Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 767: Một Cú Đạp Chết Tươi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ầm ầm!”  
      Bảy thần tướng liên thủ với nhau thì uy lực phải đáng sợ đến mức nào chứ?  
      Ánh sáng vàng rực rỡ trên người họ chấn động cả trời đất.

Mỗi thần tướng đều đại diện cho một loại pháp tắc, toàn thân bao trùm bởi những loại pháp tắc khác nhau như phong, hỏa, thủy, thổ, điện… Cuối cùng, bảy luồng ánh sáng hợp nhất, hóa thành một cột ánh sáng rất to chống giữa vũ trụ.

Bình thường bảy thần tướng đã có sở trường hợp sức tấn công, bây giờ pháp lực cộng lại còn hơn xa bảy Nguyên Anh bình thường cùng liên thủ.

      Chỉ thấy cột ánh sáng kia giáng từ trên xuống, dài đến nghìn trượng, nặng nề to lớn, chặn dưới chân Diệp Thành, không để anh giẫm xuống.

      “Rắc!”  
      Điều khiến người ta kinh ngạc là cột ánh sáng chống trời kia nâng hẳn bàn chân của Diệp Thành lên, hất anh ra khỏi thánh địa Lăng Tiêu với thế như chẻ tre.

      “Ồ, thú vị đấy”, Diệp Thành hơi ngạc nhiên.

      Lúc này, anh đang hóa thành người khổng lồ cao mười vạn trượng, ngang bằng với thánh địa Lăng Tiêu, pháp thiên tượng địa, giọng nói như sấm rền.

Anh chỉ khẽ nói một câu đã khiến hồ nước vạn dặm cuồn cuộn, trời đất biến sắc.

      Diệp Thành không ngờ chỉ bảy Nguyên Anh nhỏ bé mà có thể ngăn được cái giẫm chân của anh, tuy anh chỉ sử dụng sức mạnh của thân xác, không hề dùng sức, lại càng không vận chuyển pháp lực, nhưng thế này cũng là hiếm có rồi, đủ để thấy chín thần tướng của thánh địa Lăng Tiêu hơn xa Nguyên Anh bình thường.

      “Ha ha, Diệp Thiên Quân cũng chỉ được đến thế mà thôi!”  
      Thần tướng số bốn quát to.


      “Phải đấy, Diệp Thiên Quân, ngay cả bọn ta mà cậu cũng không làm gì được mà còn đòi đối đầu với thánh địa Lăng Tiêu sao? Đại ca Côn Luân của bọn ta còn chưa ra tay đâu, anh ấy mà ra tay thì đã chém chết cậu chỉ với một nhát kiếm rồi!”  
      Một thần tướng khác cũng lên tiếng.

      “Diệp Thiên Quân, cậu hãy bó tay chịu trói, quỳ xuống cầu xin đi!”  
      Thần tướng số hai trầm giọng nói.

      Rất nhiều tu sĩ Thiên Quân cũng nhìn anh với ánh mắt lo lắng.

      Cú đạp khí thế ngút trời của Diệp Thành đã bị bảy thần tướng của thánh địa Lăng Tiêu ngăn lại được, trong khi rất nhiều trưởng lão và cao thủ thực sự của thánh địa Lăng Tiêu vẫn còn chưa ra tay.

      “Lẽ nào Diệp Thiên Quân chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Vậy mà còn to mồm chém gió sẽ đạp bằng thánh địa Lăng Tiêu?”  
      Một số tu sĩ thầm nhíu mày, tu sĩ trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy, ánh sáng trên người chói mắt, đứng phía sau chị em Nhan Ngọc Kiều, lắc đầu nói: “Chậc chậc, uổng công đến xem kịch hay, xem ra Diệp Thiên Quân hết trò rồi”.

      Chị em nhà họ Nhan lườm anh ta, đúng lúc Nhan Ngọc Tuyết định lên tiếng phản bác.

      Diệp Thành đang sánh ngang với trời bỗng bật cười: “Chỉ là bảy con kiến mà cũng dám ước đoán uy lực của bản tọa sao? Thôi vậy, tôi sẽ cho thánh địa Lăng Tiêu và các tu sĩ của cả dải Ngân Hà được mở mang tầm mắt, biết thế nào gọi là sức mạnh Nguyên Anh chân chính, thế nào mới là bất khả chiến bại thực sự!”  
      Dứt lời, Diệp Thành quát to:  
      “Huyền Vũ!”  
      Ầm!  
      Một luồng sức mạnh vô cùng to lớn, mang theo chúa tể Huyền Minh thống trị muôn nước, từ người Diệp Thành lao vút lên trời.

Một vòng sáng tiên hiện lên sau lưng anh.

Ở khiếu thứ nhất trong chín khiếu kim đan, một ảo ảnh thần thú Huyền Vũ mang hai hình dạng rùa rắn, đạp chân lên tinh hà, bỗng nhiên hiện ra.


      “Ầm!”  
      Lúc Huyền Vũ hiện thân, khắp trời mưa giông bão giật.

Mọi người chỉ nhìn thấy bảy con sông lớn màu đen xuất hiện xung quanh Diệp Thành.

Mỗi con sông Huyền Minh đều do Huyền Minh Chân Thủy tạo nên, mỗi giọt Huyền Minh Chân Thủy lại nặng bằng một đầm nước.

Bảy sông lớn Huyền Minh hợp lại thì sức mạnh phải khủng khiếp đến mức nào chứ? Chỉ sợ là còn nặng hơn bảy ngọn Thái Sơn gấp trăm lần!  
      “Rắc!”  
      Sức mạnh Huyền Vũ vừa hiện lên, bảy thần tướng liền biến sắc.

      Bọn họ chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình như có thêm một ngọn núi thần Thái cổ, có thể đè sập chư thiên.

Cho dù bảy người hợp lực, vận chuyển pháp lực, nhưng cột ánh sáng chống trời vẫn bị ngăn chặn, chỉ có thể giằng co ngang sức với Diệp Thành.

      Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, Diệp Thành lại quát khẽ.

      “Hải Hoàng!”  
      Khiếu thứ năm của vòng sáng tiên sáng lên, lại một luồng sức mạnh to lớn nữa từ người Diệp Thành lao lên trời.

Một cái cây chống trời cao mấy vạn trượng, bao trùm trong vô số khí lưu hỗn độn, giống như thần nhân hỗn độn nắm cả vũ trụ trong tay thời kỳ Thái cổ.

Thần nhân kia chỉ khẽ giơ tay, liền có từng luồng khí lưu hỗn độn đè sập trời đất giáng xuống ầm ầm.


      Mỗi luồng khí lưu hỗn độn tương đương với một đòn tấn công của Thiên Quân, còn khí lưu hỗn độn trên cây thần kia thì có hàng trăm.

      “Ầm!”  
      Bảy thần tướng bị ép phải hạ xuống mấy trăm trượng, nhưng vẫn chưa hết.

      “Chu Tước!”  
      Diệp Thành lại quát.

      Khiếu thứ ba lại sáng lên, hiện ra một con chim lớn màu đỏ ngao du biển sao vũ trụ, cắn nuốt nhật nguyệt quần tinh, vừa dang cánh đã vượt qua ba nghìn thế giới.

Đôi cánh của nó sải ra, dài mấy vạn trượng, che rợp trời đất, bao trùm cả thánh địa Lăng Tiêu.

      Khi sức mạnh của Chu Tước nhập vào người Diệp Thành.

      Bảy thần tướng không chống chọi được nữa, hạ xuống một nghìn trượng, cột ánh sáng chống trời suýt nữa bị giẫm gãy đôi.

      “Các anh em, liều mạng thôi!”, một thần tướng quát lớn.

      Các thần tướng khác cũng đỏ ngầu mắt.

Đôi chân của Diệp Thành cách đỉnh của thánh địa Lăng Tiêu mấy nghìn trượng, nếu bọn họ không chống được mà để Diệp Thành giẫm xuống thánh địa Lăng Tiêu, thì cho dù bọn họ tự sát hết cũng không thể rửa sạch mối nhục to lớn này.

Bảo các thần tướng làm sao nhìn mặt Thần chủ, làm sao nhìn mặt liệt tổ liệt tông của thánh địa Lăng Tiêu chứ?  
      “Thiêu!”  
      Thần tướng số chín La Sơn kêu lớn.

      Trên người hắn bỗng bùng lên ngọn lửa màu đỏ máu, đây là đang thiêu đốt khí huyết tuổi thọ để chuẩn bị liều mạng.


Không chỉ hắn mà sáu thần tướng còn lại cũng đồng thời lên tiếng.

      Một người, hai người, ba người…  
      Khi cả người bảy thần tướng được bao trùm trong ngọn lửa màu đỏ máu, khí tức của bọn họ không giảm mà tăng, nhanh chóng lao vút lên trời, mạnh hơn lúc đỉnh cao nhất gấp mấy lần.

Cột ánh sáng chống trời bỗng chốc cũng biến thành màu đỏ máu, không còn yếu ớt suy tàn nữa mà đẩy bàn chân to lớn của Diệp Thành lùi lại nghìn trượng.

      Đúng lúc các thần tướng thầm thở phào nhẹ nhõm.

      Bỗng nghe thấy Diệp Thành quát lên ba tiếng.

      “Thanh Long!”  
      “Bạch Hổ!”  
      “Kỳ Lân!”  
      Ầm ầm!  
      Trên chín khiếu kim đan lại sáng lên ba dấu ấn chân hình, một con rồng lớn màu xanh, một con hổ trắng uy nghiêm và một con thụy thú toàn thân lấp lánh ánh vàng hiện ra giữa không trung.

Lại ba tầng thần lực nữa nhập vào người Diệp Thành, thần tướng lục sắc quấn quanh người anh, uy lực đáng sợ đến tột cùng.

      Thịch thịch thịch!  
      Tiếng tim đập của Diệp Thành như tiếng thần linh Thái cổ nện một chiếc búa lớn, khiến non sông phải chấn động đến sập xuống.

Hư không xung quanh anh cũng bị sức mạnh khủng khiếp này làm cho nứt ra từng khe nhỏ.

      Diệp