Bốn Thần Tử còn lại, bao gồm cả hai anh em Kim Tung, Kim Hoa đồng thời ra tay, tung ra một đòn, đánh về phía Diệp Thành.
Lần này, không ai còn dám nương tay nữa.
Uy lực Diệp Thành thể hiện quá đáng sợ, giết Thần Tử như ngóe, đối mặt với cường giả như vậy, nương tay chính là vô trách nhiệm với bản thân mình.
“Ầm!”
Vân Lam xông lên đầu tiên.
Trong tay hắn cầm một thanh trường thương được đúc bằng vàng, phượng hoàng lửa chín cánh kéo chiến xa, bánh xe nghiền ép hư không, dưới chân giẫm lên một luồng cầu vồng thần, hóa thành cột sáng màu vàng cuồn cuộn, lao về phía Diệp Thành.
Mái tóc của vị Đại Thần Tử Kim Ô Môn này bung tỏa ra như ngọn lửa, toàn thân bao trùm trong từng tầng ngọn lửa màu vàng, trường thương sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn điều khiển phượng hoàng lửa, dường như có thể đâm thủng trời xanh, uy lực vượt xa mấy người Trùng Dương, cho dù mười thần tướng liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Thần Tử Diệt Tận cũng nhảy vào hư không, hai anh em Kim Tung và Kim Hoa cùng thể hiện thần thông.
Rất nhiều trưởng lão Nguyên Anh và các thần tướng điên cuồng gầm lên, điều động mấy vạn thần quân còn lại, bày ra chiến trận khổng lồ, từ cửu thiên thập địa bao vây Diệp Thành dày đặc, các loại thần thông pháp bảo che phủ trời đất đánh tới.
Cờ xí như rừng, áo giáp sáng lóa, sát khí mãnh liệt tràn ngập vũ trụ, mỗi tu sĩ Kim Đan đều bùng phát uy lực mạnh mẽ nhất của mình.
Tất cả mọi người đều biết, nếu không thể giết được Diệp Thành, thì trận viễn chinh này sẽ kết thúc với sự thất bại của bốn đạo thống Chân Tiên.
Đạo thống Chân Tiên ngạo nghễ hư không, nhìn xuống biển sao, sao có thể chấp nhận sự thất bại này chứ? Chắc chắn các Chân Tiên sẽ nổi trận lôi đình, sợ là các Thần Tử cũng không giữ được mạng.
So với việc đó thì không bằng chết trận sa trường.
“Giết!”
“Soạt!”
Thần Tử của Diệt Tận Giáo định đánh lén, hắn thiêu đốt bí bảo, một con dao găm ngắn vô danh trong tay hắn bùng phát khí tức thần thánh, sức mạnh đột phá cực hạn Nguyên Anh, chạm đến cảnh giới Chân Tiên.
.