Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 837: Đắp Lại Kim Đan



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khi Trình Hồng Quang và Kỷ Hoa Linh vội vàng chạy đến ven hồ, bọn họ chỉ nhìn thấy mười mấy cái hố hình người đỏ máu, còn có cô bé Tần Thanh Uyển đang nhanh nhẹn quét dọn ở bên ngoài.

“Tiểu Uyển Nhi, Diệp Thiên Quân và dì Sakura đâu?”, Trình Hồng Quang vội hỏi.

“Cháu không biết nữa, từ khi cậu đến đã đưa dì Sakura vào trong căn gác trúc, nói là chữa trị cho dì”, Tần Thanh Uyển nói, gương mặt nhỏ nhắn lại tỏ ra nhẹ nhõm.

Lúc này, cô bé đã nghe Aokawa Sakura nói về thân phận Diệp Thành, đương nhiên vô cùng kích động.

Đó là môn chủ của Sương Diệp mà Tần Thanh Uyển sùng bái nhất.

Diệp Thiên Quân truyền lại Cửu Chuyển Huyền Thiên Khí còn là cậu của Tần Thanh Uyển.

“Hừ, từ bây giờ, Tần Thanh Uyển này cũng là người có chỗ dựa rồi, cậu còn tặng cháu một thanh kiếm Phá Quân nữa”.

Trong lòng cô bé rất vui.

Nhưng vừa nghĩ đến bóng lưng còng xuống và gương mặt càng lúc càng nhiều nếp nhăn của dì Sakura trước khi đi, trong lòng cô bé lại cảm thấy bất an: “Không biết người cậu môn chủ cực kì lợi hại đó có cứu được dì Sakura không.

Không mong cậu có thể khôi phục công lực cho dì Sakura, chỉ mong dì Sakura có thể sống thêm vài năm, cháu sẽ nấu món ngon cho cậu ăn mỗi ngày”.

Tuy cô bé còn nhỏ, nhưng vẫn biết lời nguyền mà Aokawa Sakura trúng phải thâm độc đến thế nào.

Năm xưa, dù lão tổ Huyết tộc không đích thân đến đây, chỉ đứng cách xa vạn dặm, tiện tay quăng một pháp chú nhỏ ra, nhưng lại khiến dì Sakura vô cùng mạnh mẽ, có thể chống lại mấy kẻ Kim Đan kia phải nôn ra máu lùi lại, cuối cùng biến thành một bà lão lưng còng, tuổi thọ không còn bao nhiêu năm.


Không chỉ có cô bé mà ngay cả Trình Hồng Quang và Kỷ Hoa Linh cũng biết.

Mấy năm qua, bọn họ ở bên ngoài âm thầm bảo vệ Aokawa Sakura, cũng từng muốn đưa người đến giúp đỡ.

Nhưng bất kể là bác sĩ nổi tiếng nhất nước hay đại sư đan dược đều không thể chữa khỏi.

Đó là phù chú của lão tổ Huyết tộc kia mà.

Tuy không biết lão tổ của Huyết tộc ở cảnh giới nào, nhưng chắc chắn là đứng cao nhất trong Kim Đan, thậm chí là trên Kim Đan.

Diệp Thành có thể giải được lời nguyền của một cao thủ như vậy hay không?  
“Haizz, vừa rồi tôi muốn nói thêm một câu, nhưng tốc độ của Diệp Thiên Quân quá nhanh, bây giờ nên làm thế nào đây?”, Kỷ Hoa Linh nhìn mười mấy hố lớn hình người màu đỏ ở xung quanh, thở dài liên tục.

Những kẻ chết ở nơi này không chỉ có Ngưng Đan dị tộc, mà còn có cao thủ của các tông môn các nước.

Một lúc mười mấy kẻ Ngưng Đan ngã xuống, đây là chuyện lớn kinh động toàn cầu.

Trong mắt Trình Hồng Quang cũng hiện lên vẻ lo lắng.

Diệp Thành thật sự quá lỗ mãng, hoàn toàn không nhận thấy thế cục của Địa Cầu nguy hiểm như thế nào.

Đây từ lâu đã không còn là Địa Cầu mà một mình Diệp Thành có thể tung hoành vô địch, nghiền ép các dị tộc động thiên như trước nữa.

“Bỏ đi, sau này tôi tìm cơ hội khuyên Diệp Thiên Quân vậy”, Kỷ Hoa Linh nhỏ giọng nói.


Nhưng cô ấy nói một hồi, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc thốt lên: “Đó là…”  
Vẻ mặt Trình Hồng Quang đã nghiêm trọng vô cùng, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Lôi kiếp!”  
Phải, là lôi kiếp Xuất Khiếu!  
Trong vòng trăm dặm trên bầu trời hóa thành một biển sấm sét, vô số sấm chớp nổ vang trên không trung, ngưng tụ thành con rồng tia chớp đang bay qua lại trong tầng mây, điên cuồng gào thét.

Tiếng sấm rung trời, vang dội trăm dặm.

Đây không phải lôi kiếp Xuất Khiếu thì là gì?  
“Cậu cháu sắp thành Chân Quân rồi sao?”, Tần Thanh Uyển há hốc miệng, đầy kinh ngạc.

“Không phải… Là dì Sakura của cháu đang độ kiếp”, Kỷ Hoa Linh lên tiếng, cô ấy và Trình Hồng Quang nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh ngạc và dao động trong mắt người kia.

Thời gian mới qua được bao lâu chứ? Aokawa Sakura không những khôi phục công lực, mà còn tiến bộ hẳn một bước, chuẩn bị độ lôi kiếp rồi sao? Hơn nữa, nhìn mây đen vô cùng vô tận, trải dài ba trăm dặm.

Có lẽ đó không phải là Chân Quân bình thường đâu.

Trên thực tế, tầm nhìn của đám người Trình Hồng Quang vẫn quá hạn hẹp.

Diệp Thành không chỉ giúp Aokawa Sakura độ kiếp, mà còn nhân cơ hội dùng pháp tắc độ thể, tạo lại kim đan cho cô ta, giúp kim đan bình thường của Aokawa Sakura nâng thêm một cấp bậc, dù vẫn còn thua xa thần phẩm.

Còn Aokawa Sakura đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.


Bây giờ lời nguyền đã được phá giải, tu vi khôi phục, còn vượt qua lôi kiếp giúp công lực tăng lên rất nhiều, trở lại là một cô gái thanh tú mười bảy, mười tám tuổi, cô ta cực kỳ vui mừng.

Diệp Thành gọi ba người kia vào trong phòng, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc ngày ấy phái Sương Diệp đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bố mẹ tôi và những người khác lại biến mất, những người như chị cô Sayuri thì sao? Sao chỉ có mỗi mình cô còn ở lại?”  
“Kẻ hủy diệt phái Sương Diệp không chỉ có đám dị tộc đó!”, Aokawa Sakura vừa lên tiếng đã khiến mọi người chấn động.

Ngay cả Kỷ Hoa Linh, Trình Hồng Quang cũng trợn to mắt, điều này khác hoàn toàn với tin tức mà bọn họ nhận được.

Nghe Aokawa Sakura nói, vào sáu bảy năm trước, đất trời vừa thay đổi, linh khí khôi phục vừa mới bước vào một giai đoạn cao hơn.

Bất kể là phái Sương Diệp hay là người của tông môn Thượng cổ đều mơ hồ cảm nhận được có điều không ổn.

Nhưng rồi đột nhiên tất cả mọi người đều biến mất.

Tầng lớp lãnh đạo của phái Sương Diệp và phủ Tiêu, thậm chí là đám người Lục Tinh Hà, tất cả đều bỗng dưng biến mất.

Bỗng chốc không tìm thấy bọn họ ở trên Địa Cầu nữa, ngay cả vệ tinh gián điệp và các loại máy quay đều không tìm được tung tích của bọn họ.

“Chúng tôi nghi ngờ phải chăng có cao thủ từ ngôi sao tổ dị tộc xuống đây, bắt cóc bọn họ, nhưng nghĩ lại thì không thể nào.

Lúc đó, cả trận pháp đều không có dấu hiệu cảnh báo nào.

Đó là trận pháp do chủ nhân đích thân bố trí, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể tránh được mà”, Aokawa Sakura nói.

Theo lời cô ta nói, không biết vì sao lúc đó chỉ có cô ta là người cuối cùng còn ở lại, những người khác có liên quan đến Diệp Thành đều biến mất.

Cùng lúc ấy, trên Địa Cầu cũng mất tích không biết bao nhiêu người, tất cả đều là cao thủ bậc nhất của các tông phái, môn phái lớn giống như Tiêu Nghĩa Tuyệt, Lục Tinh Hà, hoặc là người có tư chất cực kỳ cao.

“Quả nhiên là Thi Vũ Chân Tiên”.


Trong đầu Diệp Thành chợt nhớ tới mình trước kia, dù một số người không đắc tội với Thi Vũ Chân Tiên cũng bị đưa đi cùng anh, nhưng cuối cùng người sống sót chỉ có một mình kẻ chịu cực hình là anh.

“Ừ, quả nhiên là vì công pháp tu hành”.

Diệp Thành âm thầm gật gù, thở phào một hơi.

Trong các đại phái tiên tông ở trung tâm Ngân Hà có rất nhiều Chân Tiên, các đại năng ngã xuống sau đó chuyển thế trùng sinh cũng không phải không có, cho nên chuyện công pháp tiết lộ ra bên ngoài cũng có thể hiểu được.

Hơn nữa, những công pháp mà Diệp Thành truyền cho các cô gái cũng chỉ là công pháp nhập môn mà thôi, không tính là quá quan trọng.

Cho nên những người được mình truyền công pháp đặc biệt phù hợp với người đó cùng lắm là bị theo dõi nghiêm ngặt, chỉ cần mình không xuất hiện, các cô ấy sẽ an toàn.

Về phần Aokawa Sakura là vì lúc đó mình không tin tưởng cô ta bằng Sayuri, không truyền công pháp đặc biệt gì cho cô ta.

Cô ta chỉ tu hành các công pháp mà các đệ tử nội môn đều có thể tu hành như Quỷ Tiên Kiếm Pháp, Cửu Chuyển Huyền Thiên Khí, cho nên mới không bị bắt đi.

“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành hỏi tiếp.

“Sau đó, chúng tôi luôn cố gắng điều tra tung tích của mẹ anh và các trưởng lão, nhưng mãi vẫn không tìm thấy.

Thế rồi một hôm, tôi đang đi ở ngoài thì đột nhiên bị dị tộc mai phục, sau khi tôi đánh bại liên tục bảy, tám tên Kim Đan dị tộc thì bị lời nguyền của lão tổ Huyết tộc làm bị thương.

Đợi đến lúc tôi chạy trở về sơn môn thì thấy sơn môn đã sụp đổ, vô số đệ tử bị giết chết, cả cự thú Lăng Tiêu cũng bị giết chết trong nháy mắt…”  
Nói đến đây, Aokawa Sakura cắn răng, lộ ra ánh mắt vô cùng thù hận, cùng với nỗi kinh hoàng chỉ Diệp Thành mới chú ý đến:  
.