Đệ tử của Thiên Huệ lạnh lùng nói: “Đã nói từ trước rồi, sư phụ tôi địa vị cao quý, bảo một kẻ vai dưới chỉ mới cảnh giới Xuất Khiếu như Diệp Thành đến chào hỏi mà hắn lại không đến.
Nay đối mặt với chuyện này, sư phụ tôi chắc chắn sẽ không quản”.
Toàn bộ đệ tử của Thiên Huệ đều bày tỏ sẽ không nhúng tay vào.
Các Thiên Quân Nguyên Anh của ngôi sao khác cũng khoanh tay đứng nhìn.
Đối với bọn họ mà nói, tộc Quang Minh đứng cùng một chiến tuyến với họ.
Địa Cầu là ngôi sao bị bọn họ phân chia, đương nhiên họ không hi vọng có kẻ khó đối phó như Diệp Thành xuất hiện.
Thế giới hỗn loạn, thời gian như nước chảy mây trôi… Trong một ngày đêm, một bàn tay khổng lồ bằng ánh sáng to khoảng một mẫu bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời Tô Bắc, hung hăng đè xuống núi Hoành Lan.
Bàn tay khổng lồ còn cách mặt đất mười nghìn mét, uy thế đáng sợ đã ầm ầm giáng xuống, khiến nước sông Thương Lan cũng xao động không yên.
Những người phàm hoặc tu sĩ cấp thấp ngã quỵ xuống đất, không thể chịu đựng được uy áp ghê gớm này.
“Là Nguyên Anh! Lão tổ tộc Quang Minh ra tay rồi”, có người kinh ngạc kêu lên.
“Chém!”
Trên đỉnh núi Hoành Lan, Aokawa Sakura cầm thanh kiếm gãy, đứng ngạo nghễ ở nơi cao nhất Sương Diệp Các, vẻ mặt lạnh lùng vung kiếm chém vào hư không.
Một đường kiếm sắc bén không thể tưởng tượng được bỗng nhiên chém xuống, để lại vết kiếm thật sâu trên bàn tay khổng lồ bằng ánh sáng kia.
“Phụt!”
Vô số máu thần lấp lánh màu vàng nhạt từ trên trời đổ xuống, giống như một trận mưa máu.
“A!”
Trên không trung mơ hồ vang lên tiếng kêu rên nặng nề, còn có giọng nói phẫn nộ truyền ra từ trong tầng mây: “Phái Sương Diệp, tộc Quang Minh bọn ta với cậu không chết không thôi!” Aokawa Sakura đáp trả lão ta bằng một nhát kiếm nữa.
“Vụt vụt vụt!”
Kiếm khí màu bạc trắng xuyên qua trời không, hội tụ thành mấy trăm thanh phi kiếm, giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, chớp mắt chui vào hư không, đuổi theo qua đất trời.
Cách Tô Bắc mấy chục dặm biến thành một mảng lớn máu thịt, còn có nửa cánh tay ngưng tụ từ ánh sáng bị chém rơi từ trên không xuống, dài đến mấy chục trượng, đập xuống mặt đất tạo thành một cái hố khổng lồ.
Lão tổ tộc Quang Minh kêu lên đau đớn, chạy thẳng một mạch về phía Đông.
Trận chiến đêm đó gần như truyền khắp thế giới bằng tốc độ ánh sáng, Địa Cầu chấn động.
Lão tổ tộc Quang Minh đánh lén phái Sương Diệp mà lại thất bại?
Nhất là có người nghe tu sĩ ngoại vực nói, đó đúng là một vị lão tổ của tộc Quang Minh, hơn nữa còn bị thương không rõ, bị chém đứt cả một cánh tay.
“Hóa ra kiếm trận của phái Sương Diệp thật sự mạnh đến vậy, Diệp Thành không có mặt, để một cô gái điều khiển mà uy lực đã khủng khiếp, chém được cả Nguyên Anh như vậy!”, có người cảm thán.
Những thế lực đối địch ở nước ngoài, các thế gia tài phiệt ban đầu ló mặt ra, bây giờ lại câm như hến, không dám nói câu nào.
Ngay cả những đệ tử ngoại vực cũng có vẻ mặt rất khó coi.
“Hơi coi thường phái Sương Diệp rồi, chỉ dựa vào hai kiếm đó, trận này đã có thể xếp vào hàng thiên trận đỉnh phong, không chừng còn có thể quy vào cấp bậc bán thần trận”.
Lạc Phàm Thiên Quân lên tiếng đánh giá.
“Chỉ là một cái kiếm trận mà thôi, cùng lắm chỉ bảo vệ được một thành, còn có thể ra khỏi núi Hoành Lan được hay sao?”, những người khác khinh thường nói.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã có người làm thử, phá hủy cứ điểm của phái Sương Diệp ở Đông Nam Á.
Mặc dù Sương Diệp đã rút về toàn bộ nhưng vẫn không kịp, vẫn có nhiều người ở nước ngoài, ngay lúc này lập tức gặp phải tai họa ập đầu.
“Ầm!”
Chân Quân đỉnh phong dốc hết sức ra tay, tựa như vũ khí hạt nhân loại nhỏ, san bằng cả một ngọn núi nhỏ, mấy trăm đệ tử ngoại môn và chấp sự phái Sương Diệp đều chết ngay tại chỗ.
“Phái Sương Diệp chó tha gì đó chỉ như con kiến mà thôi, nơi tiếp theo”, một tu sĩ ngoại vực được bao phủ trong màn sương đen, không thấy rõ mặt, lạnh lùng lên tiếng.
Ở các vị trí trên thế giới, từng cứ điểm lần lượt bị phá hủy.
Phái Sương Diệp tốn nửa năm để mở rộng thế lực trên toàn cầu, nay lại trở nên mỏng manh để kẻ địch tùy ý tấn công, hầu như mỗi phút mỗi giây đều có vô số đệ tử phái Sương Diệp và con người vô tội phải chết.
Những tu sĩ ngoại vực ra tay không quan tâm đó có phải phái Sương Diệp hay không, một đòn của bọn họ đủ để xóa sổ một thành phố hoặc thôn làng, số người thương vong lên đến mấy trăm hoặc hơn nghìn người.
Con người trên khắp thế giới chứng kiến việc này đều siết chặt nắm đấm, tràn ngập thù hận.
Nhất là người của phái Sương Diệp, mắt họ đã nhỏ cả nước mắt lẫn máu.
Hải Thành.
“Vù!”
Một người toàn thân bao phủ trong ánh sáng vàng, xuống tay tàn nhẫn vô tình, huyễn hóa ra bàn tay to trăm trượng, định một chưởng vỗ nát tòa nhà Sương Diệp ở trung tâm thành phố.
“Đám sâu kiến, muốn trách thì hãy trách tên Diệp Thành chó tha dám chọc giận tộc Quang Minh bọn ta, đó là tội chết!”
Gã đang kêu gào, mặt mày lạnh lẽo, tay chuẩn bị vỗ xuống tòa nhà Sương Diệp.
“Soạt!”
Giữa đất trời, một ánh kiếm bỗng xuất hiện, thoáng chốc xuyên thủng cao thủ trong ánh sáng vàng ấy, chẻ đôi từ đầu đến chân gã, ngay cả hồn phách và kim đan trong cơ thể cũng bị kiếm khí nghiền nát.
“Phi kiếm?”, trên không vang lên giọng nói kinh ngạc.
Thanh phi kiếm ấy lóe lên rồi tắt, không chỉ ở Hải Thành, mà cùng lúc đó trên khắp Hoa Hạ, tất cả những tu sĩ ngoại vực dám ra tay với phái Sương Diệp đều bị một thanh phi kiếm chém chết.
Có Nguyên Anh ẩn nấp thừa thế ra tay muốn giữ thanh phi kiếm ấy lại, nhưng ở trên không bỗng có mấy trăm thanh phi kiếm xuất hiện, dưới sự dẫn dắt của một phi kiếm cấp thiên bảo, suýt chút nữa đã chém chết cao thủ Nguyên Anh đó.
Tinh Tà Kiếm Trận do chín thanh kiếm cấp thiên bảo trấn áp, toàn lực phóng ra có thể đồng thời chém chết chín Nguyên Anh! Nơi nào kiếm khí đi qua, khắp Hoa Hạ đều được bao phủ bởi kiếm trận.
Khoảnh khắc đó, Địa Cầu chấn động.
Thiên Huệ đích thân đến, người được xưng là đứng đầu dải Ngân Hà hiện nay rốt cuộc mạnh đến thế nào, không ai biết chính xác.
Dù là Aokawa Sakura cũng cảm thấy lòng nặng trĩu.
Mặc dù cô ta tràn đầy lòng tin vào Diệp Thành, nhưng về việc Tinh Tà Kiếm Trận có phải là đối thủ của lão hay không, cô ấy lại có chút dao động.
.