[Tiên Duyên Ngàn Kiếp] Hương Trầm Phượng Hoàng!

Chương 5: Trận đấu



...----------------...

Trận đấu vừa bắt đầu Ninh Nhi nhảy lên cao là người giành được bóng đầu tiên sau đó đáp xuống nhẹ nhàng lướt qua đối thủ thành công giành được bóng và đá nó vào cầu môn.Thủ lính A Thịnh thấy sự tài giỏi này khiến hắn phải thán phục.Trận đấu lại tiếp tục lần này hắn đã nghiêm túc hơn.Thấy thế Ninh Nhi liền lao đến ngăn đối phương lain sơ xuất làm lộ ra danh tính của mình.Lát sau Đại Đường lại thành công ghi điểm nhưng khi này thủ lĩnh A Thịnh cũng đã nhìn thấu nhạn hình của Đại Đường.Anh dễ dàng cướp được bóng và truyền nó cho đồng đội sau đó lại bứt tốc lao đến đánh đầu một cú thành công ghi điểm.Cảm thấy không ổn Ninh Nhi lại ra kế sách mới,..Trong trận đấu cô để người của mình kẹp chặt thủ lĩnh bộ lạc A Thịnh nhưng hắn quá khoẻ nên không thể cản phá.Tuy nhiên nhiêu đó chưa là gì Đại Đường đã ghi điểm rồi.

Tiếng reo hò cổ vũ của mọi người xung quanh đều nghĩ rằng Ninh Nhi là nam nhân liền thầm mến mộ.Lúc này cả hai bên đang bằng điểm đúng lúc quả cầu bay đến một đứa trẻ thì tên thủ lính kia xuất hiện kịp thời đá một đường sút.Hành động đó cũng tạo lên lợi thế cho Ninh Nhi giành lại được quả cầu.Cô nhào lộn một cú thật đẹp rồi dứt điểm trận đấu.Thời gian cũng vừa hết và Đại Đường giành chiến thắng.

Tiếng hò reo vỗ tay vang lớn chúc mừng chiến thắng.Mọi người đều tung hô Ninh Nhi.

Lạc Yên đứng cạnh Phong Thần, nhìn về phía mọi người đang ăn mừng chiến thắng sau trận đấu bóng đá. Tiếng hò reo vang dội, không khí tràn ngập sự vui vẻ.

"Hắn là..." Lạc Yên lắp bắp, không chắc chắn về danh tính của người đã giúp đội bóng của họ giành chiến thắng.

"Đương nhiên là Ninh Nhi. Ngoài cô ấy ra, còn ai có thể xoay đám người thảo nguyên đó vòng vòng như vậy?" Phong Thần cười, tự hào về sự thông minh và khéo léo của Ninh Nhi

Bỗng nhiên, một giọng nói nghiêm nghị vang lên bên cạnh Lạc Yên: "Huyện chủ." Lạc Yên quay lại và thấy Trác Lan Giang đứng đó, cầm thanh kiếm trong tay, chắp hai tay cúi đầu với nàng. Ngay lập tức, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng Lạc Yên, khiến nàng không thể đứng vững.

"Thuộc hạ phụng mệnh Tần Vương điện hạ, lập tức đưa huyện chủ về phủ" Trác Lan Giang nói với giọng cứng rắn, khiến Lạc Yên càng thêm bối rối.

"C...h...a... s..ao cha lại biết được... Cha..." Lạc Yên lắp bắp, cố gắng nhìn lên để hiểu rõ tình hình. Khi nàng nhìn lên trên, thấy Tần Vương và Thái Tử đang quan sát mình, nàng cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.

"Thuộc hạ phụng lệnh hành sự," Trác Lan Giang nói với vẻ nghiêm nghị. Phong Thần cười, cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng.

"Lạc Yên, Tần Vương tìm người chắc chắn là có việc quan trọng. Muội về trước đi. Phía Ninh Nhi để ta nói giúp cho muội" Phong Thần trấn an nàng

"T...a..."Lạc Yên vẫn còn do dự, nhưng khi Phong Thần ghé tai nàng và nói nhỏ, "Đừng sợ, muội là huyện chủ đó, hắn không dám làm gì muội đâu" nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nàng nhăn mặt cúi chào, rồi nhìn về phía Tần Vương trước khi đi về phía Trác Lan Giang.

Trác Lan Giang theo sau nàng, giữ khoảng cách nhưng vẫn đủ gần để bảo vệ. Tần Vương thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng. Trong khi đó, Thái Tử ra lệnh cho thái giám mang thanh bảo đao cho Ninh Nhi như một phần thưởng cho chiến thắng.

Sứ giả từ bộ lạc A Thịnh, tức giận vì thua cuộc, định rời đi, nhưng Thái Tử gọi ông ta lại, nói về chuyện hôn sự để nhân cơ hội chọc tức Tần Vương. "Sứ Giả, xin dừng bước. Việc tạo mối quan hệ hòa hữu mà sứ giả nhắc đến ban nãy, cần phải bàn bạc kỹ hơn" Thái Tử nói với một nụ cười đầy ẩn ý.

"Vị cô nương trên sân khấu ban nãy quả thực là viên minh châu của Đại Đường ta. Sứ giả có thể đến Đông Cung để cùng bàn luận không?" Thái Tử mời sứ giả với giọng nói ngọt ngào nhưng đầy toan tính ánh mắt liếc về phía Tần Vương

Sứ giả, dường như hài lòng với lời mời của Thái Tử, đáp lại, "Nếu thái tử có thành ý như vậy, ta cung kính không bằng tuân lệnh."Hai người họ cười lớn, trong khi Tần Vương giữ vẻ mặt nghiêm trọng, lo lắng về những gì có thể xảy ra sau cuộc nói chuyện này. Thái Tử lướt qua Tần Vương vẻ mặt đắc thắng, để lại ông đứng nhìn theo bóng lưng họ