Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 74: Tâm tư



Cuộc tuyển chọn đầu tiên tại Nhược Thủy châu đạt được thành công viên mãn. Trong mỗi kỳ tuyển chọn, đa số lực chú ý của đại bộ phận tiên nhân đều đặt tại Nhược Thủy châu, dẫn tới chuyện đánh nhau ẩu đả của tiên giới giảm giảm ba phần trăm do với bình thường, cống hiến rất lớn cho việc cải thiện hoàn cảnh trị an của tiên giới. Trừ nó ra, mỗi lần tuyển chọn không chỉ làm phong phú thêm cuộc sống của cư dân tiên giới, mà còn khiến kinh tế tiên giới phát triển, cụ thể ở lượng tiêu thụ vân mạc và con mắt chân thật, trong mấy hôm nay đạt tới đỉnh cao mới.

Sau đợi tuyển chọn đại chúng đầu tiên kết thúc, đợt thứ hai bắt đầu rất nhanh. Đoạn Lăng Phong và Sở Trầm Uyên vẫn thân mật ngồi cạnh nhau, chỉ là trải qua Sở Mặc cảnh cáo bằng miệng và Đoạn Lăng Phong uy hiếp võ lực, Sở Trầm Uyên không còn biểu hiện khí thế bức người đối với tuyển thủ mà Đoạn Lăng Phong nhắm trúng như lần đầu tiên nữa.

Đối với việc này, các khán giả tại đó và khán giả trước vân mạc đều biểu thị không có màn độc lưỡi của Cố Vũ với tuyển thủ, bọn họ cảm thấy rất không hạnh phúc, yêu cầu Cố Vũ hồi phục thuộc tính độc lưỡi. Đương nhiên đối với các phóng viên mà [Tối bát quái] phái tới phỏng vấn, mọi người cũng đều ẩn ý chúc phúc Cố Vũ và chân ái thần bí đó, hy vọng hai người có thể vượt khỏi con mắt thế tục và áp lực gia đình mà dũng cảm bên nhau.

Đối với những tin bát quái này, Sở Trầm Uyên không bỏ qua cái nào, chú tâm thích thú xem hết. Sau khi thấy có người chúc phúc hai người bên nhau, tâm tình Sở Trầm Uyên vô cùng vui vẻ. Chỉ là khi nhìn thấy bên trong xuất hiện là tên của Cố Vũ, tia vui sướng đó không khỏi bị giảm mất. Nếu tên của Cố Vũ có thể đổi thành Đoạn Lăng Phong thì tốt rồi, Sở Trầm Uyên thầm nghĩ. Bị những tin bát quái này kích thích, vào một hiện trường tuyển chọn kế tiếp, khi Đoạn Lăng Phong theo thói quen nắm khí mạch Sở Trầm Uyên, Sở Trầm Uyên nhất thời lớn gan trở tay lén nắm lấy Đoạn Lăng Phong.

Là một cao thủ bậc chín, phản ứng thân thể của Đoạn Lăng Phong vụt qua đại não, hắn gần như là theo bản năng dùng lực, chỉ nghe một tiếng rắc nhẹ, tay Sở Trầm Uyên gãy rồi.

Sở Trầm Uyên và Đoạn Lăng Phong, “…”

Thật ra sau khi Đoạn Lăng Phong sử lực đã kịp phản ứng lại, tay Sở Trầm Uyên không có dùng sức, không giống như tấn công. Là một người tự cho rằng rất biết lý lẽ, Đoạn Lăng Phong tuy từ nhỏ tới lớn đánh Sở Trầm Uyên vô số lần, nhưng mỗi lần truy nguồn truy gốc đều là do Sở Trầm Uyên gây sự trước. Nhưng lần này, Đoạn Lăng Phong nghĩ nghĩ, Sở Trầm Uyên hình như không có làm gì, thậm chí vẫn vô cùng phối hợp với chuyện hắn phong trụ khí mạch, có vẻ hắn đã hơi quá đáng với Sở Trầm Uyên rồi. Nghĩ thế, trong lòng Đoạn Lăng Phong hiếm khi nổi lên chút hổ thẹn.

“Ngươi không sao chứ?” Đoạn Lăng Phong vừa đỡ tay Sở Trầm Uyên vận chuyển tiên khí, vừa hạ giọng nói.

Không sao? Có sao? Hai câu trả lời hoàn toàn bất đồng bày ra trước mặt Sở Trầm Uyên. Nếu là trước kia, hắn sẽ bày vẻ thong dong khẳng định không sao, bộ ta giống người bị thương chút ít cũng chịu không nổi sao? Sau đó sẽ lặng lẽ nhịn tới nội thương. Nhưng lần này, chỉ số thông minh hễ gặp Đoạn Lăng Phong liền hạ xuống số âm ngẫu nhiên cũng không chịu thua kém một lần, Sở Trầm Uyên mở miệng chính là, “Đau lắm, nhưng không phải chuyện lớn. Tuyển thủ vừa mới lên sân khấu, giám khảo đã lui xuống không thích hợp, ta nhịn là được.”

“Ngươi…”

Sở Trầm Uyên rũ mắt, lại bồi thêm, “Ta biết ngươi không tin ta, nhưng ngươi thử nghĩ xem, Sở Mặc là đứa cháu duy nhất của ta, mấy năm nay ta có từng hại nó sao? Lần tuyển tú này, Sở Mặc đã dốc nhiều tâm huyết như thế, ta đều thấy được, ngươi yên tâm, ta sẽ không kéo chân nó vào thời khắc quan trọng. Còn trước đó ta muốn làm giám khảo, cũng chỉ vì hy vọng mượn thân phận của mình thu hút chú ý thay nó, chứ không có ác ý nào khác.”

Lúc này chỉ số thông minh của Sở Trầm Uyên tuyệt đối nằm trên mức hợp cách, một phen bộc bạch phối hợp thiên thời địa lợi, không chỉ tẩy sạch cho mình một phen, mà còn có thể khiến Đoạn Lăng Phong hổ thẹn thêm một chút. Đoạn Lăng Phong cũng tự thừa nhận, Sở Trầm Uyên nhiều năm nay tuy biểu hiện không yêu thích Sở Mặc, nhưng xác thực chưa từng hại Sở Mặc, mấy lần vào lúc mấu chốt cũng coi như đứng về phía Sở Mặc. Tuy hắn luôn mắng Sở Trầm Uyên bỉ ổi, nhưng đó là nhằm vào chuyện Sở Trầm Uyên thừa nước đục thả câu đoạt đế vị của Sở Kinh Hồng, phương diện khác, nhân phẩm của Sở Trầm Uyên vẫn đáng tin tưởng. Chẳng hạn trước kia mỗi lần hắn đánh Sở Trầm Uyên, Sở Trầm Uyên nói không đi tìm tiên đế và Sở Kinh Hồng cáo trạng, thì thật sự một lần cũng chưa từng đi.

Nghĩ thế, thái độ của Đoạn Lăng Phong đối với Sở Trầm Uyên cũng hòa hoãn đi nhiều. Hắn dùng một tay đỡ cánh tay bị bẻ gãy của Sở Trầm Uyên, hơi nghiêng người, cánh tay còn lại cẩn thận men vào chỗ bị gãy, muốn nối nó lại. Hắn vừa rồi dùng sức lớn bao nhiêu hắn tự biết, nếu Sở Trầm Uyên nhịn không được nói đau, vậy chính là thật sự đau.

“Ngươi cố nhịn, rất nhanh sẽ khỏi.” Đoạn Lăng Phong trước giờ chưa từng kiên nhẫn nói thế.

Đây quả thật là đãi ngộ mà Sở Trầm Uyên mơ cũng mong được, tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong tiềm thức, Sở Trầm Uyên cũng biết, hắn chuyển biến phương thức tỏ ra yếu đuối với Đoạn Lăng Phong đã có hiệu quả. Đặc biệt là dính tới chuyện Sở Mặc, thì còn vớ được một sự hảo cảm. Nghĩ thế, Sở Trầm Uyên lóe lên linh quang, lén vận chuyển tiên khí ngăn chỗ cánh tay.

Đoạn Lăng Phong khẽ nhăn mày, thương thế của Sở Trầm Uyên còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ. Tuy hắn là cao thủ bậc chín, nhưng Sở Trầm Uyên cũng chỉ kém hắn một bậc mà thôi, vì thế Sở Trầm Uyên đụng chân tay một chút, Đoạn Lăng Phong nhất thời cũng không phát hiện.

Sở Trầm Uyên đúng lúc nhíu mày, tiếp theo quay đầu mỉm cười với Đoạn Lăng Phong. Thấy Sở Trầm Uyên sắc mặt tái nhợt ra vẻ “Ta chịu được”, Đoạn Lăng Phong cũng thay đổi chút cách nhìn với hắn.

Suốt cuộc tuyển chọn, tâm tư của Sở Trầm Uyên toàn bộ đặt trên cánh tay được Đoạn Lăng Phong đỡ lấy, ngay cả tuyển thủ trên sân khấu tướng mạo ra sao cũng không chú ý. Thế là trong cuộc tuyển chọn, Sở Trầm Uyên phong cách đại biến, sự hà khắc trước kia hoàn toàn biến mất, đổi thành dung túng thông qua. Làm cả tiên giới giật mình rớt tròng mắt. Trừ hắn ra, lực chú ý của một đôi chú cháu cũng không đặt trên chuyện tuyển tú. Đoạn Lăng Phong vẫn luôn nghĩ chuyện Sở Trầm Uyên bị thương, mà Đoạn Minh Dực thì lại luôn luôn chú ý động tĩnh của hai người. Mới đầu là lôi lôi kéo kéo, sau đó là ngươi dựa ta dựa, hai người càng lúc càng gần, trên mặt Sở Trầm Uyên viết rõ hai chữ hạnh phúc. Đoạn Minh Dực cảm thấy, hắn đã có thể dự báo được tương lai đen tối của mình, hắn chỉ sợ đã không hoàn thành được trọng trách cha giao phó.

Mấy ngày trước, sau khi Đoạn Minh Dực nghĩ tới nghĩ lui khổ mặt nói chuyện của Đoạn Lăng Phong và Cố Vũ ra. Lúc đó vẻ mặt của cha hắn vô cùng bình thường, phản ứng cũng rất bình thường. Đoạn Minh Dực tuy nghi hoặc, nhưng lại nghĩ không chừng cha hắn chỉ cần Đoạn Lăng Phong thành gia là được, còn đối phương là nam hay nữ không quan trọng. Nhưng sự thật chứng minh, Đoạn Minh Dực thật sự quá ngây thơ! Cha hắn lúc đó không phản ứng không phải là tiếp nhận chuyện này, mà là đả kích quá lớn, nhất thời không cách nào tỉnh lại được.

Mãi hai ngày sau, Đoạn Lăng Thần, cha của Đoạn Minh Dực, đại ca của Đoạn Lăng Phong cuối cùng tiêu hóa được tin dữ này, thế là Đoạn Minh Dực liền gặp bi kịch. Cha hắn gửi cho hắn một thẻ ngọc truyền âm, trong đó dào dạt cả mấy vạn chữ, chỉnh thể biểu đạt chỉ một ý, tên Cố Vũ này không được, muốn Đoạn Minh Dực nghĩ cách truyền đạt sự xấu xa của Cố Vũ vào tai Đoạn Lăng Phong, tốt nhất có thể trực tiếp chia cắt hai người.

Vì chứng minh Cố Vũ không được, Đoạn Lăng Thần còn không tiếc tự thân xuất mã, tung hết vốn liếng của mình ra cho Đoạn Minh Dực. Ngày nào tháng nào năm nào đó, hắn và Cố Vũ từng lén lút uống hoa tửu tại nơi nào đó của tiên giới. Ngày nào tháng nào năm nào đó, hắn từng cùng Cố Vũ đến chỗ cá cược ngầm chơi một bữa, vì thế thua sạch tiền tiêu vặt tích lũy rất lâu. (Chú thích, tiền tiêu vặt của Đoạn Lăng Thần là do mẹ của Đoạn Minh Dực mỗi đầu tháng đúng giờ phát cho, tiêu vào những chuyện gì đều phải ghi chú rõ rõ ràng ràng. Điểm này, mẹ hắn đối với cha hắn thế nào, cha hắn liền đối hắn thế đó, cho nên Đoạn Minh Dực lý giải rất rõ cha hắn cực khổ thế nào để tích lũy tiền tiêu vặt mấy tháng.) Ngày nào tháng nào năm nào đó…

Đoạn Minh Dực trước giờ không biết cha hắn đã lén lút làm nhiều chuyện ở bên ngoài sau lưng mẹ hắn như thế, hơn nữa toàn là cùng Cố Vũ. Đoạn Minh Dực vẻ mặt cổ quái, nên biết, vì để bảo trì thống nhất với bước đi của Đoạn Lăng Phong, cha hắn luôn biểu hiện khinh thường Cố Vũ, mỗi lần nói tới đều hỉnh mũi lên trời hừ một tiếng. Thì ra, giao tình của hai người lại tốt như thế, Đoạn Minh Dực cảm thấy hình tượng của cha hắn trong lòng hắn đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Đương nhiên phần cuối thẻ ngọc, cha hắn bất ngờ lấy tiền tiêu vặt của hắn ra cảnh cáo, nếu hắn dám nói chuyện này cho mẹ hắn, hắn liền chết chắc.

Đoạn Minh Dực cảm thấy cha hắn đối với chú hắn mới là chân ái, xem đi, vì hạnh phúc của chú hắn, cha hắn không tiếc bôi nhọ bản thân. Nghĩ thế, trong mắt Đoạn Minh Dực hiện lên một chút phấn chấn, vì cha hắn hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng khi hắn nhìn sang hai người đang thân mật bên nhau kia, chút phấn chấn đó lập tức biến mất. Đoạn Minh Dực lặng lẽ rũ đầu, hắn vẫn cảm thấy nhiệm vụ này quá mức gian khổ, hắn không thể nắm chắc khả năng hoàn thành.

Ba vị giám khảo đầu óc để đâu đâu rơi vào mắt ba vị giám khảo còn lại, phản ứng của mọi người riêng biệt đủ kiểu.

Cửu Ly tiên tử nhíu mày, trên mặt mang vẻ nhu tình như nước, giả vờ hết sức chuyên chú tình hình trên sân khấu, trong lòng thì lại không ngừng gào thét.

“Hai tên cẩu nam nam các ngươi đủ chưa! Lão nương hy sinh thời gian làm đẹp, khổ sở từ Hạo Thiên cảnh tới đây, lẽ nào là để làm bối cảnh sao? Đã ba kỳ [Tối bát quái] rồi, trên đó toàn bộ viết tin về các ngươi, một bài viết nhỏ lão nương cũng không chiếm được. Dù sao lão nương cũng mang danh đệ nhất mỹ nhân tiên giới, lẽ nào nhìn ta không vui tai vui mắt bằng các ngươi sao? Mệt thật, cảm thấy không thèm yêu đương chi nữa!”

Bạch Tử Sơn tươi cười như hoa, ánh mắt khẽ đảo qua ba người, trong lòng lầm bầm.

Cố Vũ và tiên đế yêu nhau, Đoạn Minh Dực sao lại mang vẻ mặt bơ phờ chán nản? Lẽ nào? Hồn lửa bát quái trong lòng Bạch Tử Sơn cháy lên hừng hực, hắn đã sớm chú ý thấy Đoạn Minh Dực không bình thường. Hiện tại xem ra, không phải Đoạn Minh Dực thầm yêu Cố Vũ, mà hắn thầm yêu là tiên đế. Bạch Tử Sơn lập tức tự biên vô số tình tiết mối tình tay ba cẩu huyết, còn là phiên bản hào môn thâm gia tiên giới.

“Quá tốt rồi!” Bạch Tử Sơn lặng lẽ nắm tay, lần trước [Tối bát quái] phỏng vấn hắn, hắn vẫn thầm thấy hối hận vì mình không có tin tức đặc sắc nào. Hiện tại, với tin bùng nổ độc quyền về tình tay ba của tiên đế & Cố Vũ & Đoạn Minh Dực, chắc đã đủ để hắn ngồi vững trên vị trí vương bài người đưa tin bùng nổ của [Tối bát quái] rồi.

So với phản ứng vẫn coi như bình thường của hai vị này, Tống Nhất Hàm quả thật có thể nói là vui ra mặt!

Là một tiên nhân cực yêu mỹ nhân, Tống Nhất Hàm xem lần tuyển tú này là đại hội săn sắc đẹp. Hắn vốn cho rằng sẽ cạnh tranh kịch liệt, trước đó đã chuẩn bị vạn toàn. Chỉ riêng chuẩn bị các loại châu bảo tặng các mỹ nhân đã chất đầy một túi càn khôn, còn có tinh ngọc chất cao như núi, chính là để lấy lòng các mỹ nhân trong vụ bỏ phiếu sau đó. Nhưng không ngờ, sự việc phát triển hoàn toàn vượt dự liệu của hắn.

Trong số giám khảo, Đồ Y Y là nữ nhân, không có lực cạnh tranh, gạch bỏ! Bạch Tử Sơn có hôn ước, đối tượng hôn ước còn là em họ của hắn. Hừ hừ, dám làm bậy, dám tranh với hắn, cẩn thận hắn đóng cửa thả em họ. Còn về giám khảo thần bí và Cố Vũ mà hắn rất cố kỵ trước đó, hai người lại ở bên nhau, quả thật là vui mừng khôn xiết mà! Lúc này, Tống Nhất Hàm hận không thể nước mắt lưng tròng cảm tạ thượng thiên. Nếu các cẩu nam nam trên tiên giới đều ở bên nhau, vậy các mỹ nhân không phải đều là của một mình hắn sao, Tống Nhất Hàm âm trầm nghĩ, lặng lẽ cầu nguyện suy nghĩ này thành hiện thực. Còn về Đoạn Minh Dực, hắn cười nhạo, đơn đả độc đấu không có gì đáng sợ.

Toàn cảnh tuyển chọn, Tống Nhất Hàm ăn mặc như một con khổng tước phát sáng, toàn thân tản ra khí tức nội tiết tố, không ngừng liếc mắt đưa tình với các tuyển thủ trên sân khấu.

Các mỹ nhân, nhìn bên này! Nhìn bên này! Ta ở đây!

Có lẽ Tống Nhất Hàm biểu hiệu quá đột xuất, tới mức sau đó khi [Tối bát quái] phỏng vấn cư dân tiên giới, mỹ nhân ấn tượng sâu nhất của cuộc tuyển chọn này là vị nào, hết ba phần trong số người được phỏng vấn đã nói đẹp nhất là Tống Nhất Hàm. Đặc biệt là ánh mắt của hắn, quả thật quá động nhân. Đương nhiên Tống Nhất Hàm phản ứng thế nào sau khi nhìn thấy tin bát quái này, chúng ta không thể biết, chỉ ẩn ẩn nghe nói hôm đó tại biệt viện của Tống Nhất Hàm, vì ai kia luyện công không cẩn thận, phát sinh vụ nổ thật lớn, cả biệt viện thoáng chốc bị hủy diệt sạch sẽ.

Cùng ngày, còn có nơi ở của Cửu Ly tiên tử Đồ Y Y bị hủy. Còn lý do tại sao, thì không cần nói cũng biết.

Tâm tư phức tạp của các giám khảo hoàn toàn không ảnh hưởng tới cuộc tuyển tú. Khi từng đợt tuyển chọn tiến hành nối tiếp đến đợt thứ bảy tại Linh Hư cảnh. Hôm nay, tại nơi ở tạm thời của Tiêu Dật ở Linh Hư cảnh, có một lão giả xa lạ tìm tới.

Đối với việc để Linh Hư cảnh làm nơi tuyển chọn, trước đó thật ra Tiêu Dật từng do dự. Là nơi mà kiếp trước y từng sinh sống, ba chữ Linh Hư cảnh nếu nói hoàn toàn không ảnh hưởng tới y thì căn bản không có khả năng. Đặc biệt là sông Linh Hư xuyên suốt cả Linh Hư cảnh, Tiêu Dật mỗi lần nghĩ tới kiếp trước chết dưới đáy sông Linh Hư, trong lòng liền có bài xích nói không rõ.

Nhưng chiếu theo cách phân bố tại tiên giới, cuộc tuyển chọn thứ bảy trừ Linh Hư cảnh, thì không tìm được nơi nào thích hợp hơn. Huống hồ, Tiêu Dật nhìn Sở Mặc và Từ Sắt Nguyên bận rộn cách đó không xa, khẽ mỉm cười. Chuyện kiếp trước đều đã qua rồi, hiện tại y hầu như có thể nói đã hoàn toàn chuyển đổi vận mệnh. Khác với cuộc sống một mình đơn độc kiếp trước, kiếp này y có ông ngoại, có Sở Mặc, có Vượng Tài, còn có bạn bè và sự nghiệp. Y không nên để Linh Hư cảnh trở thành tâm ma của mình, mà nên chiến thắng nó, triệt để quên chuyện kiếp trước.

Xuất phát từ tâm lý này, khi Sở Mặc đề nghị cuộc tuyển chọn đổi đến nơi khác, Tiêu Dật kiên quyết cự tuyệt. Sở Mặc tuy không biết bí mật ẩn sâu trong lòng y, nhưng ẩn ẩn cũng phát giác được sự bài xích của y đối với nơi này, lại thêm nơi này là đại bản doanh của Tiêu gia, Sở Mặc cũng không hy vọng Tiêu Dật xuất hiện tại đây.

Sự kiên trì của Tiêu Dật khiến Sở Mặc bó tay, trừ đề phòng chuyện ngoài ý muốn, Sở Mặc chỉ đành theo sát bên cạnh Tiêu Dật, hắn vẫn còn nhớ chuyện gặp Tiêu Dương lần trước, ai biết Tiêu Dương có nhân cơ hội này làm gì không.

Nhưng bọn họ ngàn lần không ngờ được, người đầu tiên tìm tới cửa không phải là Tiêu Dương, mà là Tiêu Đỉnh Lâu.