Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 781: Diệt tông!



“Ầm...”

Một giây này, bảy, tám Thần chủ tổ tiên đồng thời hiện thân. Tuy tóc đã rụng sạch, khí huyết giảm sút nhưng sức mạnh vẫn đáng sợ như trước. Họ bắt tay nhau thúc giục thánh địa Lăng Tiêu, phát động nhiều sát trận được khắc hơn trăm nghìn năm trên thần sơn, mang theo năng lượng giết chóc vô hạn, đánh về phía Diệp Thành.

“Phá cho ta!”

Cả người Diệp Thành vút lên, hét to một tiếng.

Kim Ô Thần Luân lại xuất hiện sau lưng anh, một đón xuyên thấu trời xanh, đánh mạnh về phía pháp trận, nện lên phía trên thánh địa Lăng Tiêu.

“Bùm...”

Lúc này như Cộng Công đụng núi Bất Chu, thần sơn của thánh địa Lăng Tiêu cao hơn một trăm nghìn trượng rung lắc dữ dội như bị búa tạ khổng lồ nện xuống. Những bóng người hiện lên từ Thần chủ phun ra một búng máu

Họ không giống thiên tướng Băng Hà, họ bị cưỡng ép sống lại, hoàn toàn không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, chỉ có thể gắng gượng xấp xỉ bằng mấy chưởng môn Chân Tiên của đạo giáo mà thôi.

“Tiếp đi!”

Diệp Thành hét to một tiếng, dù chính anh cũng không chịu nổi những đòn tấn công này. Kim Ô Thần Luân chính Kim Đan của Diệp Thành, dùng Kim Đan đánh kẻ thù, hiển nhiên đây đã là thủ đoạn mạnh nhất nhưng lực phản phệ rất lớn, khóe miệng anh đã tràn ra tia máu, nhưng Diệp Thành vẫn không quan tâm.

Mối thù một trăm nghìn năm đều trả trong hôm nay.

Dù phải liều mạng, không thể đột phá Nguyên Anh trong vài năm tới, Diệp Thành cũng muốn tiêu diệt thánh địa Lăng Tiêu, hoàn thành lời thề!

“Bùm!”

Cú đánh lần hai.

Thần sơn bị va chạm, hư không cũng dịch chuyển mấy trượng, một Thần chủ có số năm lớn nhất, khí tức yếu nhất bị phản phệ, không chống được mà nổ tung.

“Lão thần chủ!”

Mấy đệ tử thánh địa Lăng Tiêu đều đỏ ngầu hai mắt, chảy ra huyết lệ.

“Tiếp tục!”

Diệp Thành quát lớn một tiếng, Kim Ô Thần Luân lại tỏa ra hào quang tiên thánh sáng rực, ầm ầm đánh về phía thánh địa Lăng Tiêu. Dù nó chỉ lớn có cỡ bánh xe nhưng nó lại như một ngôi sao chổi rực sáng trong đêm, mạnh mẽ đánh vào núi cao chục nghìn trượng.

“Bùm!”

Ngay lúc này, mấy bài vị khác cũng không chịu được, bị đánh hộc máu, cuối cùng cũng không thể điều khiển nổi trận pháp. Thánh địa Lăng Tiêu rớt từ trên xuống, đổ vào trong hồ nước.

“Phụt!”

Diệp Thành cũng phun ra một búng máu, cả người tràn đầy vết rạn mạng nhện nhưng anh không quan tâm, hai tay vê quyết, trong nháy mắt đã thi triển ra một đại thần thông tu luyện trong đất tiên.

“Càn Khôn Phi Kiếm!”

“Bùm!”

Từ sau lưng Diệp Thành, một thanh kiếm bay vụt ra, thanh kiếm này được bao phủ bởi hào quang màu bạc, càng ngày càng nặng, cuối cùng, một luồng sức mạnh khủng khϊế͙p͙ phóng ra từ trong đó như một Thiên Quân giáng trần. Kiếm khí màu bạc mênh mông cuồn cuộn xé rách hư không, một bóng người mặc áo bào dài đeo dây lưng trông rất nho nhã, phong lưu hào sảng, lấp lánh ánh sáng xuất hiện trong không trung, tay cầm thanh kiếm, người và kiếm hợp thành một, mạnh mẽ bắn ra.

“Đó là?”

Vô số tu sĩ ngạc nhiên. Trong đó có vài Thiên Quân cao tuổi càng không thể tin, dụi mắt nhìn kỹ. Bóng người mặc áo bào quen thuộc như thế, thậm chí còn có chút giống Hiên Viên đại đế của Hoa tộc mấy nghìn năm trước.

Mà chẳng phải thanh kiếm này là Hiên Viên Kiếm trong truyền thuyết sao?

“Ầm...”

Kiếm quang kia sáng chói tới cực hạn, như thể thần tiên trên chín tầng mây giáng xuống một kiếm. Người và thanh kiếm đã hợp thành một, biến thành một tia sáng bạc, trong nháy mắt đã xuyên thủng mười mấy tầng pháp trận của thánh địa Lăng Tiêu, chém nát một Thần chủ, sau đó lại nhanh chóng tàn phá một Thần chủ khác

“Đây là kiếm pháp gì?”

Mấy trưởng lão Thần chủ khác đều bị thôi bay, ánh mắt hoảng hốt.

Một kiếm này của Diệp Thành lai có thể xuyên thủng nhiều pháp trận của thánh địa Lăng Tiêu như vậy? Đây đúng là chuyện không ai dám tin, nên biết những pháp trận này được cho là có thể chống đỡ cả đón tấn công của Chân Tiên Hợp Đạo.

“Đây là Càn Khôn Phi Kiếm, do một kiếm khách vô danh ở sâu trong Tinh Hà sáng tạo ra. Có thể kích phát thần niệm các thế hệ chủ nhân trong một thanh kiếm, từ đó tung ra một chiêu mạnh nhất. Cú chém này coi như là tôi chém thay Hiên Viên đại đế!”

Sắc mặt Diệp Thành lạnh băng, thần thông này đáng sợ vô cùng, vị Kiếm Tiên vô danh kia từng dùng nó tung hoành Tinh Hà, dù đối đầu với cường giả cao hơn cả một cảnh giới thì cũng không hề sợ hãi.

Chỉ cần một thanh phi kiếm thì không có uy lực gì nhưng nếu có thể gom lại mấy chục, mấy trăm thanh, đồng thời cùng nhau kích hoạt, nó tương đương với mấy trăm thanh kiếm đồng loạt chém xuống, sức mạnh đáng sợ cỡ nào? Nếu may mắn có được bội kiếm của Cổ Thánh hay Tiên Tôn, kích phát ra thần niệm còn sót lại thì khác nào một đòn của Cổ Thánh hay Tiên Tôn. Nhưng dù là người phàm học được thì vẫn có thể dùng một kiếm chém rụng Chân Tiên.

Tiếc là trong tay Diệp Thành chỉ có thanh kiếm của Hiên Viên đại đế, nhưng dù sao nó vẫn đáng sợ như cũ

“Giết!”

Diệp Thành giơ thanh kiếm màu bạc trong tay, lại bổ một cái, kiếm khí tung hoành ba vạn trượng.

Lúc này thánh địa Lăng Tiêu đã không thể ngăn chặn được nữa, nhiều đệ tử, chưởng môn bị chém chân tay, các bộ phận cơ thể bay loạn, máu chảy thành sông. Thậm chí có Thần chủ lâu năm không chống đỡ nổi mà bị một kiếm của Diệp Thành chém hồn bay phách lạc.

Nay đó, tiếng chém giết chấn động cả bầu trời thánh địa Lăng Tiêu, danh hiệu đạo giáo Chân Tiên chính thống của các tông môn tại đây đã bị giẫm đạp, từ trên xuống dưới, hơn một trăm nghìn đệ tử gần như bị Diệp Thành giết sạch.

Diệp Thành giẫm thánh địa Lăng Tiêu, hoàn toàn bước lên trên đỉnh, người đứng đầu dải Ngân Hà.

”Bùm...”

Trên thánh địa Lăng Tiêu, máu chảy thành dòng, mỗi một tòa tiên các, mỗi một tòa đại điện, mỗi một đệ tử đều bị Diệp Thành giết. Đến cuối cùng, Diệp Thành lại lấy ra Cửu Tuyệt Thần Lôi, một cú nổ phá hủy cửa chính tiểu thế giới của thánh địa Lăng Tiêu, anh tiến vào trong thế giới nhỏ để tiếp tục chém giết, chôn vùi nhiều trưởng lão trong thế giới nhỏ, người cấp bậc Thần chủ đều bị thảm sát.

“Thu!”

Diệp Thành vung tay áo, Đan Đỉnh Các có đan khí vờn quang, mùi hương bay xa, Tàng Bảo Các xa hao đều bị thu vào tay áo.

Những thứ này là đồ vật quan trọng của thánh địa Lăng Tiêu, Diệp Thành mệt chết mệt sống một phần cũng vì mấy thứ lợi ích này. Còn về Tàng Kinh Các được thánh địa Lăng Tiêu coi như bảo vật kia thì chẳng là gì trong mắt anh.

“Vèo...”

Một tay Diệp Thành túm lấy thần tướng thiên tướng Băng Hà, một tay cầm kiếm tiến vào thế giới nhỏ.

Thế giới nhỏ này rộng khoảng trăm dặm, diện tích không lớn nhưng hào quang khắp nơi, pháp tắc hiện rõ, có Thiên Quân, thần tắc nổ vang. Trên mặt đất có vô số kỳ hoa dị thảo, không thiếu những dược liệu trăm nghìn năm. Mặc dù không thể so với đất tiên nhưng trong cả dải Ngân Hà, nó cũng được tính là không gian cao cấp nhất. Nếu có tu sĩ tu đạo trong này thì lâu nhất là ba mươi năm thôi, họ sẽ kết đan.

“Rầm rầm rầm...”

Những trưởng lão còn sót lại của thánh địa Lăng Tiêu và mấy đời Thần chủ cũng liều mạng chống cự nhưng sát ý của Diệp Thành đã ra. Thậm chí anh còn lấy ra thiên kiếm, phát huy thần thông Càn Khôn Phi Kiếm

“Bốp...”

Kiếm quang sáng chói xé rách trời xanh, chiếu rọi hư không.

Một Thần chủ Nguyên Anh hậu kỳ của thánh địa Lăng Tiêu bảy, tám trăm nghìn năm trước bị chém thành hai. Sau khi ông ta chết, cả thánh địa Lăng Tiêu hoàn toàn mất khả năng phản kháng, chỉ còn vài trưởng lão lãnh đạo mấy trăm đệ tử quỳ dưới đất cầu xin Diệp Thành tha thứ.

“Sao tôi đã nói san bằng thánh địa Lăng Tiêu thì tất nhiên không phải nói cho có!”, Diệp Thành túm thiên tướng Băng Hà, vừa cười vừa nói.

Trước mặt anh, mấy trưởng lão thánh địa Lăng Tiêu rùng mình. Tuy họ cũng là Nguyên Anh, có tu vi mạnh mẽ nhưng đã bị dọa sợ bởi sự khát máu của Diệp Thành, hoàn toàn không dám phản kháng.

Những đệ tử của thánh địa Lăng Tiêu còn lại càng thêm nằm sấp trên đất, trán chống đất, mắt không dám ngẩng nhìn. Bọn họ vừa sợ vừa xót, đường dường lại thánh địa Lăng Tiêu đứng đầu dải Ngân Hà một triệu năm, hôm nay lại thua trong tay Diệp Thành?