Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 887: Thần Tướng Ra Tay





“Soạt soạt…”
Ở chỗ không ai nhìn thấy được, trên đầu Diệp Thành cháy lên một đóa hoa màu vàng kim huyền ảo.

Đóa hoa đó vừa xuất hiện thì xung quanh liền có hoa từ trên trời rơi xuống lả tả và cả tiếng trống pháp vô hình vang to như tiếng sấm.

Điều đó chứng tỏ cơ thể của Diệp Thành đã bức phá đến cấp đỉnh điểm, không còn chỗ để tiến thêm được nữa.

Anh chưởng ra một chưởng với sức mạnh tương đương sức mạnh của tu thể Nguyên Anh đỉnh phong.

“Không xong rồi!” Khi nhìn thấy Diệp Thành đánh ra chưởng đó thì gần như tất cả các tu sĩ Nguyên Anh đều mặt mày biến sắc.

Bọn họ có thể cảm nhận rất rõ chưởng đó của Diệp Thành mang theo uy lực khủng khiếp đến mức độ nào.

Giống như thiên ấn của Thiên Tôn thượng cổ đánh ra, khi chưởng đó được đánh ra thì sông núi đều biến sắc, mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao đều sụp đổ, vũ trụ và hỗn độn đều bị phá tan.


Mặt dù chưởng ấn lớn màu vàng kim xuất hiện trong hư ảo đó chỉ lớn chừng mấy chục trượng nhưng lại nặng hơn gấp chục lần, gấp trăm lần một ngọn núi thần thượng cổ.

Đừng nói là mấy trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ, dù cho là các thần tử, thần tướng Nguyên Anh đỉnh phong cũng chưa chắc có thể đỡ được đòn sét đánh đó.

“Dừng tay!”
Thần tướng Huyền Minh hét lớn lên, một con thoi hình tia chớp với hai màu đen, trắng phóng ra từ lòng bàn tay, giống như một luồng sáng kiếm sáng chói, lập tức xuyên qua mấy ngàn trượng hư không, chém mạnh lên chưởng khổng lồ màu vàng kim đó.

Còn mấy vị trưởng lão lớn tuổi thì thi triển đủ loại phép tắc thần thông, nào là dùng lửa đỏ đốt cháy không gian, nào là ánh sáng vàng kim sáng chói như ngọc hay là rồng tím gầm thét bay thẳng lên trời.

Năng lượng phép tắc khủng khiếp toát ra quanh người họ, giây phút đó, những luồng sáng năng lượng cực mạnh đan xen với chưởng khổng lồ màu vàng kim, điên cuồng tấn công, rất nhiều luồng khí tức Thiên Bảo cực mạnh thức tỉnh, muốn phá nát chưởng khổng lồ.

Nhưng Diệp Thành không quan tâm, chỉ hét lớn một tiếng:
“Chết!”
Anh không dùng đến chân nguyên, chỉ đơn thuần dùng cơ thể của mình để hét.

Giây phút đó, đá trên núi trong phạm vi một trăm mét đều bị chấn động đến nát vụn, rất nhiều ma vật dưới Nguyên Anh đang thành hình đều bị chấn động nứt ra.

Trong phạm vi mấy ngàn trượng tính từ chỗ của Diệp Thành còn có gió bão cấp mười lăm gào thét quét qua, rất nhiều pháp khí bay lượn của các tông phái nhỏ đều bị rơi xuống hết.

Dù cho là chiến thuyền của giáo phái lớn thì tấm chắn ánh sáng bảo vệ cũng rung lên dữ dội, phát ra ánh sáng bảy màu.

Nếu không được chiến thuyền và các tiền bối bảo vệ thì e rằng rất nhiều tiểu bối có tu vi chưa đến cấp Nguyên Anh đều sẽ bị tiếng hét của Diệp Thành làm cho tan xác ngay tại chỗ.

“A…”
Bọn họ vẫn chưa kịp kinh hãi trước sức mạnh thể xác đáng sợ của Diệp Thành thì đã nhìn thấy chưởng khổng lồ như thiên ấn đột ngột giáng xuống, đập lên đầu của mấy vị trưởng lão lớn tuổi của các giáo phái lớn.

“Ầm…”
Giống như một cái búa vàng khổng lồ đập lên tảng đá lớn, mặt đất trong phạm vi một ngàn mét đều rung chuyển, người nào tai thính còn thấp thoáng nghe thấy tiếng rắc rắc, dường như là tiếng xương bị gãy vụn.


Khi Diệp Thành thu tay về lại thì tất cả mọi người đều im lặng.

Trước cổng thần điện làm gì còn bóng dáng của mấy vị trưởng lão lớn tuổi nữa, chỉ còn lại dấu tích của mấy đốm màu vàng kim, màu tím, màu đỏ mà thôi.

Mấy vị trưởng lão của các giáo phái lớn đã bị Diệp Thành đánh cho cả cơ thể lẫn nguyên anh đều tan thành bột chỉ bằng một chưởng từ sớm rồi.


“Phù, phù…”
Trong mảnh đất tiên, gió lớn rít lên, ma vật gào thét, những ngọn núi thần đội đất nhô lên, thẳng đứng như những thanh trường kiếm.

Còn một cái hố cực lớn thì hõm sâu xuống, như cánh cổng vào địa ngục, ma khí đáng sợ phun ra từ bên trong, đan xen với tiên văn trên không tạo thành những ma vật với hình thù kì lạ.

Một thần điện nguy nga mọc lên sừng sững giữa mảnh đất tiên này.

Nhưng lúc này, trước thần điện, một trăm mấy tu sĩ Nguyên Anh từ khu vực ngoài biển sao, thậm chí là tinh vực bị bỏ rơi cũng như vô số đệ tử Kim Đan đều không có ai nói một lời nào, mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn chưởng ấn màu vàng kim cực lớn đó, hoặc cũng có thể nói là nhìn dấu máu của một đám người trong chưởng ấn đó.

Một lúc lâu sau mới có người mở lời một cách khó khăn.

“Chết rồi sao?”
“Chết rồi, đến cả dấu vết của thần hồn cũng không tìm thấy, dù cho Đại La Kim Tiên có đến đây thì e là cũng không có cách nào sống sót nổi!”.

Một người khác liếm môi rồi nói.

“Ực ực!”
Vị Thiên Quân mặc áo xanh, giáp xanh đó nuốt nước bọt, nửa khuôn mặt của anh ta vẫn chưa khỏi hẳn, vốn dĩ đang nổi giận đùng đùng chuẩn bị liều mạng với Diệp Thành.

Nhưng lúc này hai chân anh ta đã bất giác run lên.

“Cập, cập, cập.”

Không chỉ có anh ta, mấy thiên quân Nguyên Anh đến từ tinh vực bị bỏ rơi ở xung quanh cũng giống như bị sốt rét, răng cứ đánh vào nhau cầm cập.

Thiết nghĩ bọn họ đều đường đường là Thiên Quân, ngày thường làm mưa làm gió ở hành tinh của mình, ngoài việc hơi kính sợ tinh hà khu vực ngoài trong truyền thuyết ra thì vốn dĩ không có bất kỳ ai có thể uy hiếp được bọn họ.

Nhưng hôm nay, đối diện với thiếu niên tóc đen, áo đen đó, những thiên quân đã sống hơn vạn năm đó lại bắt đầu thấy khiếp sợ.

Đúng vậy, là khiếp sợ!
“Tên nhóc muốn tìm cái chết mà.

Dám khiêu khích các giáo phái lớn của bọn ta, tội đáng muôn chết!” Thần tướng Huyền Minh giận dữ trợn to mắt.

Trong năm trưởng lão bị chết lúc nãy, có hai người là người của Vô Cực Tông.

Hai trưởng lão lớn tuổi đó có thể xếp vào hàng ngũ cấp cao trong Vô Cực Tông, thuộc cấp trưởng lão nội bộ, bây giờ lại bị chết trên một hành tinh hoang vu.

“Giết!”
Thần tướng Huyền Minh điên cuồng hét lên.

Một thần thoi thái cực với hai màu đen trắng như con rồng lượn quanh trong lòng bàn tay của ông ta, khi thần tướng Huyền Minh tác động thì nó lập tức phóng về phía Diệp Thành.

Còn bản thân thần tướng Huyền Minh thì đứng giữa ánh sáng thần màu đen và trắng, một thần mâu dài gần một trượng đột nhiên xuất hiện trong tay ông ta, không biết thần mâu đó được làm từ kim loại gì, mang theo rất nhiều khí tức của hỗn độn, dường như là thần vật đã có từ trước.