Diệp Thành lấy bình máu màu vàng nhạt tràn ngập khí tức Thần Thánh này từ trong tay của thần tướng Băng Hà, là máu của Lăng Tiêu Chân Tiên trong truyền thuyết.
Nó có thể khiến một tu sĩ đỉnh cao Nguyên Anh chìm vào giấc ngủ trong một trăm nghìn năm thì e là không phải máu huyết bình thường, ít nhất là tinh huyết cấp một cũng rất quý giá với Chân Tiên.
“Soạt!”
Diệp Thành phóng thần niệm ra, từ từ thăm dò bình máu Chân Tiên này.
Một bình máu của Chân Tiên Hợp Đạo rơi vào tay Băng Hà thì chỉ có thể dùng để duy trì mạng sống, nhưng nó lại có rất nhiều tác dụng với Diệp Thành.
Ở Tinh Hà xa xôi có người dùng máu của thần thú hoặc tinh huyết của Chân Tiên để luyện ra các phép thần thông đáng sợ.
Hoặc có người lấy máu hòa vào thuốc rồi phối với các loại thần dược, thiên dược để luyện ra thần đan có một không hai.
Hoặc có người biết Chân Tiên pháp quy chứa đựng tinh huyết có thể thăng cấp lên một bước, cảm nhận được cảnh giới Hợp Đạo.
Tất nhiên Diệp Thành không cần phải tiếp thu kinh nghiệm của người khác, kiếp trước anh là Huyền Thành Tiên Đế, mạnh hơn Chân Tiên Hợp Đạo hàng nghìn lần.
Nhưng thông qua bình thần huyết này, Diệp Thành có thể lĩnh ngộ được pháp quy và đạo chính thống mà Lăng Tiêu Chân Tiên nắm giữ là gì.
Như thế dù sau này có gặp được ông ta, anh cũng sẽ không sợ.
“Soạt!”
Khi thần niệm thâm nhập vào, bình tinh huyết màu vàng nhạt đó bỗng tỏa ra những tia sáng rực rỡ.
Ánh sáng đó tràn ngập khí tức thần thánh như thần linh đang giáng trần.
Nếu Diệp Thành không dùng pháp lực lớn khống chế thì hẳn là các tu sĩ ở thánh địa thần tiên Lăng Tiêu này đã quỳ rạp dưới đất không thể gượng dậy nổi.
“Truyền thuyết nói một giọt máu của Chân Tiên có thể giết Nguyên Anh, mặc dù không đến mức đó nhưng cũng không khác nhau là mấy”.
Diệp Thành khẽ lắc đầu, máu trong bình ngọc này nhiều nhất cũng có bảy, tám giọt máu, nhưng nếu năng lượng ẩn chứa trong đó bùng phát ra thì có thể giết chết một tu sĩ Nguyên Anh dễ dàng.
Dù là Chân Tiên như Lăng Tiêu Chân Tiên cũng là Chân Tiên.
Không thể làm kẻ thù với Chân Tiên, đây chính là truyền thống từ đời xưa đến nay ở Tinh Hà.
“Để mình cảm nhận chút pháp quy chính thống của Lăng Tiêu Chân Tiên này.
Âm phủ, mặt trăng, Diêm Vương… đều thuộc về bóng tối, xem ra dòng dõi của ông ta đi theo con đường tối tăm.
Còn mấy loại nữa nhưng đều khá mơ hồ, hình như cũng là pháp quy bóng tối.
Hơn nữa những pháp quy này đều không toàn vẹn, vẫn thiếu chút gì đó, hiển nhiên đạo lý đúng đắn của Lăng Tiêu Chân Tiên không được hoàn hảo”.
Diệp Thành vừa cẩn thận nghiền ngẫm bằng Thần Niệm, vừa suy nghĩ.
Cũng chỉ có Huyền Thành Tiên Đế anh mới có thể suy đoán pháp quy phép thần thông của một vị Chân Tiên thông qua một giọt máu với tốc độ cực nhanh như thế.
“Mảnh thiên địa này quả nhiên bị thiếu, bị bao phủ gần hết bởi ác linh, chỉ cần tu luyện đến Nguyên Anh thì chắc chắn không thể đạt được đạo chính thống hoàn toàn.
Thế chẳng phải đang nói mình cũng không thể thành Nguyên Anh ở đây sao?”
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Thành bỗng trở nên khó coi.
Trước đây anh vẫn chưa nhận ra nhưng sau khi thấy tiên trận và máu của Lăng Tiêu Chân Tiên, Diệp Thành bỗng nghĩ đến một chuyện.
Sau này nếu lúc mình đạt đến Nguyên Anh thì cũng sẽ gặp cảnh ngộ của Chân Tiên Lăng Tiêu và tu sĩ dải Ngân Hà.
Mặc dù Diệp Thành rất mạnh nhưng anh không cho rằng lúc này mình có thể đấu lại tiên trận mà Thi Vũ Chân Tiên và Ác Linh Tiên Tông tự tay bày bố.
Chính vì có quan hệ với Ác Linh tiên tông nên Diệp Thành mới biết trận đó đáng sợ thế nào.
Không chỉ là dải Ngân Hà mà sợ là cả tinh vực vứt bỏ, vô số tinh tú đều bị bao phủ bởi tiên trận đó.
Nếu chỉ một sao thì còn gọi gì là tiên trận? Gì là hỗn thiên?
“Kiếp trước trước khi mình rời đi thì vẫn chưa bước vào Chân Tiên nên không cảm nhận được pháp quy thiên địa thiếu sót.
Một trăm năm sau quay về Trái Đất, cả tinh hệ đã sóng yên biển lặng như chưa có gì xảy ra, cũng không thể cảm nhận được pháp quy còn thiếu.
Nói như thế, tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong một trăm năm mình rời khỏi rồi quay lại Trái Đất”.
Rốt cuộc mấy người Thi Vũ Chân Tiên đang lên kế hoạch gì?
Diệp Thành như rơi vào sương mù về mọi chuyện.
“Thôi vậy, tạm thời đừng nghĩ đến nữa, trước tiên cứ trị thương, khôi phục tu vi đã.
Đợi mình đạt được Chân Tiên thì mọi chuyện sẽ rõ ràng”.
Diệp Thành lắc đầu, anh đặt bình ngọc nhỏ lên bậc thềm bằng đá, máu Chân Tiên không chỉ có thể duy trì mạng sống mà còn là thuốc thánh trị vết thương.
Nếu Diệp Thành nuốt bảy, tám giọt này vào thì vết thương có thể lành ngay lập tức.
Nhưng Diệp Thành là tiên tôn, sao có thể lãng phí như vậy được?
Anh lấy một bình ngọc ra, chất lỏng còn lại trong bình rực rỡ như ráng mây tỏa ra ánh sáng chín màu, cũng chứa ít khí tức thần thánh, không khác gì máu Chân Tiên.
Nếu mấy người Bàng Tôn ở đây thì có thể nhận ra đây là máu Thần Phượng Quả chín đầu.
Diệp Thành tu luyện trong đất tiên được mấy tháng, khi hóa thành thần thú hạng chín thì Cửu Đầu Thần Phượng Quả đó đã vào trong đạo, đã quen thuộc với Diệp Thành.
Diệp Thành còn giảng đạo cho nó, tặng cho nó một pháp môn tu tiên, có thể mở linh trí, biến hóa phép thần thông.
Con Cửu Đầu Thần Phượng đó trả ơn Diệp Thành bằng cách tặng anh một bình máu của mình, nói rằng thật ra một bình máu chứa ba mươi phần trăm sức mạnh của thần dược chín đầu, sau khi nó mất đi, ít nhất khổ luyện hàng nghìn năm mới có thể khôi phục lại như xưa.
Diệp Thành đặt hai bình ngọc xuống, anh vẫn chưa thỏa mãn.
Lại lấy thêm một bình nhỏ, trong bình đó có những hạt nhỏ sáng chói và mịn như tinh tú rơi xuống chính là nước Vạn Linh của thiên địa.
Đừng thấy bình nhỏ như thế mà lầm, thật ra trong đó có Càn Khôn, lúc Diệp Thành làm đầy bình này, cả hồ nước đều rút xuống mười thước, thu hẹp lại một phần ba.
“Máu Chân Tiên, chất lỏng thần dược, nước Vạn Linh”.
Diệp Thành khẽ gật đầu, có ba bình này thì cuối cùng anh đã gom đủ một bộ thuốc chính của thần đan nhưng vẫn không đủ.
“Lạch cạch!”
Sau đó Diệp Thành lại lấy mấy chục hộp ngọc ra.
Trong mỗi hộp ngọc đều chưa lão dược hàng nghìn năm hoặc là thiên dược tuyệt thế.
Đây đều là những thứ Diệp Thành đắc tội với các thiên tông lớn của mình, vất vả vơ vét từ dải Ngân Hà và trong đất tiên.
“Không được, còn thiếu gần một nửa”.
Diệp Thành nhíu mày lắc đầu, suy cho cùng thần đan là đan dược thượng hạng trên thiên đan, tài nguyên cần thiết nhiều như núi như biển.
Dù sao
Dải Ngân Hà là một tinh tú bình thường, không có linh khí dồi dào như Đại Tinh tu tiên ở Tinh Hà xa xôi.
Nhưng Diệp Thành nghĩ đến thánh địa đan dược Lăng Tiêu mà mình khống chế trước đây, anh vội vàng lấy thần thức ra.
“Hửm? Thế mà lại có nhiều tài nguyên, vật bảo đến thế?”
Diệp Thành cực kỳ ngạc nhiên, nguồn gốc sâu xa của thánh địa Lăng Tiêu vượt qua sự tưởng tượng của mình.
Anh lướt qua thần niệm thì phát hiện một đống thiên dược, thậm chí có mấy thần dược, chẳng hạn như cây Phượng Thê, cây ngô đồng phải từng được thần thú phượng hoàng dừng chân, sau hàng nghìn năm trưởng thành mới lấy được một miếng, sức mạnh lửa vô hạn chứa phượng hoàng rất phù hợp dùng để luyện đan hoặc luyện phép thần thông hệ lửa.
Những thứ này đều là những dược liệu đắt ở Tinh Hà xa xôi.
“Xét về lý luận thì những bán thần dược này không nên sản sinh ra ở dải Ngân Hà, trừ phi…”
Diệp Thành híp