"Ực!"
Thần Tử Vạn Yêu vừa nuốt xuống một nửa thì nguyên anh của hắn thoáng chốc đã có rất nhiều mầm thịt mọc ra.
Những mầm thịt đó nhanh chóng lan ra, gắn với nửa nguyên anh còn lại, gần như chỉ thoáng cái mà nguyên anh bị chém thành hai nửa đã khôi phục lại như cũ.
"Một con kiến hôi như anh mà cũng muốn đi ngược lại ý trời sao?" Diệp Thành phất tay, thanh sắt đen lấp lánh ánh sáng liền bắn ra, ghim Thần Tử Vạn Yêu trước giếng cổ.
Cho dù hắn giãy giụa như thế nào, thần đan mạnh mẽ như thế nào thì cũng chẳng có chút tác dụng gì.
Ánh thần trên thanh sắt tỏa sáng, đối với nguyên anh của Thần Tử Vạn Yêu thì nó như một thanh sắt nóng cháy cắm vào trong nước lạnh như băng, phát ra tiếng thiêu đốt xèo xèo.
"A! Đây...đây là cái gì? Mau...mau rút ra, bổn Thần Tử không chịu nổi!", Thần Tử Vạn Yêu kêu gào thảm thiết.
Hắn cảm thấy thần hồn của mình dường như bị ghim trên tấm sắt nung, bị ngọn lửa nhiệt độ cao vô cùng thiêu đốt.
Cảm giác đau đớn đó ăn sâu vào trong linh hồn, không hề thua kém những người bị lửa ma thiêu đốt, thậm chí còn đau đớn hơn nhiều.
Điều này khiến Thần Tử vô địch của thần giáo Vạn Yêu Môn cũng không khỏi phát ra tiếng kêu gào xin tha thảm thiết.
"Phụt phụt!"
Trên vai thần hồn của hắn có làn khói màu vàng kim bốc lên.
Xung quanh thanh sắt đen sì, cả vùng vai của nguyên anh bị thiêu cháy ra thành một cái lỗ đen ngòm.
Dù cho dược lực của thần đan có mạnh cỡ nào, nguyên anh và thần hồn điên cuồng khôi phục ra sao, vẫn không có tác dụng.
Ánh thần của thanh sắt đó nhàn nhạt tỏa ra xung quanh, đối với Thần Tử Vạn Yêu thì nó như kịch độc, hắn hoàn toàn không thể chịu nổi.
"Năm đó người hạ lệnh tàn sát phái Sương Diệp rốt cuộc là ai?"
Diệp Thành giẫm lên thần hồn của Thần Tử Vạn Yêu, cúi đầu ngạo nghễ nhìn hắn, lạnh giọng nói.
"Là, là thần tướng Quang Minh của Trường Sinh Giáo.
Tất cả là do Trường Sinh Giáo báo thù cho Cố Trường Sinh thế nên mới tàn sát tông phái của cả Địa Cầu, không liên quan đến tôi".
Thần Tử Vạn Yêu vừa kêu gào vừa nói ngắt quãng.
"Không liên quan đến anh? Tôn giả Bằng là người cùng tộc với Vạn Yêu Môn các người, thế mà các người lột da rút gân lão, ngay cả thần hồn và nguyên anh cũng không chừa, anh còn dám nói là không liên quan đến anh?"
Mắt Diệp Thành lóe lên tia sáng lạnh, thanh đao trong tay lóe lên ánh sáng chói mắt.
"Tôn, tôn giả Bằng vẫn còn sống! Lão vẫn còn sống!"
Thần Tử Vạn Yêu kêu gào: "Vì trong môn có một vị trưởng lão có thù cũ với tôn giả Bằng nên muốn giày vò lão nghìn năm, thế nên để lại cho lão một mạng.
Tuy cơ thể tôn giả Bằng bị hủy nhưng thần hồn và nguyên anh đã bị trưởng lão đó đưa đi, bây giờ chắc chắn vẫn chưa giết đâu!"
"Trưởng lão đó là ai?", Diệp Thành vui mừng, trầm giọng hỏi.
"Là, là đại trưởng lão Âm Hiêu.
Lão ta là chim cú vạn năm đắc đạo, luôn ngứa mắt với tôn giả Bằng là chim đại bàng cánh vàng kim.
Có mấy lần hai người đánh nhau long trời lở đất, nếu không phải lão tổ ra tay thì e là đã xảy ra án mạng rồi!" Thần Tử Vạn Yêu kêu lên: "Lúc đó cơ thể của tôn giả Bằng bị hủy, đại trưởng lão còn định truy sát Phong Linh.
Là tôi, tôi đã ràng buộc lão ta theo thần luật của Vạn Yêu Môn, thế nên Phong Linh chỉ bị phế tu vi, không bị giết!"
"Vậy thần tướng Quang Minh thì sao? Tôi nghe nói hắn theo Thần Tử Trường Sinh đi vào trong đại điện Tề Thiên rồi", Diệp Thành hỏi với giọng lạnh nhạt.
Ánh mắt Thần Tử Vạn Yêu lập lòe ánh sáng, không muốn nói.
Nhưng Diệp Thành nhẹ nhàng đẩy thanh sắt đen khiến nó cắm sâu vào trong thần hồn hắn.
Thần Tử Vạn Yêu không chịu nổi, tiếp tục kêu gào thảm thiết: "Hắn, hắn đã quay về biển sao để báo cáo rồi.
Chúng tôi chỉ là quân tiên phong của các tông môn lớn tới đây để tìm cơ duyên lớn, sau khi tìm được thì phải thông báo cho bộ phận chủ lực và các Thần Tử".
"Hắn chạy rồi?"
Diệp Thành khẽ nhíu mày, sau đó cúi đầu nhìn Thần Tử Vạn Yêu: "Các người tìm được cơ duyên lớn gì hả.
Tôi thấy bên trong đại điện Tề Thiên chẳng có gì cả, không có bảo vật hay cơ duyên gì".
Thần Tử Vạn Yêu lúc này đã hoàn toàn ngậm miệng, mặc cho Diệp Thành uy hiếp, thậm chí anh còn rút thanh sắt ra đâm mấy cái lỗ màu vàng kim trên người hắn mà hắn vẫn cố chịu, không thốt câu nào.
Hiển nhiên hắn biết là chỉ cần không nói ra cơ duyên lớn đó, hắn sẽ có cơ hội sống.
Nhưng một khi nói ra thì hắn sẽ không còn giá trị lợi dụng nào với Diệp Thành nữa.
"Anh không nói tôi cũng biết".
Diệp Thành cười lạnh.
Anh rút thanh sắt ra, bước tới trước giếng cổ ở chính giữa đại điện.
"Cậu biết cái gì?".
Thần Tử Vạn Yêu thấy anh càng lúc càng đến gần giếng cổ thì sắc mặt trở nên căng thẳng, giọng cũng run rẩy, ngay cả bàn tay cũng nắm chặt.
"Ha ha".
Diệp Thành chắp hai tay, cúi đầu nhìn giếng cổ: "Cái thứ này hoàn toàn không ăn nhập với kiến trúc xung quanh của đại điện Tề Thiên, tuy nhìn rất cổ xưa nhưng ít nhất không phải là từ tay tộc Viên Ma".
Diệp Thành khẽ nói.
Ánh mắt anh lấp lóe, tim bắt đầu đập thình thịch.
Nếu thực sự có thể nắm giữ những pháp trận này, anh tự tin có thể lên đến Hợp Đạo trong vòng chưa tới năm năm.
Như vậy thì cho dù tất cả Chân Tiên Hợp Đạo ở tinh hà ngoại vực bắt tay thì anh cũng có thể san bằng trong một chưởng, thậm chí có thể quay lại Ma Linh tiên tông mà không phải sợ hãi gì nhiều.
Nhưng ngay sau đó Thần Tử Vạn Yêu đã đạp đổ ảo tưởng của anh: "Diệp Thành, tôi không biết cậu biết được bí mật này từ đâu.
Cho dù là ở trong tinh hà ngoại vực, người biết nơi này là các tiên nhân, cổ thánh của thế giới tinh hà, nơi ngưng tụ tiên khí tiên tinh cũng ít vô cùng, không quá năm người biết.
Mà năm người này ai cũng đều là những nhân vật đỉnh cao trong cả tinh hà".
.