Thần Tử Vạn Yêu há hốc miệng, vách đá vô cùng cao lớn kia bị chém nứt một đường dài trăm trượng.
Vết nứt bắt đầu từ một đầu của vách đá lan đến đầu bên kia, suýt chút nữa chém đứt đôi toàn bộ vách đá.
Đáng sợ hơn là tiên văn trên vách đá bị kiếm này phá hủy, không thể sửa chữa được nữa.
Điều này có nghĩa trên vách đá của đại điện Tề Thiên sẽ mãi mãi tồn tại vết kiếm dài trăm trượng.
“Tu vi của người này sợ là không thua kém Thái thượng trưởng lão mạnh nhất trong Vạn Yêu Môn nhỉ”, Thần Tử Vạn Yêu bỗng nhiên như được giác ngộ.
Các thủ đoạn của Diệp Thành đã vượt ngoài phạm trù của một Nguyên Anh.
Có thể sánh ngang với những lão quái vật tiềm tu vô số năm, đã bước nửa bước vào Hợp Đạo, còn thiếu chút nữa là trở thành Chân Tiên.
Thậm chí khi đối mặt với Chân Tiên Hợp Đạo chân chính, có lẽ anh cũng chỉ kém một bậc mà thôi.
Thần Tử Vạn Yêu còn suy đoán, tu vi của Diệp Thành có thể xếp vào top mười cảnh giới dưới Hợp Đạo trên khắp biển sao.
Phải biết rằng ở tinh hà ngoại vực, tuy Hợp Đạo rất hiếm, nhưng Tiểu Chân Tiên cảnh giới Bán Bộ Hợp Đạo thì lại nhiều vô kể.
Những ông già bất tử đó đã thoát ly khỏi phạm trù Nguyên Anh từ lâu, giơ tay nhấc chân đều mang theo pháp tắc Hợp Đạo, có thể nghiền ép mấy chục đến hơn một trăm Nguyên Anh, dù là Thần Tử Vạn Yêu cũng không chống đỡ được một đòn của họ.
“Các vị giáo chủ Chân Tiên không tới, có lẽ thằng nhóc này thật sự có thể nghênh ngang hoành hành ở tinh vực bị lãng quên này”, Thần Tử Vạn Yêu thầm nghĩ.
! Diệp Thành vốn muốn luyện thêm các đại thần thông chân chính như Cửu Tuyệt Thần Lôi, Hải Hoàng Quân Lâm, nhưng liếc nhìn Thần Tử Vạn Yêu đang rúc mình trong góc run lẩy bẩy, anh lại bỏ ý định này.
Nếu dùng pháp lực của thần anh thi triển những phép thần thông đó thì thật sự có thể khiến đất trời đảo lộn, trời trăng xao động, tất cả mọi người trong đại điện Tề Thiên và nghìn dặm xung quanh, ngoài anh ra, không ai có thể sống sót.
Dù sao cũng phải giữ lại tên Thần Tử Vạn Yêu này để nghe ngóng tung tích của tôn giả Bằng, cũng xem như có chỗ dùng.
“Cả đời này tôi chưa bao giờ nắm giữ pháp lực vượt qua xác thịt, lần đầu tiên nắm giữ pháp lực mạnh như vậy, khó tránh khỏi phấn khích”.
Diệp Thành lắc đầu cười: “Thôi bỏ đi, thần thông pháp thuật diễn luyện cũng tạm rồi, nên xuất quan tìm đám đại giáo kia tính sổ thôi”.
Anh ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng lên đỉnh đầu, ánh mắt như xuyên thấu đại điện Tề Thiên, xuyên thấu hư không vô tận trên đỉnh đầu, nhìn thấy đại quân hùng dũng đang tụ tập ở bên ngoài Địa Cầu.
Trên Địa Cầu, sắp đến ngày tổ chức lễ, mấy tỷ chúng sinh khắp Đại Cầu chìm vào biển hoan lạc.
Để tất cả mọi người đều thấy được đại lễ phong tiên trước nay chưa từng có, đài truyền hình và truyền thông của các nước trên thế giới hợp tác với nhau, sử dụng mấy nghìn máy quay và flycam, vệ tinh, trận pháp truyền âm… quay từng góc ba trăm sáu mươi độ cả tỉnh Tô Bắc, không sót góc nào.
Với vai trò là người dẫn chương trình buổi trực tiếp này, Lam Quang đang dẫn trực tiếp một cách trôi chảy.
Vì anh ta đã trực tiếp hai trận chiến lớn của Diệp Thành nên danh tiếng vang dội, được phái Sương Diệp chỉ định là người dẫn chương trình cho buổi truyền hình trực tiếp lần này.
Ngoài ra còn có hai vị khách mời đặc biệt là Ma La và Thiên Huệ lão tổ.
“Xin chào hai vị Thiên Quân, không ngờ có thể mời hai vị làm khách mời đặc biệt cho buổi truyền hình trực tiếp lần này, tôi vô cùng kích động.
Tôi cũng là fan của hai vị đây”.
Lam Quang mặc bộ vest màu đen cắt may vô cùng vừa vặn, đứng đối diện với ống kính, nở nụ cười xán lạn, ôn hòa.
Ma La tỏ ra hơi cẩn trọng, anh ta đến từ đại giáo biển sao, chưa bao giờ nhìn thấy khoa học kĩ thuật lạ lùng ở Địa Cầu.
Đứng trước ống kính nho nhỏ, dù thần niệm của Ma La có thể quét qua mấy trăm dặm xung quanh, nhưng anh ta cũng không hiểu nổi, một cái máy bình thường không hề có linh khí dao động sao lại truyền hình ảnh và âm thanh đến trước mắt mấy tỷ người được.
So với anh ta, Thiên Huệ lão tổ lại ung dung, bình tĩnh.
“Chào MC, chào các vị khán giả, may mắn có thể giảng giải cho mọi người về đại lễ phong tiên của Diệp Chân Tiên, lão hủ cũng vô cùng vinh hạnh”, Thiên Huệ lão tổ cười nói.
“Thiên Huệ Thiên Quân, ông có thể giải thích cho chúng tôi biết, rốt cuộc ‘Chân Tiên’ là gì không?”, Lam Quang tò mò hỏi.
Mặc dù đã tuyên truyền hơn một năm, nhưng nhiều người trên Địa Cầu vẫn mù mờ về danh hiệu Chân Tiên này.
Mọi người biết Diệp Thành rất mạnh, hơn xa những Thiên Quân Nguyên Anh bình thường.
Nhưng bọn họ không hiểu vì sao một đại lễ phong tiên lại khiến chúng tiên của tông môn Thượng cổ giàn giụa nước mắt, khiến vô số tu sĩ từ ngoại vực đến đây, hai mắt sáng rực.
Thậm chí có thể khiến vài vị Thiên Quân Nguyên Anh tự sát chỉ sau một tiếng ra lệnh.
“Tôi biết, Chân Tiên là danh hiệu của Hợp Đạo, nhưng không biết vì sao đại lễ phong tiên này lại long trọng như vậy.
Các tu sĩ ngoại vực không ngại nghìn dặm xa xôi đến đây, quỳ bái làm lễ.
Theo tôi biết, năm xưa, Thiên Huệ Thiên Quân thật ra là có thù với Diệp Chân Tiên và Sương Diệp phải không? Hình như có hai đệ tử của ông chết dưới tay Sương Diệp?”
Lam Quang sắc bén hỏi, nhiều người toát mồ hôi thay anh ta.
Khoảng cách giữa Hợp Đạo và Nguyên Anh còn lớn hơn khoảng cách giữa người phàm và Nguyên Anh? Sao có thể thế được?
“Nhưng quả thật là như vậy”.
.