"Nếu đạo hữu chỉ nói đùa thì mời mau chóng rời khỏi đây.
Nếu khiến chúng ta chậm trễ cướp đoạt cơ duyên, e rằng dù các hạ là Thần Tử điện hạ của giáo Chân Tiên cũng không gánh được tội này đâu!".
Có tu sĩ Nguyên Anh lên tiếng.
Lão giả Nguyên Anh kia mặc áo gai màu nâu ngồi xếp bằng trên hồ lô rượu đỏ khổng lồ.
Có nhận ra vị này chính là Tửu Thần thượng sư - tông chủ Thiên Tửu Tông.
Nghe nói hồ lô Tửu Thần thượng sư ngồi chính là một thiên bảo biển sao uy vũ, được đặt tên là Thần Nhưỡng Bảo Hồ Lô, một khi mở ra có thể phun ra thiên hà rượu ngon, nhấn chìm một phiến đại lục.
Một người đường đường là tông chủ lên tiếng tất nhiên uy thế rất lớn.
"Thần tử Cố Trường Sinh, cậu vẫn nên mau chóng tránh ra đi".
Thấy sắc mặt năm vị thần tướng không tốt, Ma La vội vàng la lên.
"Cố Trường Sinh? Thần tử Cố Trường Sinh của Trường Sinh Giáo ư? Khó trách, cũng chỉ có hắn mới có thể ngạo mạn cuồng vọng dám cả gan một mình ngăn cản hơn trăm Nguyên Anh chúng ta!", mọi người sực tỉnh.
Danh tiếng Cố Trường Sinh của Trường Sinh Giáo có thể nói là uy chấn biển sao, hắn có tiếng cười nói rút kiếm, diệt toàn bộ tông môn.
Nhiều người cau mày, Cố Trường Sinh nói đồ của Địa Cầu là ý gì? Cố Trường Sinh cũng không phải là người địa cầu, sao lại ra mặt cho địa cầu.
Không ít tu sĩ Nguyên Anh biết danh hiệu của Cố Trường Sinh.
Bọn họ đều sầm mặt, gồm cả lão giả áo gai sắc mặt cũng hơi cứng đờ.
Đây là Thần Tử đại giáo Chân Tiên chân chính, chắc chắn có kim đan thần phẩm, Nguyên Anh thông thường không thể địch lại Cố Trường Sinh.
Nhưng vẫn có người không phục.
"Ha ha, tuy danh tiếng Cố Trường Sinh vang dội, nhưng vang dội vì khẩu Phật tâm xà, giết người không gươm.
Nếu thực sự luận tu vi, chưa chắc đã mạnh hơn Huyền mỗ bao nhiêu."
Thần tướng Huyền Minh Vô Cực Tông hừ lạnh, quanh thân ông ta được bao bọc bởi mây, thân hình lúc ẩn lúc hiện, hai con vân long giao nhau khiến ông ta như tiên nhân đương đại.
"Đúng vậy, nếu danh tiếng Cố Trường Sinh vang dội như vậy, hay là đấu cùng Diệp mỗ hai chiêu, để Diệt mỗ lĩnh giáo thần thông của Trường Sinh Giáo!"
Thần tướng Diệt Tận của Vạn Yêu Môn cũng cười lạnh nói.
Ngay sau đó, liên tiếp có mấy vị thần tướng của đại giáo trong biển sao lần lượt lên tiếng.
Tuy cái tên Cố Trường Sinh vang dội nhưng đa phần nổi tiếng vì thủ đoạn hung tàn và tính cách khẩu Phật tâm xà của hắn.
Nếu luận thực lực chân chính, cũng chỉ xếp dưới trong nhiều Thần Tử, ít nhất chư vị thần tướng tuyệt đối sẽ không sợ hắn.
Chỉ có Phong Linh kinh hãi nhìn Diệp Thành.
Cô ta đưa bàn tay ngọc che miệng, trong mắt tràn ngập vẻ chấn động, ngạc nhiên và cực kỳ khó tin như nghi ngờ vì sao Diệp Thành lại ở đây.
Ngay lúc nhiều người không hề nghi ngờ thân phận của Diệp Thành, đột nhiên có giọng nói vang lên:
"Người này không phải Cố Trường Sinh của Trường Sinh Giáo ta, Cố Thần Tử đã bị người khác giết chết trên địa cầu lâu rồi, cả hồn bài cũng vỡ vụn.
Nếu không thần tướng Quang Minh đại nhân cũng không đích thân tới địa cầu tiêu diệt phái Sương Diệp".
"Gì cơ?"
Người này vừa dứt lời, xung quanh đã xôn xao.
Nếu Cố Trường Sinh đã chết, tên ma tu trước mắt bọn họ là giả ư?
Diệp Thành quay đầu nhìn thì phát hiện kẻ lạnh lùng nói chính là thần tướng Thiên Tuyệt của Trường Sinh Giáo.
Với thân phận của ông ta, đương nhiên ông ta không nói bừa, mà Thiên Tuyệt vốn xuất thân từ Trường Sinh Giáo, sao có thể không nhận ra Thần Tử của giáo mình?" "Ha ha, thì ra không phải Cố Thần Tử.
Nói mau, rốt cuộc cậu là ai? Dám can đảm giả mạo thân phận của Cố Thần Tử, ta thấy chắc chắn hắn là hung thủ sát hại Cố Thần Tử!"
Nghe thấy người này không phải Thần Tử, Tửu Thần thượng sư Tửu Thần Tông bỗng có can đảm chỉ vào Diệp Thành la lên.
Rất nhiều tu sĩ ở các trung, tiểu tông môn trước đó không dám ló mặt cũng đồng thời la hét với Diệp Thành với ngữ điệu cực kỳ lên án, tựa như trước đó bọn họ không hề co đầu rụt cổ.
"Tôi đã nói tôi là Cố Trường Sinh à?", Diệp Thành phủi quần áo, ung dung nói.
"Nếu không phải Cố Trường Sinh thì rốt cuộc cậu là ai, tại sao lại ngăn không cho chúng tôi vào trong.
Chẳng lẽ cậu có đồng lõa ở trong, muốn một mình nuốt hết chỗ tốt của điện Nguyên Thần?"
Thần tướng Thiên Tuyệt cau mày hỏi.
Đôi mắt của mấy vị thần tướng khác cũng lạnh lùng, nếu quả thật như vậy, chắc chắn những Thần Tử vào trong thần điện sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng trong lòng bọn họ nghi ngờ, thiên hạ này có ai dám can đảm phạm sai lầm lớn như vậy, dám thời nhằm vào nhiều Thần Tử như vậy?
Diệp Thành đang muốn mở miệng thì Phong Linh ở một bên bỗng lên tiếng: "Nó, nó là em trai kết nghĩa của tôi! Lúc trước tướng Thiên Tuyệt trực tiếp dẫn tôi đi, tôi chưa kịp tạm biệt mẹ nuôi, chắc chắn mẹ nuôi quá lo lắng nên mới bảo con trai tới tìm tôi.
Đứa em trai nuôi của tôi bản lĩnh chẳng có mấy nhưng lại thích ba hoa.
Mọi người đừng tưởng thật, tôi bảo nó cút đi ngay".
Dứt lời, cô ta quay đầu lạnh lùng quát Diệp Thành: "Thằng nhóc khoác lác tự đại, còn không mau mau trở về hiếu thảo với mẹ nuôi, nói với mẹ chị rất khỏe, chị không về nhà nữa đâu!"
Cô ta vừa nói vừa ra sức nháy mắt ra hiệu với Diệp Thành, hiển nhiên là hy vọng anh biết khó mà lui.
Chính bản thân Phong Linh cũng không biết tại sao cô ta phải ra tay giúp kẻ thù, có điều đầu óc nóng lên đã đột nhiên đứng ra.
"Em kết nghĩa?"
Thần tướng Thiên Tuyệt mắt sáng như đuốc, mặt mũi đầy vẻ nghi ngờ.
"Vâng, đúng vậy ạ!", Phong Linh hốt hoảng khi bị ông ta nhìn nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hét: "Còn không mau cút đi, ở đây toàn là tiên trưởng cực kỳ danh tiếng.
Họ sẽ không làm khó em đâu".
.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt) |||||
Nghe thấy thần phi điện hạ của Trường Sinh Giáo đã nói vậy, những tu sĩ khác cũng không tiện ra tay.
Có điều ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Thành thêm phầm châm chọc, khinh thường.
Mấy thần tướng khác cau mày rồi sực tỉnh, nhìn Diệp Thành với ánh mắt coi thường như nhìn thằng ngốc.
Hơn trăm tu sĩ Nguyên Anh xung quanh và rất nhiều đệ tử tông môn lại càng xôn xao.
"Diệp Thành? Hắn chính là tu sĩ Diệp Thành ở địa cầu đã tiêu diệt Vạn Yêu Tự, Vô Cực Cung? Không ngờ hắn lại dám tiến vào tiên thổ, hơn nữa còn một mình ngăn cản ngoài cửa, đúng là không muốn sống nữa."
"Đúng vậy, hắn sẽ không tưởng bở giết được vài tên Nguyên Anh yếu nhất đã có thể một mình chống lại các giáo phái trong toàn bộ biển sao đó chứ?"
"Nực cười thật!"
"Ha ha, lúc này ngay cả thần phi điện hạ cũng không cứu mạng hắn được nữa, chịu chết đi!"