Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 796: Thiên Quân Cúi Đầu





Thần trận này trong mắt người khác thì to lớn vĩ đại, không thể chạm tới.  
Nhưng với Diệp Thành thì nó chỉ là vật chết, trong quy tắc vận chuyển có rất nhiều lỗ hổng, vả lại mấy chục vạn năm không tu sửa, nó đã trở nên cũ nát, trăm nghìn sơ hở.

Trong lúc nói chuyện, thần niệm không chỗ nào không thể vào của Diệp Thành đã thâm nhập vào hư không.

Trước thần niệm được “Cửu Khiếu Thần Anh” gia trì của anh, thần trận này giống như không thể phòng ngự, dễ dàng bị nhìn thấu.  
Vậy nên khi Diệp Thành dùng một chỉ, cả thần trận đã theo đó đổ sụp.  
Diệp Thành sử dụng sức mạnh rất nhỏ, nhưng vừa vặn đúng chỗ, giống như chạm vào một cây gỗ trụ trong trò xếp gỗ, dễ dàng có thể mượn lực đẩy ngã toàn bộ tháp gỗ.  
Trên thực tế, lúc này thần trận của Dược Vương Tông đã vang lên tiếng ầm ầm, chấn động bầu trời.

Vô số ánh chớp và ráng vàng bay loạn, màn sáng màu xanh rung chuyển kịch liệt.  
Toàn bộ thần trận sắp sụp đổ, hòn đảo ở trong dòng chảy không gian hỗn loạn cũng lắc lư một trận, dường như có thể lật nghiêng bất cứ lúc nào.

Đây tất nhiên là vì sức mạnh một đòn của Diệp Thành, hơn nữa, dù sao trận này cũng đã tồn tại mấy trăm nghìn năm, không ai tu sửa, vốn cũng sắp hư hỏng.  
Nhưng người của Dược Vương Tông lại không hiểu, bọn họ hoảng sợ đến cực điểm, khi nhìn thấy Diệp Thành càng không có can đảm để chống đối, chỉ biết liều mạng chạy trốn.  
“Vù!”  
Diệp Thành hóa thành một luồng sáng vàng, tung hoành dọc đường, gần như không ai có thể chống lại được, tiến thẳng lên đại điện cao nhất ở đảo Dược Thần.  
“Vù!”  
Một luồng sáng xanh phóng đến, trong đó hiện ra một đứa trẻ da dẻ trắng hồng, một gã đàn ông râu đỏ và một ông già gầy nhom.


Đó chính là ba vị lão tổ còn lại của Dược Vương Tông, đám người Vạn Độc lão tổ.  
“Diệp Thiên Quân, cậu dám xông vào tông môn của ta, Dược Vương Tông ta tuyệt đối sẽ không tha cho cậu…”  
Vạn Độc lão tổ chỉ tay vào Diệp Thành, trong đôi mắt lấp lóe ánh sáng xanh tràn ngập giận dữ và sợ hãi.  
“Chết đi!”  
Diệp Thành hoàn toàn không nhiều lời.  
Khi đám người Dược Vương Tông từ chối mở cửa núi, Diệp Thành đã phán bọn họ tội chết.

Hơn nữa, không hủy diệt Dược Vương Tông thì làm sao đe dọa dải Ngân Hà, khiến những kẻ giảo hoạt của các tông phái đó nghe theo hiệu lệnh của phái Sương Diệp được chứ?  
“Vèo!”  
Trong mắt Diệp Thành lóe lên tia sáng vàng.

Một thanh thần kích màu vàng như có như không, thoắt ẩn thoắt hiện, bao bọc bởi rất nhiều hoa văn hình rồng bỗng nhiên bay ra, tốc độ nhanh vô cùng, cứ như một luồng sáng.  
“Đỉnh Vạn Độc”.  
Vạn Độc lão tổ vừa lấy ra thần đỉnh thiên bảo một mặt khắc vô số hoa văn trùng độc, một mặt lấp lánh ánh sáng màu xanh, bao phủ trong nhiều lớp sương mù, thì chợt nhìn thấy thần kích lướt vù qua, dễ dàng xuyên thủng đầu sọ của lão.  
“Bốp!”  
Đầu sọ của Vạn Độc lão tổ nổ tung, một con người bé nhỏ bay ra từ trong đó, mặt mày giống hệt Vạn Độc lão tổ, chính là nguyên anh của lão.

Vẻ mặt của nguyên anh đó đầy sợ hãi, đang định bay đi thì bị thần kích ghim chết ngay trên không.  

Thần kích bay ngang trời, hủy diệt nguyên anh của Vạn Độc lão tổ xong lại thuận thế giết chết lão tổ ở bên cạnh.  
“Thiên Quân tha mạng!”  
Ông lão gầy yếu cuối cùng sợ đến mức hồn bay phách lạc, vừa xin tha vừa biến thành luồng sáng định chạy trốn.

Nhưng Diệp Thành chỉ chuyển ánh mắt qua, lão đã bị thần kích màu vàng chém thành hai nửa ở trên không, giết chết cả xác thịt lẫn hồn phách.  
Giết xong ba vị lão tổ, Diệp Thành lấy nhẫn không gian, thả chín mươi chín thanh phi kiếm linh bảo mới luyện ra, tạo thành Tinh Tà Kiếm Trận một lần nữa.

Trên không trung, từng ánh sao băng rực rỡ rơi xuống, bao phủ toàn bộ đảo Dược Thần.

Kiếm khí ngút trời, thấy người là giết, giết đến mức máu chảy thành sông.  
“A, Diệp Thiên Quân tha mạng!”  
“Thiên Quân tha tội, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm kho báu của Dược Vương Tông”.  
“Họ Diệp, mày dám hung tàn làm bậy sẽ không được chết tử tế đâu!”  
Vô số đệ tử, trưởng lão của Dược Vương Tông người thì hét lên xin tha, người thì khóc lóc nức nở, người thì lớn tiếng mắng chửi.

Nhưng Diệp Thành không hề quan tâm, Tinh Tà Kiếm Trận bao phủ toàn bộ đảo, thỉnh thoảng còn có thần kích màu vàng bay ra chém giết Chân Quân đỉnh phong.  
Tam trưởng lão có dáng vẻ khôi ngô vừa rồi còn hung hăng vô cùng, lúc này lại hoảng sợ tột cùng, vừa bay ra khỏi đại điện đã bị Diệp Thành một kích giết chết.  
Cuối cùng, tất cả những người thuộc tầng lớp cao của hòn đảo Dược Thần đều bị Diệp Thành giết chết không chừa một ai.  

Diệp Thành phất ống tay áo, cuốn tất cả đan dược và Tàng Bảo Khố trong đảo Dược Thần lên, sau đó lại hóa thành một luồng sáng vàng bay ra khỏi đảo Dược Thần, nhảy vào hư không, tiến thẳng đến Phi Long Điện ở phía Tây Nam.  
“Ầm ầm!”  
Anh vừa đi thì đảo Dược Thần cũng mất đi thần trận bảo vệ, bị vô số gió bão không gian cuốn lấy, thoáng chốc sụp đổ.

Những đệ tử bình thường còn ở lại đâu thể nào chống lại sức mạnh của gió bão không gian, tất cả đều bị gió bão không gian điên cuồng hung tàn nuốt trọn.  
Chỉ một khắc sau, Diệp Thành đã đến Phi Long Điện.  
Anh cũng dùng một chỉ hủy diệt sơn môn của Phi Long Điện, tàn sát toàn bộ tông phái.

Dù cho lão tổ của Phi Long Điện có cầu xin thế nào, Diệp Thành cũng không hề quan tâm, kiếm khí dày đặc chém giết, máu chảy thành sông.  
Hơn nửa canh giờ sau, Phá Thiên Tông và Thiên Yêu Môn cũng lần lượt bị hủy diệt…  
Cuối cùng, ba canh giờ sau.  
Diệp Thành trở về thánh địa Lăng Tiêu, chậm rãi giáng xuống từ trên không trung, quăng đầu mười ba vị lão tổ Nguyên Anh của ngũ đại tông môn Dược Vương Tông xuống trước cửa đại điện thánh địa Lăng Tiêu.  
Các vị lão tổ cùng đi ra theo sự dẫn đầu của Tông chủ Trường Sinh Tông, đến trước mặt Diệp Thành.  
Tông chủ Trường Sinh Tông mặc đạo bào màu xanh, tu vi đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, vô cùng nho nhã, ánh mắt đầy phức tạp, khom người thật sâu trước Diệp Thành, cười gượng nói:  
“Thần uy của Thiên Quân, tôi xin bái phục”.  
Những Thiên Quân khác bất kể là Triệu Hoài An vô cùng cao ngạo, hay là Hồng Liên lão tổ có thù oán với Diệp Thành đều cung kính khom mình theo lão.

Trong mắt không còn nửa phần ngạo mạn và oán hận, chỉ còn lại sự kính nể sâu sắc, đồng thanh hô:  
“Thần uy của Diệp Thiên Quân, chúng tôi đều bái phục”.  
Khoảnh khắc đó, cả dải Ngân Hà đều cúi đầu trước anh.  
“Vù, vù, vù!”  
Trên đỉnh núi thánh địa Lăng Tiêu cao mười mấy vạn trượng, trên quảng trường chu vi mấy nghìn trượng, các Thiên Quân theo sự dẫn đầu của Tông chủ Trường Sinh Tông cúi người thật sâu trước Diệp Thành, giống như đệ tử đứng trước sư trưởng của mình.  

Địa vị của Thiên Quân Nguyên Anh cao đến thế nào?  
Nguyên Anh trên khắp dải Ngân Hà này chưa chắc đã có được trăm người.

Bất cứ tông môn nào, một khi sinh ra Nguyên Anh, trưởng lão và Tông chủ của tông môn đó cũng sẽ mở cửa núi, mời vô số tông phái trên dải Ngân Hà đến, bày tiệc băng chuyền cả một năm.

Bất cứ tán tu hay khách khứa nào cũng có thể đến ăn mừng.

Đó là một chuyện lớn của cả dải Ngân Hà.

Hơn nữa, bất cứ tu sĩ nào, hễ đạt thành Nguyên Anh là vai vế của người đó sẽ tự động nâng lên một cấp bậc.  
Dù là sư phụ anh ta gặp anh ta cũng phải dùng lễ hậu bối, gọi là Thiên Quân.  
Đó không phải là dải Ngân Hà không có đạo đức luân lý, mà quả thực Nguyên Anh quá quan trọng.

Sự hưng vong của một tông, một tộc hay một vực đều phụ thuộc vào một vị Nguyên Anh.

Vì vậy, bất cứ từ ngữ ca tụng và danh dự đẹp đẽ nào cũng có thể dành hết cho người đó.  
Danh hiệu Thiên Quân nghĩa là quân chủ của trời, cao quý đến nhường nào.  
Bất kỳ Nguyên Anh nào nhìn thấy người ngang vai vế, dù người đó có hơn mình đến mười nghìn năm tuổi, tu vi mạnh gấp đôi cũng không cần quá kính cẩn, nhiều lắm là chắp tay gọi “đạo huynh” mà thôi.

Mặc dù Thần chủ của thánh địa Lăng Tiêu được xưng là người đứng đầu dải Ngân Hà bao đời nay, nhưng những lão tổ của thiên tông khác gặp lão ta cũng chỉ lùi lại nhường bước, không tỏ ra quá khiêm nhường.  
Chúng ta đều là Nguyên Anh, tuy anh mạnh nhưng cũng cùng một cảnh giới với tôi, không lợi hại hơn tôi chỗ nào, sao tôi phải khuất phục anh chứ?.