Trình Hưng muốn nói lại thôi, rõ ràng gã cảm thấy người Hoa Đông có chút quá đáng nhưng dù gì Trình Đạp Tuyết cũng là trưởng bối nên gã chỉ có thể im lặng.
Ngay cả Phong Linh cũng định lên tiếng nhưng bị cô gái sườn xám cản lại.
Tình hình thế này thì tầng lớp quản lý đã có quyết định thống nhất, dù Phong Linh muốn ra tay thì cũng chỉ là châu chấu đá xe.
Thấy Tần Thanh Uyển đã sức cùng lực kiệt, Phong Linh không khỏi nhớ tới năm đó, khi ấy cô ta cũng khóc lóc thảm thiết như thế nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ông nội mình chết sao?
“Chẳng lẽ không còn ai sao, không có kỳ tích nào cứu cô bé này sao?”
Đáng tiếc kỳ tích được cho là kỳ tích là vì nó rất khó xảy ra.
Trong hội trường lúc này.
Đối mặt với nhiều cường giả đang ép sát từng bước, Tần Thanh Uyển vẫn cắn răng chiến đấu nhưng nhiều lần bị đánh lui.
Cuối cùng cô gái bị ép vào góc chết, rõ ràng không còn đường sống.
Trên thực tế, mấy người Đường Tông Trạch, Vương Phục Hổ đều cho rằng Tần Thanh Uyển không thoát được.
Dù thế nào thì Tần Thanh Uyển cũng chỉ còn con đường chết.
“Đây là phái Sương Diệp mà mấy chủng tộc nhắc tới à? Cũng chỉ thế thôi sao!”, trong đám tu sĩ đến từ ngoài lãnh thở, một thiếu niên tỏa ra hào quang bĩu môi.
“Chúng ta được truyền thừa từ đại giáo trong biển sao, tương lai mấy đứa phải đi theo Thần tử chinh chiến ở các tinh vực.
Đây chỉ là một tông phái quê mùa trên Địa Cầu, không đáng nhắc tới, chi bằng coi như đá kê chân, đạp mạnh lên bước qua là được!”
Bạch Hạc Ông nói, ánh mắt cao ngạo, quan sát trên trời xanh.
Khi thiếu niên kia gật đầu, Phong Linh quay đầu đi không muốn nhìn nữa, Điền Khởi Văn và mấy tu sĩ Hoa Đông trẻ tuổi đều trở nên hưng phấn.
Mấy tu sĩ Thần Cảnh liên thủ sắp bắt được Tần Thanh Uyển, sắc mặt cô gái kiên nghị nhưng trong mắt là một mảng tuyệt vọng.
“Vèo!”
Một bóng người màu đen đột nhiên chặn trước mặt Tần Thanh Uyển, không ai biết anh xuất hiện như thế nào, như thể nhảy ra từ trong không khí vậy.
Khi bóng người xuất hiện, một trận gió thổi bay ống tay áo cũng đánh bay bảy, tám cao thủ, một giọng nói lạnh lùng, đạm bạc vang lên:
“Ai nói Sương Diệp không ai?”
Giờ phút này, hiện trường đều khiếp sợ, ai cũng kinh ngạc nhìn bóng người áo đen đang quay lưng về phía mọi người.
“Gì thế này?”
“A, sao lại tự dưng có người nhảy ra thế, anh ta là ai?”
“Không biết, người này tự nhận là người phái Sương Diệp, chẳng lẽ là cao thủ của họ? Nhưng trên người anh ta không có khí tức nào cả, rõ ràng là người thường không tu luyện mà.
Sao mấy lão tổ thế gia Hoa Đông đều bay ra hết vậy?”
“Đúng, rốt cuộc là sao?”
“...”
Khi người áo đen xuất hiện, không chỉ mọi người kinh ngạc mà khán giả trên ti vi, cư dân mạng đang xem đều không hiểu ra sao
Diệp Thành quá nhanh, như là tự dưng xuất hiện vậy.
Mọi người chỉ thấy hoa mắt, bóng lưng anh vừa hiện, mấy người Vương Phục Hổ, ông cụ nhà họ Điền, thậm chí là Bạch Hạc Ông đều không thể nhìn ra là Diệp Thành xuất hiện như thế nào.
Mấy người Tề Chấn Hồ, Đàn Kiếm Thượng Nhân đều cảm thấy như có sức mạnh vô hình đè ép, mạnh mẽ dồi dào như thiên thạch rơi xuống biển, sao chổi giáng từ trên trời xuống, hoàn toàn không ngăn cản được, họ bị đánh bay.
Mặc cho tu vi toàn thân được điều động tới cực hạn nhưng đều vô dụng, cuối cùng còn lùi ra bảy, tám chục bước, mông ngồi bệt xuống đất, tu vi yếu thì suýt bị thương nặng.
“Là ai?”
Nhiều cao thủ trên đài của Hoa Đông tức giận, Trình Đạp Tuyết đứng phắt dậy, tia sáng trong mắt bắn ra, nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Thành.
Mấy người quản lý cấp cao của Hoa Đông vây công dư nghiệt Sương Diệp, thế mà còn có người dám ra tay, đây là sự khiêu khích tập thể bọn họ, phải trấn áp bằng được!
Ông cụ nhà họ Điền, Vương Phục Hổ, Đường Tông Trạch đều ngỡ ngàng.
Tình huống thế này mà còn có người dám cứu sao? Hoa Đông không phải chỉ có cao thủ Ngưng Đan, chỉ là họ không muốn ra tay cứu một cô bé thôi.
“Lại là một dư nghiệt của phái Sương Diệp à?”, Trình Hưng kinh ngạc.
“Tên đó chết chắc rồi, dám ngăn cản ông Trương, Đàn Kiếm Thượng Nhân thì họ sẽ không tha cho hắn đâu!”.
Điền Khởi Văn hét lên, mấy người Tề Thắng Nam ở cạnh gật đầu.
Rất nhiều người trẻ tuổi Hoa Đông mù quáng sùng bái Tề Chấn Hổ, Trình Đạp Tuyết.
Các thế lực tại đó đều biết những cao thủ Ngưng Đan không ra tay thì ai ngăn cản được?
“Kỳ lạ, vì sao bóng lưng người kia quen quá vậy?”, Phong Linh nghi ngờ.
Mà Trình Xảo Xảo bên cạnh cũng đột nhiên phát hiện Diệp Thành cách đó không xa đã biến mất.
Cô ta lại nhìn lên đài cao, bóng người áo đen tóc đen lại rất giống Diệp Thành.
“Không thể là anh ta được!”, Trình Xảo Xảo tự cảm thấy ý nghĩ của mình buồn cười.
Nhưng cô ta không để ý là Trương Đại hàn đã tái mét, mở cả người đều run lên.
“Là anh ta sao?”
Kỷ Hoa Linh vừa vào bàn cũng kích động, Trình Hồng Quang bên cạnh thì sáng rực hai mắt, có điều Diệp Thành đang quay lưng về phía chúng sinh.
Họ không dám quá khẳng định, chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng lưng người áo đen.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tụ lại trên thân Diệp Thành.
“Ranh con, mày là ai!”
Trình Đạp Tuyết quát lên, giọng nói chói tai quanh quẩn trong hội trường.
Mà Diệp Thành lại chẳng để ý tới họ, chỉ cúi đầu nhìn cô bé đang chảy mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển, toàn thân tỏa ra sương trắng, cười hỏi:
“Tần Thanh Uyển, cháu là người nhà họ Tần ở Yên Kinh phải không?”
“Đúng vậy, mẹ tôi là Tần Thư Dao, anh là?”
Tần Thanh Uyển sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, cô bé chỉ cảm thấy người trước mặt vừa quen vừa lạ, hình như gặp ở đâu rồi..
“Tần Thư Dao?”
Ánh mắt Diệp Thành trở nên lạnh băng, không ngờ lại là con gái của em họ, hơn nữa anh còn vừa nghe thấy là em họ...!đã chết?
Trong giây lát, sát ý xộc thẳng lên đầu!
“Chú là cậu của cháu.
Yên tâm, có cậu ở đấy, ai bắt nạt cháu đều phải chết!”
Nói xong, Diệp Thành ngẩng đầu, đối mặt với mấy người Đường Tông Trạch, Vương Phục Hổ và đám người Hoa Đông.
Giây phút này, không chỉ trên đài cao, gần như mọi người đều thấy rõ mặt anh.
Ai cũng sững người, chỉ cảm thấy người áo đen trẻ tuổi thần bí này không quá lớn tuổi.
Phong Linh, Điền Khởi Văn, Trình Xảo Xảo thì trừng to hai mắt.
Họ đều không thể tin nổi, đây không phải Diệp Thành sao? Sao tự dưng lại chạy lên đài? Dù cho họ đoán thế nào thì không ai nghĩ người áo đen kia là Diệp Thành.
“Hắn nói mình là phái Sương Diệp, hóa ra là không có gạt mình.
Nhưng hắn chẳng có chút tu vi nào, ngay cả Điền Khởi Văn mà hắn cũng không dám đánh, sao lại đột nhiên xông lên đài?”
Nhưng mấy người Đường Tông Trạch, Trình Đạp Tuyết đã biến sắc như đang thấy ma, ngay cả mấy tông sư như ông cụ Điền, Vương Phục Hổ cũng tái mét.
“Cậu...!cậu...”
Trình Đạp Tuyết nghẹn họng nhìn trân trối, ngón tay chỉ Diệp Thành, toàn thân run rẩy không nói thành lời, trước đó bà ta từng nhìn thấy tận mặt cảnh Diệp Thành giết Trình Bác Hiên, nó đã trở thành ác mộng bám theo bà ta cả đời.
“Sao, trước đó không phải cứ nói là Sương Diệp chỉ là tà ma ngoại đạo à? Hiện tại, tôi đã đứng trước mặt rồi đây, các người dám lặp lại một lần nữa câu đó trước mặt thủ lĩnh Sương Diệp là tôi không!”
Giọng Diệp Thành bình thản, nhưng vào tai Trình Đạp Tuyết thì chẳng khác nào sấm sét, bà ta sợ tới mức suýt ngã.
“Thủ lĩnh Sương Diệp?”, nhiều khách quý sửng sốt.
Danh hiệu này quá xa lạ với mọi người, dù là người cao tuổi thì cũng phải nghĩ ngợi một hồi mới hơi nhớ ra thủ lĩnh Sương Diệp là ai, dù sao người nọ cũng đã biến mất mười mấy năm.
Khi nhớ ra, họ đều trợn mắt há mồm, nhìn Diệp Thành như đang nhìn thấy quỷ hồn, u linh.
“Thủ lĩnh Sương Diệp chó má gì chứ, ranh con, mày dám nhúng tay vào chuyện của Hoa Đông thì đáng chết!”
Trương Thiên Chí bị đánh bay, đầu óc choáng váng, hai mắt đỏ ngầu, một búa đánh mạnh về phía Diệp Thành.
Một đòn này của ông ta tạo ra cuồng phong bão táp, thiên nguyên khí gào thét, biến thành lốc xoáy, uy năng khủng bố khiến mặt đất rung rinh.
Nhưng Tề Chấn Hổ, Đàn Kiếm Thượng Nhân đều biến sắc, hốt hoảng la lên:
“Ông Trương, không thể, cậu ta là Diệp...”
“Ầm!”
Trương Thiên Chí còn chưa nói xong, Diệp Thành đã vung tay, chân nguyên Kim Đan đánh thần hồn ông ta thành mảnh nhỏ.
Những mảnh nhỏ kia lại biến thành những hạt nhỏ hơn cả nguyên tử, biến thành một màn sương máu.
Lúc này, mấy người Tề Chấn Hổ mới dứt lời: “Cậu ta là Diệp Thiên Quân...”