Diệp Thành bước một bước ra, trực tiếp giẫm Thành Hành dưới chân.
Tuy nguyên anh thần hồn của anh lơ lửng nhưng lại giẫm thần tướng Thành Hành như được đúc từ bạc trắng dưới chân.
Thành Hành cảm thấy bản thân cứ như bị núi Thái Sơn đè xuống, từng lớp áp lực đè lên, mặt gã xanh tím, cả cơ thể lẫn thần hồn dường như sắp bị ép thành bánh thịt.
"Thần Tử, cứu tôi!", Thành Hành cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng cầu xin.
Nhưng Thần Tử Tô Ma còn chưa kịp giáng xuống nói gì thì Diệp Thành đã giẫm mạnh xuống, khiến Thành Hành nát bét như tương bần.
Một tiếng bốp vang lên, máu thịt nổ tung, ánh sao màu vàng kim nhạt văng đầy đất, xương cốt, máu thịt, nội tạng tỏa ra ánh bạc văng khắp đất tựa như ánh sao rực rỡ.
"To gan lắm, cậu dám giết thần tướng của Vô Cực Tông chúng tôi sao?".
Thần Tử Tô Ma vỗ tay vịn, từ từ đứng lên, nhìn xuyên qua hư không xa xôi về phía Diệp Thành.
"Cậu nói xem tôi nên xử lý cậu như thế nào? Giết thần tướng, chém Thần Tử, đắc tội bốn đạo thống Chân Tiên lớn.
Khắp cả biển sao này chẳng có ai ngông cuồng như cậu đâu.
Tôi có mối quan hệ tốt với Tứ sư đệ, tôi nhất định phải giết cậu để báo thù cho sự đệ".
! Tô Ma lạnh nhạt nói.
Tuy hắn cách Diệp Thành mấy chục cây số nhưng giọng nói vẫn rõ ràng tựa như truyền đến từ bên tai Diệp Thành.
Không chỉ Diệp Thành mà tất cả mọi người trong phạm vi trăm dặm xung quanh phái Sương Diệp đều nghe thấy giọng nói của hắn.
Đây chính là sự đáng sợ của Thần Tử đỉnh cao, người ở bên ngoài vũ trụ mà giọng nói đã truyền đến Địa Cầu.
"Tôi không chỉ dám giết thần tướng mà còn muốn giết anh!", Diệp Thành lạnh nhạt nói.
Ngay sau đó, thanh trường kích của anh rung lên.
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người Địa Cầu, anh và thanh kích đều biến thành một luồng sáng vàng kim vô địch.
Nó vạch qua không gian mấy chục dặm, xuyên qua nhiều lớp khí quyển, thoáng cái đã đánh tới chiến trường bên ngoài vũ trụ.
Anh hiện ra chân thân của Cửu Khiếu Thần Anh, nó tựa như một đứa trẻ sơ sinh được bao phủ trong ánh vàng.
Anh khống chế nó, nhanh chóng lao về phía Vô Cực Tinh Châu.
"Ầm!"
Chỉ một đòn duy nhất mà Vô Cực Tinh Châu đã bị Diệp Thành chọc ra một lỗ thủng lớn.
Hàng trăm tu sĩ Xuất Khiếu, ba trưởng lão Nguyên Anh trên đó chết dưới đòn này của Diệp Thành.
"Lập tức khởi động pháp trận phòng ngự, dùng chín mươi chín luồng trận pháp ánh sao, nghiền hắn thành tro bụi ngay lập tức".
Có trưởng lão tức điên tiết kêu lên.
Nhưng Diệp Thành và cả thanh kích đều biến thành một luồng sáng vàng kim lượn lờ trong không trung.
Anh thoát khỏi hạn chế của cơ thể xác thịt, toàn thân chỉ còn mỗi nguyên anh là tồn tại, thanh Phương Thiên Họa Kích trong tay anh cũng không có thực thể.
Đây là nguyên thần ngự kiếm, tốc độ vượt xa pháp bảo phi kiếm bình thường không biết bao nhiêu lần.
Trận pháp trời sao hoàn toàn không thể nhốt được Diệp Thành, thậm chí Diệp Thành còn liên tiếp chém vào Vô Cực Tinh Châu.
Gần như mỗi một luồng sáng vàng kim xẹt qua là một hai tu sĩ Nguyên Anh chết đi.
Cuối cùng, Thần Tử Tô Ma không nhịn nổi nữa, mạnh mẽ ra tay.
Trong vũ trụ, ánh sáng nổ tung, năng lượng bắn mạnh ra.
Thần kích va chạm với vòng sáng đen trắng, bắn ra ánh sáng năng lượng rực rỡ, trông cứ như có pháo hoa nở bung trong vũ trụ.
Năng lượng đen trắng đáng sợ giao nhau với thần niệm của Diệp Thành, khiến hư không nổ tung.
Đây chính là cuộc chiến đấu ngoài Địa Cầu, nó thể hiện sự mạnh mẽ của hai người không hề có sự kiêng dè gì.
Hàng tỉ người dân của Địa Cầu ngẩng đầu, căng thẳng theo dõi cảnh tượng trước mắt.
.