Ma La không hi vọng Diệp Thành sẽ cúi đầu phục tùng.
Nhưng đến nước này rồi thì còn cơ hội không? Mười vạn đại quân từ thiên ngoại đang nhìn chằm chằm uy hiếp thế kia, cũng không biết trên người mấy Thần Tử đó mang theo mấy con át chủ bài.
Lúc này, người trên thế giới đều dồn ánh mắt về phía Diệp Thành.
Tiếp nhận phù chiếu thì Địa Cầu và cả tinh vực bị lãng quên vẫn là của Diệp Thành.
Anh sẽ là thần tướng ngoài pháp luật, giống như Phiên Vương thời cổ đại, nghe điều động không nghe tuyên triệu, tiêu dao tự tại chẳng khác gì bây giờ, còn được đại giáo mạnh nhất tinh hà ngoại vực như Trường Sinh Giáo ủng hộ.
Ngược lại, nếu không tiếp, liên quân bốn đạo thống Chân Tiên sẽ giáng xuống, nghiền nát toàn bộ Sương Diệp và Địa Cầu trong chớp mắt.
Thiên đường hay địa ngục đều chỉ trong một ý niệm, tất cả đều nằm ở sự lựa chọn của Diệp Thành.
“Chủ nhân…”
Aokawa Sakura đang miễn cưỡng giãy giụa bò dậy cũng không nhịn được liếc nhìn Diệp Thành.
Thời khắc đó, hàng tỷ người đều dồn ánh mắt lên người Diệp Thành, đợi quyết định của anh…
Câu nói tiếp theo cực kỳ có khả năng quyết định sự sống chết của mấy vạn người trong Sương Diệp, thậm chí là hàng tỷ người trên Địa Cầu.
“Đồng ý hay là không đồng ý đây?”
Đám người Lâm Cửu Nhi cũng bối rối.
“Nhưng chủ quân phải cẩn thận, đám Vân Lam, Trùng Dương và Kim Tung, Kim Hoa đều là Thần Tử xuất sắc nhất thế hệ này, hơn xa Thần Tử bình thường.
Mặc dù anh xuất thân cao quý, nhưng đao kiếm vô tình, không nên xung đột với bọn họ thì hơn”.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng truyền âm.
Tần Sương, Minh Sương, Bạch Phượng Thiên Quân đều không nhịn được truyền âm tham gia thảo luận.
Mọi người tranh luận, Diệp Thành có nên tiếp nhận phù chiếu của Trường Sinh Giáo hay không.
Nếu tiếp nhận thì có lợi ích gì.
Nếu không tiếp nhận thì làm sao để tránh được nguy cơ bị bốn đại giáo Chân Tiên đè ép..