Phục Ma lão tổ cũng run hai chân.
Khi ánh mắt Diệp Thành dừng trên người Bạch Phượng Thiên Quân, vẻ mặt Bạch Phượng Thiên Quân thay đổi liên tục, chợt hóa thành một luồng sáng bay thật nhanh về phía xa, cứ như sấm sét gió bão, vừa chạy trốn vừa ra sức hét:
“Thiên Quân tha mạng, thiên nữ Ngọc Cơ của tông ta còn là bạn tốt của cậu…”
“Ân oán giữa tôi và Bồng Lai Tiên Sơn đã thanh toán xong cả. Ông còn dám ra tay, chỉ có một con đường chết!”, Diệp Thành chỉ bước một chân trên không trung, cả người anh giống như dịch chuyển tức thời.
Anh vượt qua khoảng cách trăm dặm, đột ngột xuất hiện ở sau lưng Bạch Phượng Thiên Quân, đạp một chân xuống.
“Rắc!”
Cú đạp này khiến cho cơ thể của Bạch Phượng Thiên Quân đứt ra làm năm, sáu mảnh, máu thần và xương cốt vương vãi khắp bầu trời. Sức mạnh vĩ đại thậm chí còn xuyên qua cơ thể, đánh xuống đất, tạo thành một dấu chân khổng lồ trên mặt đất.
Sau đó, hồn phách và cơ thể của lão ta bị thần tướng Minh Vương sau lưng Diệp Thành nuốt trọn.
Vị Thiên Quân thứ tám ngã xuống!
Minh Sương chứng kiến cảnh này, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài thườn thượt. Mặc dù cô ấy có giao tình với Diệp Thành, nhưng ai bảo Bạch Phượng Thiên Quân tham lam, muốn lấy bí pháp và những thứ Diệp Thành có được từ Luyện ngục Vô Gian. Ân oán như thế thì cô ấy cũng không thể lên tiếng cầu xin.
“Diệp Thiên Quân tha tội, tôi không dám nữa”.
“Diệp Thiên Quân, tộc Lệ Ma bọn ta không thù không oán với cậu, chấm dứt ở đây được chứ?”
“Diệp Thiên Quân, lẽ nào cậu không sợ vua của bọn ta nổi giận sao? Tộc Lệ Ma không giống với những tông phái nhỏ ở dải Ngân Hà, bọn ta có Chân Tiên Hợp Đạo trấn thủ. Cậu dám giết bọn ta, vua của bọn ta chắc chắn sẽ xuống dải Ngân Hà, trấn áp và giết chết cậu…”
Sau đó, Phục Ma lão tổ, Hắc Thủy lão tổ và năm tên thống soái tộc Lệ Ma đều lên tiếng xin tha. Nhất là có một hai tên thống soái tộc Lệ Ma còn quát lên uy hϊế͙p͙, cảnh cáo Diệp Thành, nếu anh dám ra tay với thống soái tộc Lệ Ma bọn họ thì vua Lệ Ma tuyệt đối sẽ không buông tha.
Nhưng vẻ mặt Diệp Thành bình thản như nước, không hề quan tâm. . TruyenHD
Những gì thánh địa Lăng Tiêu đã làm khiến sát khí trong người anh dâng trào. Đám thống soái tộc Lệ Ma cảnh giới Nguyên Anh này dám cản đường, Diệp Thành nhất định giết không tha!
“Vụt!”
Một cú quét chân như thiên đao của Diệp Thành chém đứt đôi người Phục Ma lão tổ. Nguyên anh của Phục Ma lão tổ hoảng hốt bay ra khỏi cơ thể già yếu, nhưng cũng bị thần tướng Minh Vương sau lưng Diệp Thành nuốt trọn.
“Ầm, ầm, ầm!”
Mặc dù cơ thể của năm tên thống soái tộc Lệ Ma rất kiên cố, pháp lực mạnh mẽ, vượt xa Ngụy Nguyên Anh không hoàn chỉnh của dải Ngân Hà, nhưng cơ thể của Diệp Thành lại đáng sợ tột cùng, chín tầng thần lực gia cố, tựa như kim thân Chân Tiên.
“Rắc! Rắc! Rắc!”
Diệp Thành lấy quyền đối quyền, lấy chân đấu chân, lấy tay đấu tay, chiến đấu với năm tên thống soái tộc Lệ Ma ở khoảng cách gần.
Cơ thể xác thịt của anh khủng khϊế͙p͙ đến mức nào? Một cú đấm khiến năm tên thống soái tộc Lệ Ma đứt lìa người, vô số xương, cánh tay, cẳng chân bị Diệp Thành đánh nát. Cuối cùng năm tên thống soái tộc Lệ Ma bị Diệp Thành đánh tan nát, cả cơ thể lẫn nguyên anh và pháp lực toàn thân đều bị U Uyên Minh Vương nuốt trọn. Thần tướng đáng sợ đó gần như hóa thành thực thể.
Cuối cùng chỉ còn lại Tông chủ Hắc Thủy Môn, miệng nói có tin tức của thánh địa Lăng Tiêu và Hoa tộc mới được Diệp Thành giữ lại một mạng. Nhưng dù là vậy, xác thịt lão ta cũng bị xé rách, nguyên anh bị Diệp Thành bắt giữ, giống như một con búp bê, có thể bóp nát bất cứ lúc nào.
Trong chớp mắt, mười lăm vị Thiên Quân tận diệt!