Có một vài người quen như mấy người Cố Tuấn Lam, Tương Uyển Như vẫn còn đó nhưng thời gian mười năm trôi qua vội vã, con cái của họ cũng đã đi học tiểu học, trung học, kết hôn, sinh con, có cuộc sống bình thường và hạnh phúc của riêng mình từ lâu, Diệp Thành cũng không muốn làm phiền đến họ nên cứ thế lướt qua hết nơi này đến nơi khác, miễn là nơi mà mấy người Ân U Liên có thể đến thì anh đều không bỏ qua.
Thậm chí Diệp Thành còn tìm kiếm rất nhiều người từng là đệ tử của phái Sương Diệp.
Nhưng mười năm trôi qua, phái Sương Diệp đã sớm không còn tồn tại nữa, đến cả núi Hồng Phong và Sương Diệp Lâu cũng đều đã bị hư hại, sao còn có thể tìm được đệ tử của phái Sương Diệp thật sự kia chứ? Dù cho có thể tìm được thì cũng chỉ là mấy nhân vật không tên tuổi, vốn dĩ chẳng thể biết được gì.
Chỉ biết là vào sáu, bảy năm trước, những thành viên cấp cao của phái Sương Diệp đã biến mất tập thể.
Sau khi mất đi rường cột thì thế lực của phái Sương Diệp và thương hội liên hiệp của ba tỉnh cũng bị rơi vào cảnh giậu đổ bìm leo, liên tục bị tấn công.
Thế là phái Sương Diệp từng nổi danh khắp chốn bỗng chốc tan thành mây khói, các đệ tử cấp thấp đều như chó mất nhà, lưu lạc khắp nơi.
Còn những thành viên cấp cao của phái Sương Diệp như Aokawa Sayuri, Liễu Băng Dao, Hạ Vũ Đình thì đã mất hút tung tích không biết bao nhiêu năm rồi.
Thậm chí có nhiều lúc Diệp Thành đi trên đường lớn và không hề che giấu thân phận nhưng không ngờ suốt dọc đường đi lại không có ai nhận ra Diệp Thiên Quân, người năm xưa từng vang danh khắp thế giới, xưng hùng xưng bá trong dải ngân hà như anh, quá lắm thì cũng chỉ có người dừng bước, cảm thấy Diệp Thành hơi quen quen nhưng vẫn không dám chắc chắn.
Mười năm xa vời vợi, cái gì mà nhân vật kiệt xuất, anh hùng một thời, bá chủ đứng trên đỉnh cao của thế giới, tất cả đều tan biến hết.
Diệp Thành của trước đây đã là quá khứ, thế giới bây giờ đã có anh hùng mới, cao thủ mới, bá chủ mới của riêng mình.
Anh giống như một ngôi sao đã già và hết thời, không còn ai trên thế giới nhận ra anh nữa.
Cuối cùng, Diệp Thành đã đến núi Hoành Lan.
Lúc này trời đã dần tối, sao cũng bắt đầu xuất hiện.
Diệp Thành đứng trên đỉnh núi, cầm hồn bài trong tay, ngước đầu lên bầu trời, ngắm nhìn vô số ngôi sao rực rỡ như cát của sông Hằng.
Anh đứng ở đó rất lâu với ánh mắt bất định.
Có một loại phép thuật có thể truy tìm thần hồn cùng huyết mạch, dù cho cách xa một ngàn tỷ năm ánh sáng, thế giới vô cùng vô tận, chỉ cần có quan hệ nhân quả thì vẫn có thể tìm ra được người mà mình muốn tìm.
Nhưng loại thần thông này quá đáng sợ, nó liên quan đến nhân quả thần kỳ nhất của trời đất.
Dù là Đại năng tuyệt đỉnh thì cũng không dám tùy tiện thi triển, nếu không thì rất có khả năng sẽ chết ngay tại chỗ.
Loại thần thuật này là một trong số những phép thuật cấm kị ở tận sâu trong biển sao vũ trụ.
Nhưng đồng thời nó cũng vô cùng khủng khiếp, chỉ cần trả đúng cái giá của nó thì nhất định có thể tìm ra được người mà mình muốn tìm.
Đó là điều khiến Diệp Thành suy ngẫm, do dự không biết có nên dùng đến loại thần thuật này hay không.
Nếu như nó là một trong số những sức mạnh đáng sợ nhất của thế giới, tiên đế độ kiếp chưa chắc khiếp sợ nhưng cũng cần phải lưu ý vài phần.
Cuối cùng, ánh mắt Diệp Thành trở nên kiên định, anh đã hạ quyết tâm.
Dù cho bản thân có lên thiên đàng hay xuống địa ngục cũng tìm không ra được người mà mình yêu thương, vậy thì còn nói gì đến việc tu tiên, ngộ đạo lớn nữa?
“Soạt!”
Diệp Thành xếp các ngón tay trái khít lại với nhau như thanh đao, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng màu vàng kim, sau đó đột ngột chém ngang lên lòng bàn tay phải.
“Phụp!”
Lòng bàn tay phải bị cắt rách một đường khá dài, một giọt máu màu vàng kim nhạt từ từ chảy ra từ bên trong vết thương.
Giọt máu đỏ vừa chảy ra thì linh khí xung quanh liền điên cuồng trỗi dậy, cây cối lớn nhanh như thổi, cứ như bị thứ gì đó kích thích.
Giọt máu rơi lên trên hồn bài.
“Thiên địa vô cực, lục hợp bát hoang, càn khôn nghịch chuyển, huyết mạch tương liên!”
Diệp Thành lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt cực kì nặng nề, pháp lực lớn mạnh trên người anh thì cứ như nước triều, điên cuồng đổ vào hồn bài trước ngực.
“Ù!”
Sau khi hồn bài hấp thụ máu thì đột ngột bay lên cao, lơ lửng giữa không trung, phát ra một vùng ánh sáng xanh chói mắt.
Nó không ngừng xoay vòng, mang theo thần thức của Diệp Thành, chớp mắt đã như xuyên qua hết thế giới này đến thế giới khác, hết tinh vực này đến tinh vực khác.
Cuối cùng anh dường như đã nhìn thấy bóng một người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ, bị bao trùm trong một vùng sương mù hỗn độn.
“Mẹ?”
Lúc Diệp Thành mở to mắt, muốn nhìn kỹ hơn thì cảnh tượng trước mắt liền lập tức tan biến, bóng người phụ nữ áo đỏ đã không còn thấy đâu nữa, hiện thực lại quay về trước mắt anh.
“Lại một lần nữa!”
Diệp Thành hét lớn, ngọn lửa bất chấp tất cả bùng lên trong ánh mắt.
Anh lại một lần nữa xếp các ngón tay khít lại với nhau, chém mạnh xuống tay kia, đao này còn mạnh hơn cả đao lúc nãy, một mảng máu lớn tưới lên trên hồn bài, anh lại tiếp tục niệm pháp quyết.
Sau khi hồn bài uống no máu thì bị phép thuật Huyết Mạch Truy Tung tác động, lại một lần nữa phát ra ánh sáng xanh lung linh, chỉ dẫn cho thần hồn của Diệp Thành, xuyên qua thời gian và không gian bất tận, một lần nữa nhìn thấy bóng hình người phụ nữ áo đỏ đó.
“Gần chút nữa, gần thêm chút nữa đi!”
Diệp Thành mở to mắt, liều mạng nhìn, sau khi một mảng máu nữa được tưới tiếp lên thì bóng dáng người phụ nữ áo đỏ dần dần trở nên rõ ràng hơn, bên cạnh bà ấy còn có một người đàn ông áo xanh đang được bao trùm trong ánh sáng.
“Bố?”
Cơ thể Diệp Thành rung lắc cực mạnh, ánh mắt anh càng lúc càng sáng rực hơn.
“Mở ra cho ta!”
Để hình ảnh đó hiện lên rõ ràng hết mức, anh đã liều mạng tưới thêm hết mảng máu này đến mảng máu khác lên.
Vốn dĩ loại thần thông liên kết giữa huyết mạch và thần hồn này chỉ có thể giúp cho những người thân nhất và yêu nhau nhất tìm kiếm nhau, mỗi khi những tu sĩ bình thường dùng đến nó thì đều phải cực kỳ cẩn thận, bởi chỉ cần sơ hở một chút thì thần hồn sẽ bị năng lượng khủng khiếp của phép thuật nghiền nát thành bột ngay.
Dù gì thì nó cũng liên quan đến thần thông nhân quả, là sức mạnh thần kì nhất trên thế giới, mỗi lần thi triển đều cần phải dùng máu để cúng tế, tốn rất nhiều nguyên khí.
Nhưng vì muốn tìm kiếm người mà mình yêu thương, Diệp Thành đã bất chấp tất cả, dường như đây đã là cách duy nhất và cuối cùng của anh rồi.
“Ầm!”
Sau khi Diệp Thần liều mạng tưới máu lên thì hồn bài đã rung động mạnh, toát ra một vùng ánh sáng lung linh.
Khung cảnh xuất hiện bố mẹ anh ở bên cạnh cũng lập tức bị chấn động theo và cuối cùng cũng hiện rõ ra.
Diệp Thành mở to mắt nhìn vào khung cảnh đó thì thấy có hai người đang đứng ở giữa lưng núi, không biết ngọn núi thần đó phải cao đến mấy vạn trượng, nó cao sừng sững, đâm thẳng lên chín tầng mây, dường như mặt trăng, mặt trời và cả những vì sao đều bồng bềnh hai bên ngọn núi.
Lúc này tâm trạng của hai người họ đang rất nặng nề, cứ như đang nghe sư trưởng giảng đạo.
Mà bên cạnh họ còn có bóng vài thanh niên mờ ảo, bị bao phủ trong hỗn độn, ai nấy cũng đầy khí chất, đang thì thầm thảo luận với nhau, chốc chốc lại còn liếc nhìn với ánh mắt xem thường.
Hơi thở của mấy thanh niên đó đều vô cùng lớn mạnh, đáng sợ đến cực độ, có thể đè bẹp được tất cả, vượt xa cả mấy người Cố Trường Sinh và Vân Thiên Hà.
Lúc này, dường như hai người họ đã cảm nhận được gì đó, thắc mắc quay đầu nhìn về phía Diệp Thành.
Vào giây phút bà ấy quay đầu lại thì Diệp Thành liền giật mình:
“Bố! Mẹ!”
“Rắc!”
Lúc Diệp Thành lên tiếng thì khung cảnh đó liền lập tức vỡ nát, trở thành vô số điểm sáng.
Hồn bài được làm từ ngọc thạch, trong suốt, lấp lánh như phỉ thúy có một không hai trên thế giới cũng phát ra âm thanh thảm thiết.
Một tiếng “bụp” vang lên, nó rơi xuống đất, ánh sáng trở nên mờ nhạt, rõ ràng là đã bị lạm dụng quá độ, trong thời gian ngắn không thể nào tiếp tục dùng đến nữa.
Nhưng Diệp Thành không hề quan tâm đến điều đó.
Dù cho chỉ nhìn lướt qua nhưng Diệp Thành đã nhận ra bố mẹ mình và càng chắc chắn hơn về nơi mà họ đang ở.
Diệp Thành rất thông thuộc chỗ đó, đó là đạo giáo chính thống duy nhất mà anh thừa nhận có liên quan ở kiếp trước.
Thế giới ở trung tâm Tinh Hà, Ma Linh Tiên Tông!