"Vậy sao?"
Diệp Thành cười lạnh, vết thương lớn trên ngực anh lúc này đang dần lành lại.
"Tên nhóc Hoa tộc kia, vừa nãy mày không ra tay, giờ đã muộn rồi.
Đây là một thần thuật mà tao có được khi giết một đệ tử của môn phái lớn trong biển sao, có thể gọi được Quỷ Thần U Minh.
Sức mạnh của Quỷ Thần Minh giới vượt xa sức tưởng tượng của con người, cho dù là có tu vi cùng cảnh giới thì cũng vượt xa".
Băng Hà cười sảng khoái, lão sảng khoái vì lại giết được một thiên tài nữa.
"Hừ, Quỷ Thần Minh giới sao?"
Diệp Thành khẽ hừ một tiếng, danh hiệu Huyền Thần Tiên Đế kiếp trước của anh không chỉ là vì đánh bại thiên tài các tộc trong vũ trụ mà còn là danh hiệu tối cao anh có được khi trấn áp vạn giới.
Không cần nói đến một Quỷ Thần Nguyên Anh cỏn con, kiếp trước anh từng đánh vào Minh giới, giết không biết bao nhiêu Ma Thần, Quỷ Hoàng, cuối cùng ngay cả U Uyên Minh Vương cũng chết trong tay anh.
Như vậy mới có được danh hiệu vạn trận bất bại, tung hoành một đời!
"Giết!"
Diệp Thành quát lớn, người anh lóe lên biến thành U Uyên Minh Vương ba đầu sáu tay, người cao vạn trượng, quanh thân được bao phủ bởi ma khí hỗn độn màu đen.
Minh Vương vừa mở mắt ra đã có vô số luồng sáng bắn ra, dường như có thể xuyên qua ba nghìn thế giới.
"Băng Hà, mày nói Quỷ Thần Minh giới mạnh vô địch, tao lại muốn xem xem hắn có đánh lại tao không?"
Ba cái đầu của Diệp Thành đồng thời nói, giọng nói vang vọng khắp các thế giới.
Quỷ Thần vảy xanh đó vốn không thèm để tâm, nhưng lúc này khi nhìn thấy Ma Thần ba đầu sáu tay đó thì mắt trợn tròn lên như nhìn thấy ma: "Minh...!Minh Vương đại nhân?"
"Chết tiệt, hóa ra là truyền nhân của Minh Vương đại nhân? Băng Hà hại ta!"
Quỷ Thần vảy xanh gào to, quay người xé rách không trung muốn trốn về Minh giới.
"Muộn rồi".
Diệp Thành mói.
Sáu cánh tay của anh phủ đầy vảy đen, mỗi cái đều khác nhau, như chim ưng, như rồng, như rắn, như quỷ, như đầu lâu đồng thời vươn ra thò vào hư không tóm lấy Quỷ Thần vảy xanh.
"A!"
Quỷ Thần vảy xanh cảm nhận được sự áp chế vô hạn, hoàn toàn không kịp phản kháng đã bị Diệp Thành xé thành sáu mảnh.
"Phụt phụt!"
Vô số máu đen và vảy xanh văng đầy không trung.
Quỷ Thần tung hoành U Minh lại hoàn toàn không có dũng khí để phản kháng, trực tiếp bị xé rách.
Diệp Thành được nước lấn tới, anh giẫm một cái tới bên cạnh Băng Hà.
Anh không quan tâm đến nước Hoàng Tuyền khí thế cuồn cuộn kia mà đưa một tay ra che phủ trời đất:
"Dám giết tổ tiên của Hoa tộc tao, tao sẽ giết sạch thánh địa Lăng Tiêu để cúng tế tổ tiên!"
Ma chưởng chấn động trời đất, thần tướng Băng Hà tựa như một con kiến trong lòng bàn tay đó, dễ dàng bị nghiền nát.
Ầm!
Thần tướng U Uyên Minh Vương của Diệp Thành đã cắn nuốt vô số kẻ địch, từ Kim Đan đến Nguyên Anh đều có, là thần tướng mạnh nhất thì sẽ mạnh đến mức nào? Sáu cánh tay của thần tướng hóa thành một chưởng, mở tung hỗn độn, đánh vào trên người Băng Hà.
Với uy thế của Băng Hà mà cũng bị đánh ra sau cả nghìn trượng.
"Minh Vực Thần Chưởng!"
Diệp Thành quát lớn, quyền mà trước kia anh chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể để đánh ra đã vô cùng mạnh rồi, lúc này lại tung một chưởng ra với thần tướng của U Uyên Minh Vương thì sẽ mạnh đến mức nào nữa?
Thùng thùng thùng!
Trong không trung, sáu cây cột màu đen đáng sợ khóa chặt bầu trời, sau mỗi một cột trụ đen dường như đều có một thế giới đang bị nghiền nát, bị phong tỏa.
Sáu cột trụ màu đen cộng lại chống cả trời đất, đánh ra theo chưởng của Diệp Thành.
Khoảnh khắc đó, sáu cánh tay của anh liên tiếp tung ra sáu quyền.
Mỗi quyền kình của một quyền đều chồng chéo lên nhau, đến cuối cùng hủy thiên diệt địa, khiến núi sông sụp đổ, mặt đất nứt toác.
Nếu không phải trên thánh địa Lăng Tiêu có tỏa ra từng luồng ánh thần rực rỡ, có khí tức của thần linh sống lại, còn có pháp tắc Chân Tiên chuyển động trên đó thì e là đã bị hủy diệt bởi dư chấn cuộc chiến của hai người rồi.
"Giết!"
Thần tướng Băng Hà đầu tóc rối tung, ngay cả mũ giáp của lão cũng bị Diệp Thành đánh xuống, lão liền tức điên lên.
Thanh thương huyền thiết trong tay lão được bao phủ sức mạnh Hoàng Tuyền, mỗi một đòn dường như đều xông về phía Diệp Thành như một dòng suối Hoàng Tuyền.
"Bốp bốp bốp!"
Chỉ trong nháy mắt mà hai người giao đấu vô số lần, mỗi một lần đều tạo ra tiếng vang như chuông đồng, khiến trời đất chấn động, núi sông sụp đổ.
Những tu sĩ vốn đang lui ra cách nghìn dặm không thể không lùi tiếp.
Ngay cả những Thiên Quân Nguyên Anh cũng không chịu đựng nổi, lui ra cách trăm dặm.
"Quá mạnh, đây chính là sự đáng sợ của Nguyên Anh đỉnh phong sao?", mọi người kinh hãi.
Lúc này cho dù là Diệp Thành hay thần tướng Băng Hà cũng đều thể hiện ra sức mạnh vượt xa cảnh giới Nguyên Anh thông thường, đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, ngay cả tôn giả Bằng cũng kém xa.
Đời này lão ta ở sâu trong biển sao, nhưng những cuộc chiến kiểu này chỉ có thể gặp được mấy lần.
"Ầm!"
Đánh đến cuối cùng, hai người trực tiếp xông vào Thái Hư, bay đến sâu trong Thanh Minh cao vạn trượng, tiếp tục đánh nhau.
Nơi đây rộng rãi vô hạn, vạn dặm không người, không cần kiêng dè bất cứ thứ gì, có thể thoải mái tung sức mạnh ra.
"Hoàng Tuyền Luân Hồi Thuật".
Băng Hà tung ra chiêu tuyệt học át chủ bài.
Đây là thiên thuật tối cao lão lĩnh ngộ được khi ngộ ra pháp tắc Hoàng Tuyền khi tu đến Nguyên Anh đỉnh phong.
Pháp tắc Hoàng Tuyền quanh thân lão ẩn hiện, biến thành từng tầng biến hóa, cuối cùng biến thành một vòng luân hồi cổ xưa, trên đó có khắc sáu cõi luân hồi của chúng sinh là cõi trời, cõi thần, cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục, nó mang theo hơi thở huyền diệu vô vùng, va chạm mạnh mẽ với lỗ đen trắng.
Mà Diệp Thành chỉ tung một quyền ra đối mặt với thuật này!
"Rắc!"
Hai loại sức mạnh đáng sợ va chạm vào nhau, trong không trung hiện ra một lỗ đen nhỏ.
Nhưng sau lỗ đen đó, hỗn độn quay cuồng, mặt trời mặt trăng và sao rơi xuống, trời đất sụp đổ, dường như có một thế giới nhỏ trực tiếp bị hủy diệt khi hai người giao đấu với nhau.
Nhưng cho dù là Diệp Thành hay Băng Hà đều không hề kiêng dè.
Từng loại đạo thuật và phép thần thông được tung ra từ tay hai người, cuộc chiến đã đến hồi ác liệt.
Nếu nói trước đó khi đánh với đám người Thần chủ áo đen thì Diệp Thành còn có thể hoàn toàn lấn át, nhưng khi đối mặt với pháp lực thông thiên, phép thần thông to lớn, tu vi Nguyên Anh đỉnh phong của Băng Hà thì mạnh như Diệp Thành cũng cảm thấy hơi lực bất tòng tâm.
Cho dù như thế nào thì suy cho cùng anh chỉ là một tu sĩ Xuất Khiếu.
Cửu Khiếu Thần Đan có mạnh đến đâu thì suy cho cùng vẫn chưa hóa thành Cửu Khiếu Linh Lung Anh, đấu lại Băng Hà có tu vi Nguyên Anh đỉnh phong hiển nhiên hơi quá sức.
"Khinh Phong Tế Vũ Thương Thuật".
Băng Hà không chỉ tinh thông các loại phép thần thông mà còn tinh thông thuật dùng thương.
Thanh thương đen trong tay lão lóe lên, vô số đốm sáng lạnh lẽo đã nổ tung từ trong tay lão, trông như sự vỗ về của tình nhân, gió nhẹ mưa phùn, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm trăm trượng xung quanh Diệp Thành.
"Phụt phụt phụt!"
Trên người Diệp Thành liên tiếp bị xuyên qua bảy tám cái lỗ, nổ tung ra vô số đốm lửa.
Nếu không phải cơ thể anh vô cùng mạnh mẽ, lại có chín loại thần lực trong người, có thể đấu lại Chân Tiên thì khoảnh khắc vừa rồi đã bị Băng Hà xuyên thành tổ ong rồi.
Nhưng cho dù như vậy trên người anh vẫn có bảy tám cái lỗ nhỏ, vết thương to gần một tấc, quanh đó còn bốc khói phát ra tiếng xèo xèo, hiển nhiên là sức mạnh của pháp tắc Hoàng Tuyền ngăn cản vết thương lành lại.
Diệp Thành tức giận, Thần Lôi Khai Thiên Đao hiện ra trong tay anh, một đao chém mở hỗn độn, vạch rõ âm dương, phá nát hư không.
"Giết!".