Toàn thân Diệp Thành được bao phủ bởi màn sáng màu vàng kim, sát khí trong mắt bắn ra gần như hóa thành thực thể, chấn động cả không trung. Thần niệm của anh vô cùng mạnh mẽ, gần như chỉ thoáng cái đã lướt qua cả thế giới nhỏ này, tận mắt nhìn thấy người dân Hoa tộc phải chịu chà đạp như thế nào.
Món nợ máu này dù giết sạch cả thánh địa Lăng Tiêu cũng không thể nào xóa sạch.
“Ầm!”
Diệp Thành trực tiếp ra tay.
Anh đang tức giận mà ra tay thì sẽ đáng sợ đến mức nào?
Trong không trung, một luồng sáng màu vàng kim như thiên đao chói lòa rắc một tiếng vạch qua, quét qua một vòng bầu trời mấy nghìn trượng.
Lúc này Diệp Thành dùng pháp lực tối cao để điều động Thần Lôi Khai Thiên Đao. Nhưng lúc này Thần Lôi Khai Thiên Đao mạnh hơn lúc giết Thái Huyền lão tổ không biết bao nhiêu lần. Chỉ “soạt” một tiếng, tất cả các tu sĩ Kim Đan trong phạm vi mấy chục dặm đã bị anh chém thành hai nửa.
“A!”
Lúc đó, các tu sĩ trên bầu trời máu rơi như mưa.
Vô số tay gãy chân đứt, xương cốt khắp người, máu thần màu vàng nhạt bắn tung tóe xuống. Chỉ một đao này đã khiến mấy trăm thống lĩnh của thánh địa Lăng Tiêu chết tươi. Đao tiếp theo của anh thì mạnh mẽ chém lên một pháo đài, khiến pháo đài diện tích mười dặm bị chém thành hai nửa, mấy trăm tu sĩ Kim Đan canh giữ trong đó và mấy nghìn cai ngục Kim Đan đều bị giết hết.
“Tên họ Diệp kia, mày dám?!”
Chín luồng sáng bay lên từ các nơi trong thế giới nhỏ.
Chín luồng sáng đó, mỗi một hơi thở đều đạt đến Bán Bộ Thiên Quân đỉnh phong, không kém hơn bao nhiêu so với trưởng lão của thiên tông. Mỗi một tên đều mặc áo giáp bạc, tu vi mạnh đến đáng sợ, đó chính là các thiên tướng trấn giữ nhà tù của thánh địa Lăng Tiêu!
Mỗi một tên đều có thể là một trong những trưởng lão mạnh nhất trong một tông môn của dải Ngân Hà này. Chúng cùng đẳng cấp với những lão tổ trấn giữ thế gia Thiên Quân, Kim Đan thuộc hàng thượng phẩm, trên người mang theo chuẩn thiên bảo.
Chín người này cùng ra tay thì cho dù đối mặt với Thiên Quân Nguyên Anh cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ một lúc.
Nhưng cánh tay Diệp Thành xoay một cái, ánh đao vạch qua không trung tựa như đao chém vào nước, nhẹ nhàng vạch một cái giữa trời đất.
“Rắc rắc!”
Không trung bị Diệp Thành chém vỡ, một vết nứt khổng lồ bảy tám trượng hiện lên.
Mà chín thiên tướng kia thì có tám tên bị anh chém thành hai nửa, cả thần hồn lẫn kim đan đều bị hủy. Chỉ có một tên đứng xa nhất chỉ bị ánh đao sượt qua, nhưng cơ thể cũng bị chém đôi, chỉ có thần hồn là trốn thoát được, sợ mất mật.
“Shhhh!”
Khoảnh khắc đó, tất cả các binh sĩ và thống lĩnh của thánh địa Lăng Tiêu đều hít sâu một hơi.
Chín thiên tướng là người mạnh nhất ngoài thần tướng, đối mặt với Thiên Quân cũng chưa chắc đã lùi bước, thế mà còn không chắn nổi một đao của Diệp Thành? Diệp Thiên Quân này rốt cuộc đáng sợ cỡ nào chứ? Những người dân vốn đang lo lắng cho Diệp Thành thì cao giọng hoan hô, điên cuồng gào lên.
“Diệp Thiên Quân, mày dám xúc phạm uy nghiêm của thánh địa Lăng Tiêu, đối đầu với tông tao sao? Thánh địa Lăng Tiêu tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Tên thiên tướng cuối cùng vừa tháo chạy vừa cao giọng quát.
“Chết đi!”
Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm, ánh mắt anh lạnh lùng tựa kiếm. Anh bước một bước ra giẫm nát cả thần hồn lẫn Kim Đan của tên thiên tướng kia. Kim Đan được xưng là bất diệt cũng bị giẫm nổ giữa không trung, biến thành vô số đốm sáng bắn ra.
“Giết!”
Dao Nhi, Ân U Liên bay ra từ sau lưng Diệp Thành, mặt ai nấy đều lạnh lẽo vô cùng, họ bay tới giết những tên cai ngục và thống lĩnh. Đặc biệt là Dao Nhi, Chân Long quanh thân điên cuồng gào thét, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt và đau thương.
“Các cô chủ đi chậm thôi, đợi lão nô với”.
Tôn giả Bằng cẩn trọng theo phía sau, thấy mấy Chân Quân Xuất Khiếu mà các cô gái không đối phó được thì phất tay áo khiến chúng nổ tung giữa không trung. Vốn tôn giả Bằng là yêu quái trong biển sao, lại còn uống một lượng lớn Thiên Địa Vạn Linh Thủy, tu vi sớm đã sâu không lường được, giờ đây chỉ cần pháp tắc nhập thể rồi độ kiếp là có thể thành Chân Tiên.
“Giết giết giết!”
Những người Hoa tộc cũng đứng dậy cầm đá, xích sắt, xẻng sắt lao về phía những tên cai ngục và thống lĩnh. Tuy tu vi của họ thua kém nhưng nhân số đông, còn liều lĩnh gan dạ, còn có đám người Dao Nhi, tôn giả Bằng trợ giúp, tình thế liền đảo ngược.
“Diệp Thiên Quân cẩn thận, cái tên thần tướng giết các vị trưởng lão vẫn chưa rời đi!”
Có ông già cao giọng hét lên.
“Yên tâm, tôi sẽ không để gã chạy đâu”.
Anh chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sắc bén như kiếm, nhìn chằm chằm vào pháo đài cao to hùng vĩ nhất ở trung tâm thiên lao. Bên ngoài pháo đài đá có khắc tầng tầng lớp lớp trận pháp, là trung tâm của cả thế giới nhỏ này. Trong đó có một sức mạnh khủng khϊế͙p͙ đang tiềm ẩn, có tu vi Nguyên Anh, hiển nhiên là tên thần tướng của thánh địa Lăng Tiêu.
“Ầm!"
Thần tướng đó thấy không thể che giấu được nữa thì biến thành một luồng sáng rồi xông lên trời.
Gã vừa xuất hiện thì uy lực cuồn cuộn của Thiên Quân đã tản ra khắp nơi, đè ép khiến những người trong phạm vi mấy trăm dặm lồng ngực bức bối, vô số người Hoa Hạ tu vi thấp đều bị ép tới nỗi quỳ rạp xuống đất.
“Đây chính là Thiên Quân sao?”
Vô số người thầm kinh hãi. Họ chưa từng tiếp xúc chính diện với thần tướng của thánh địa Lăng Tiêu, nhưng họ không ngờ gã lại đáng sợ đến vậy! Nhiều tu sĩ Hoa tộc vốn đang tràn đầy lòng tin với Diệp Thành lúc này lòng lại chùng xuống.
“Diệp Thiên Quân có thể đánh bại gã không?”
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều ngừng tay, kể cả đám thống lĩnh cũng đều nhìn lên hai người trên bầu trời. Mọi người đều biết kẻ quyết định vận mệnh của những người trong Hoa tộc không ai khác mà chính là hai người họ.
“Ta tên là Long Uyên, là thần tướng dưới trướng thánh địa Lăng Tiêu, thần tướng thứ bảy. Diệp Thiên Quân, cậu dám xúc phạm thần luật của dải Ngân Hà, giết thần quân dưới trướng ta. Nếu cậu bó tay chịu trói theo ta về thánh địa Lăng Tiêu nhận tội thì ta có thể bỏ qua cho toàn tộc Hoa Hạ. Nếu không thì thánh địa Lăng Tiêu sẽ nổi giận, cả Hoa tộc sẽ biến thành tro bụi!”
Thần tướng chân đạp lên chiến xa bằng lửa, người mặc áo giáp vàng kim, toàn thân được bao phủ trong thần quang, uy nghiêm vô cùng lên tiếng.
Mỗi một câu của gã đều chấn động bầu trời, khiến núi non sup đổ, thế giới lay chuyển, vô số người Hoa Hạ kinh hãi.
“Quá mạnh, quá mạnh! Diệp Thiên Quân có thể đấu lại không?”
Nhiều người nghi hoặc.
“Nhận tội với thánh địa Lăng Tiêu?”. Diệp Thành híp mắt, bắn ra ánh thần nhiều trượng, giọng nói quả quyết:
“Tôi sẽ đích thân tới thánh địa Lăng Tiêu, nhưng mà là để san bằng nó, dùng máu rửa cả thần sơn, nhổ tận gốc thánh địa Lăng Tiêu có đạo thống mười vạn năm. Tôi sẽ giết hết những kẻ có liên quan, lấy máu tế Hiên Viên Đại Đế của Hoa tộc!”
“To gan lắm!”
Thần tướng Long Uyên nổi giận.
Thánh địa Lăng Tiêu thống trị dải Ngân Hà đã mười vạn năm, cho dù là năm đó Phi Tiên Tông cực hưng thịnh cũng không dám bất kính chút nào. Diệp Thành sao dám nói là sẽ san bằng thành địa Lăng Tiêu chứ?
“Hay lắm, hay lắm, Diệp Thiên Quân, cả Hoa tộc, thậm chí cả Địa Cầu sẽ vì câu nói này mà biến thành tro bụi. Khi thánh địa Lăng Tiêu ta dùng máu rửa cả Địa Cầu thì đừng có mà hối hận”.
Thần tướng Long Uyên nói xong thì có một thanh giáo thần vàng kim bật mạnh từ sau người gã ra. Gã cưỡi chiến xa, lao về phía Diệp Thành như một ngôi sao chổi. Thanh giáo thần trong tay gã tỏa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ, đầu giáo xé rách không trung, cứ như có thể đâm xuyên tất cả, hủy diệt tất cả.
“Đó là thần giáo Phá Thiên của thần tướng Long Uyên. Năm đó thần tướng đã dùng thần giáo này để giết một Ma tu Nguyên Anh của Ma tông ngoại vực, tên họ Diệp đó chết chắc!”