[Tiên Duyên Ngàn Kiếp] Hương Trầm Phượng Hoàng!

Chương 15: Hôn ước?



Đang định về thì một người trong cung bên cạnh hoàng thượng đến nói muốn gặp Lạc Yên. Công công bước vào, trên tay cầm chiếu thư của hoàng thượng và nói:

"Hoàng thượng nghe nói quận chúa lòng mang nghĩa lớn, nguyện gả đến thảo nguyên. Lệnh lão nô ban thưởng một quyển chiếu thư, mời quận chúa nghe phong." Ông cầm hai tay giơ chiếu thư ra trước mặt Lạc Yên.

Nàng sững người, không nói lên lời. Tần Vương quỳ xuống, Lạc Yên cũng theo đó quỳ tạ lễ. Công công mở chiếu thư và đọc:

"Nữ nhi của thái tử, tuổi nhỏ thùy mị đức hạnh nổi danh, ban cho Thang Mộc có dấu ấn chương, phong làm Vĩnh An công chúa, thực ấp ba thiên hộ. Chủ giả thi hành."

Thấy Lạc Yên đơ ra, công công liền nói: "Vĩnh An công chúa mau tiếp chỉ đi."

Nàng quay sang nhìn Tần Vương, thấy ông ra hiệu, nàng liền nói: "Vĩnh An tiếp chỉ, bái tạ thiên ân" rồi cúi người. Công công cầm chiếu thư để vào tay nàng rồi hành lễ và đi về cung.

Lạc Yên, hai hốc mắt đỏ hoe, nhìn Tần Vương:

"Vậy là cuối cùng Lạc Yên vẫn bị đưa đi hòa thân, đúng không?"

Ông chỉ cười mím chặt môi, không dám nói thêm. Nhìn vẻ mặt bất lực của phụ thân, Lạc Yên cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ. Nàng không thể ngăn nước mắt chảy dài, cuối cùng chỉ biết bất lực mà đi về.

...****************...

Ninh Nhi bị thương và ngất đi ven sông. May mắn thay, một tiểu tử tên Tiểu Mễ tình cờ đi qua và phát hiện ra cô. Thấy Ninh Nhi trong tình trạng nguy kịch, Tiểu Mễ không chần chừ mà đưa cô về nhà chăm sóc.

Tiểu Mễ là một thiếu niên tốt bụng và nhanh nhẹn. Cậu chăm sóc Ninh Nhi tận tâm, đảm bảo cô được nghỉ ngơi và hồi phục. Dần dần, nhờ sự chăm sóc chu đáo của Tiểu Mễ, Ninh Nhi đã hồi phục và lấy lại sức lực.

Trong thời gian hồi phục, Ninh Nhi và Tiểu Mễ trở nên thân thiết. Tiểu Mễ rất ngưỡng mộ tài năng và sự mạnh mẽ của Ninh Nhi, nên đã quyết định bái cô làm sư phụ. Ninh Nhi, cảm động trước lòng nhiệt tình và sự tận tâm của Tiểu Mễ, đã nhận cậu làm đồ đệ.

Khi sức khỏe đã hồi phục hoàn toàn, Ninh Nhi và Tiểu Mễ quyết định cùng nhau lên đường đến Ung Châu. Họ hy vọng tìm được nơi an toàn và cơ hội mới để bắt đầu lại. Trên đường đi, Ninh Nhi đã dạy Tiểu Mễ võ thuật

...****************...

Đông cung đổi chủ, Vĩnh Ninh quận chúa Lý Trường Ca lưu vong xuất cung.

Mấy ngày ngắn ngủi, thế sự đảo lộn.

Lần tiếp theo Lạc Yên nhìn thấy Hạo Đô, thống lĩnh đại nhân lại nổi sát khí.

Hắn đứng ở hành lang, hạ giọng phân phó thủ hạ quan sát Ngụy Thúc Ngọc, cái tên Ninh Nhi nói ra từ miệng hắn, theo sát là một câu nhẹ nhàng "giết chết không cần luận tội".

Thủ hạ dường nhi đã hiểu rõ mệnh lệnh thế này, không hề dị nghị, yên tĩnh thi lễ với hắn rồi lùi về sau. Chỉ còn một mình hắn đứng dưới hiên, lưng thẳng như thanh kiếm ra khỏi vỏ. Người này quá cao, lại quá gầy, đôi mắt hẹp dài khó che giấu ánh mắt sắc bén, hoặc hẳn cũng không có ý định che giấu.

Dù cách xa như vậy, cũng lộ ra cái lạnh thấu xương khiến người ta khó mà bỏ qua.

Cái lạnh kia xuyên vào người khiến nàng phát lạnh, Lạc Yên vô thức nắm chặt váy.

Ninh Nhi và Phong Thần ca ca không lừa nàng, A Giang chắc chắn là một nhân vật nguy hiểm.

Nửa đời trước Lạc Yên sống trong gấm hoa rực rỡ, nếu không vì biến cố Đông cung lần này, trong thế giới của nàng, cả gió sương mưa tuyết cũng rất du dương.

Nhưng người trước mắt này, trưởng thành ở Trường An phồn hoa tươi đẹp nhất, lại luyện thành bộ dáng gió tuyết như vậy.

Thanh kiếm nhuốm máu và đóa hoa đón sương vốn không phải là đồng đạo, chỉ có thể khác đường.

Tất cả mọi người khuyên nàng tránh xa A Giang, nhưng Lạc Yên luôn cảm thấy, phía dưới gió tuyết cũng không phải là đồng băng bất tận. Nàng luôn có thể thoáng thấy những suy nghĩ dịu dàng của hắn vô tình lộ ra sau những vết nứt trên bề ngoài lạnh lùng của công tử...

Lạc Yên đứng nghe ngóng tin tức thì thấy hắn đi ra cổng.Bỗng Phong Thần đi tới khiến Lạc Yên hơi bất ngờ A Giang gọi Phong Thần đến để truy lùng Ninh Nhi. Khi nghe tin cô xuất hiện ở Ung Châu, họ lập tức chuẩn bị xe ngựa để lên đường đến đó.

Lạc Yên, đứng từ xa, nhìn thấy mọi động thái của họ. Quyết tâm giúp Ninh Nhi, cô lén lút trốn vào tấm vải che đồ trên xe ngựa của A Giang và Phong Thần, hy vọng sẽ theo họ đến Ung Châu và tìm cách bảo vệ Ninh Nhi.

Trên đường đi, Lạc Yên cố gắng giữ im lặng và không gây ra bất kỳ tiếng động nào để tránh bị phát hiện nhưng những con ong cứ bâu vào mặt nàng khiến nàng không ngừng cọ quậy.

Tại rừng cây, khi mọi người đang dừng lại nghỉ chân, bỗng phát hiện thấy sau xe có sự nhấp nhô bất thường. Nghĩ rằng có thích khách, A Giang cầm chắc kiếm định lại gần. Phong Thần thấy vậy cũng tiến ra xem xét. Đang định động thủ thì Lạc Yên không chịu được nữa, liền mở tấm vải ra, thở hổn hển. Thấy là Lạc Yên, họ đều kinh ngạc.

"Lạc Yên?" - Phong Thần bất ngờ thốt lên.

Lạc Yên định nói gì đó, nhưng nhìn thấy A Giang, miệng lại run rẩy lẩm bẩm: "Phong Thần ca ca..."

"Sao muội lại trốn trên xe ngựa? Mau xuống đây đi,"- Phong Thần lại gần, bế nàng xuống, hỏi tiếp - "Sao muội lại đến đây?"

Lạc Yên đáp, giọng lắp bắp: "Phong Thần ca ca, thực ra ta... ta lo lắng cho huynh nên mới lén lút đi theo."

Phong Thần cười niềm nở: "Ta thì có gì mà muội phải lo. Lần sau không được làm bừa đâu đấy."

A Giang nghiêm giọng: "Ta lập tức an bài thủ hạ đưa công chúa về Lạc Dương."

Nghe xong, nàng liền lắc đầu, giọng sợ hãi: "Không, không... Ta không muốn về Lạc Dương một mình."

A Giang ra lệnh: "Người đâu?" Thì một tên lính chắp tay thưa: "Mời công chúa lên ngựa."

Nàng nghe xong liền sợ hãi, bám lấy tay Phong Thần, trốn sau lưng anh: "Phong Thần ca ca..."

Phong Thần ngầm hiểu ý nàng, liền nói: "Trác huynh, việc gì phải nóng lòng đưa công chúa đi như vậy?"

"Dĩ nhiên ta lo cho sự an toàn của công chúa," - A Giang đáp, giọng nghiêm nghị.

Lạc Yên kéo tay áo Phong Thần, kéo hắn quay ra chỗ khác nói nhỏ: "Phong Thần ca ca, ta không tin hắn. Hay là huynh đưa ta về đi."

Phong Thần nhíu mày: "Nhưng ta còn có công việc phải làm."

Lạc Yên nài nỉ: "Hay là ta đi theo huynh nhé? Ta sẽ không thêm phiền toái cho huynh đâu."

Phong Thần nhìn Lạc Yên. Sau một lúc suy nghĩ, hắn gật đầu đồng ý: "Được rồi, nhưng muội phải hứa là sẽ không gây rắc rối và phải luôn nghe lời ta."

Lạc Yên mỉm cười, gật đầu đồng ý nói: "Ta hứa mà."

Phong Thần dẫn Lạc Yên trở lại chỗ A Giang.

- "Trác Huynh!Ung Châu có việc gấp không thể chậm trễ...công chúa về trễ vài ngày cũng không sao."

- "Vậy nếu công chúa xảy ra gì đó không may trên đường, trách nhiệm này ngươi lấy cả họ Ngụy ra gánh nổi không?"

Phong Thần nhìn Lạc Yên, rồi quay lại A Giang:"An nguy của công chúa lần này toàn bộ do ta gánh vác. Ta sẽ bảo vệ muội ấy trên đường đi Ung Châu và đảm bảo sự an toàn cho Lạc Yên. Sau đó, khi tình hình ổn định, rồi sẽ đưa công chúa về Lạc Dương."

A Giang nghe vậy liếc mắt đi về phía thùng hàng.Lạc Yên nhìn theo bóng lưng hắn

- "Lạc Yên, lát nữa thiệt thòi cho muội cùng ta cưỡi chung một ngựa chờ đến dịch trạm sau ta tìm xe ngựa cho muội." - Phong Thần nhỏ nhẹ trấn an nàng

- " Phong Thần ca ca! ta nghe kẻ xấu này chính miệng nói không những phải giết Ninh Nhi mà còn phải giết chết huynh" - Lạc Yên lo sợ nói.