Lão đạo điều khiển con dao lăng không bay ra ngoài, ngay lập tức đã thu hút hàng loạt con yêu quái tới gần căn nhà họ đang ẩn nấp. Chúng liên tục đập cửa đòi vào trong, khiến bọn họ cật lực chống đỡ.
Từng đường dao lia qua cổ chúng là hàng loạt con yêu quái ngã xuống.
Về phần tăng nhân ở đầu làng không bị chúng đuổi tới đánh là vì chúng không có chút ân oán nào với họ. Mà những người ở đây lại khác, từng đợt gà yêu kéo tới trả thù đều nằm lại dưới lưỡi dao của lão đạo.
Hắc Vô Thường bị cản đường, hắn cầm dây xích ném về hai con vật, chỉ đánh lên thân thể thì không cách nào trói được chúng nhưng đây là Tỏa Hồn Liên. Thứ bị trói buộc là linh hồn chứ không phải thể xác.
Tên hòa thượng cũng không thể cứu được chúng.
Linh hồn của thạch hầu và chồn trắng bay ra, xích sắt đã nằm trên cổ chúng. Hết thứ cản đường, hắn tiếp tục đi về phía trước, cảm giác âm u lạnh lẽo theo dấu chân trên mặt đất tỏa ra.
Mỗi một bước đi của hai người, cây cối nhà cửa từ nguyên vẹn hoá thành đổ nát, héo úa.
Cả xác của đám yêu quái cũng không thoát khỏi, chúng hoá thành những bộ xương trắng rồi lại từ bước chân của Bạch Vô Thường mà hoá thành vàng, chui xuống dưới lòng đất, không biết sẽ nằm đó mãi hay xuống âm phủ để đám tiểu quỷ khai thác thành vàng.
Những linh hồn đám yêu quái đó không cách nào tìm đường đi siêu thoát, Hắc Vô Thường dùng Tỏa Hồn Liên trói hết một lượt lại rồi dẫn xuống Địa phủ. Ngay cả những con còn sống, đang phá cửa xông vào kia cũng không thể thoát khỏi số phận ấy.
Đương định tiến vào lòng đất thì phía xa cổng làng có một thân ảnh tiến lại gần.
Ông ta không phải tên hòa thượng ngồi dưới gốc cây. Mà ông ta cưỡi dưới thân một con lừa, trên tay cầm cần câu cá nhưng lại không có lưỡi câu. Lão tìm kiếm khắp nơi, thấy Hắc Bạch Vô Thường đang làm việc, lão cũng không thèm để tâm.
Nhưng khi vừa đi ngang, thấy xác hai con tiểu yêu trên mặt đất, cũng như linh hồn chúng trong tay hai người, ông ta nhíu mày, chiếc cần trên tay quăng dây câu ra ngoài. Thẳng vào linh hồn hai đứa rồi kéo về lại xác.
Chúng thấy hồn đã về với thân thể, nó vui mừng ôm nhau. Xong lại núp phía sau lão đánh cá vì sợ Hắc Bạch bắt chúng tiếp. Lúc đó nó vô cùng hận chỉ cần sức mạnh trong tay thì sẽ lập tức nhào vào đánh Hắc Bạch một trận.
Dù núp sau lưng người đàn ông này, chồn trắng cũng không quên để mắt tới đống vàng bạc mà mình kiếm được.
Sau đó thì Hắc Bạch Vô Thường lại gần, muốn kéo chúng trở lại Địa phủ, nhưng ông ta vẫn cố chấp giữ chúng lại.
- Ngươi! - Hắc Bạch mở miệng hét lớn một tiếng.
Lão không hề sợ hãi mà dùng Đả Thần Tiên quất thẳng vào người bọn họ. Bọn họ vô cùng sợ hãi mà co ro trong góc, vì pháp bảo này của y có thể đánh bất kỳ ai, đây chính là thứ chuyên trị đám thần tiên yêu ma. Tuy nhiên chỉ có tác dụng khi người sử dụng có được sự cho phép từ chủ nhân của pháp bảo ấy.
Duy chỉ có một người có được loại pháp bảo này, và cũng là chủ nhân từ trước tới giờ khi nó được chế luyện, Thái Thượng Lão Quân.
- Rút!
Hắc Bạch không cách nào bắt kẻ ngăn cản người thi hành công vụ về chịu án thì liền rút lui.
Ông ta thấy chúng rời đi, không còn càn quấy thì mới tiến lại gần ngôi nhà lão đạo đang ẩn núp.
Trước cửa nhà, con dao đang bay lơ lửng xung quanh hờ những khi mà còn có con yêu quái nào đó lọt lưới. Những chuyện vừa rồi xảy ra cũng khiến ông ta hú hồn một phen, nhất là khi thấy Hắc Bạch tới giải cứu mới nhẹ nhõm phần nào.
Thấy một người đang cưỡi lừa tới, như nhận ra người đó, đạo sĩ ngưng thi pháp, nói với người trong nhà.
- Các ngươi mở cửa đi, bên ngoài không còn yêu quái nữa rồi.
Nghe vậy, ai nấy cũng như buông được cục đá trong lòng, lo sợ trước đó đều tan biến.
Vừa mới mở được cánh cửa, trung niên cưỡi lừa đã tới trước cửa nhà hỏi:
- Chuyện gì xảy ra ở nơi này vậy?
- Tử Nha sư thúc! Để ta giải thích.
Đạo sĩ lên tiếng.
- Nguyên do là nhà này bán thịt gà, trước đây có cáo tinh nhảy vào trong nhà g·iết c·hết mấy con. Họ tiếc nên đem ra chợ bán, ta đã căn dặn họ không được làm chuyện đó nữa. Ai ngờ sự việc lại thành ra như này. Bên trong không biết nhiễm phải thứ gì, từng người trong làng đều thành như vậy. Chỉ có gia đình này không động tới nên thoát một kiếp hoá yêu.
- Ừm. Nơi này cũng không ở lại được, hai người đi theo sư điệt của ta một thời gian rồi tìm nơi đặt chân mới đi. Có ở lại cũng không có ích gì.
Khương Tử Nha nói với hai người xong rời khỏi.
Lão đạo vừa nhìn hai người, hai người đã lập tức nói:
- Đa tạ đạo trưởng cứu giúp, nhưng đây là nơi bọn ta sinh ra, không thể bỏ mặc nơi này mà đi. Dù không còn ai cũng nên ở lại chăm sóc nhà cửa hương hoả siêu độ cho bọn họ sớm siêu sinh.
- Các ngươi có lòng như vậy, ta cũng không miễn cưỡng nữa. - Lão đạo gật đầu rồi ra khỏi nhà, nhìn theo bóng lưng Tử Nha sư thúc rời khỏi, lão cũng không đi theo.
Ông ta lại gần cổng làng, nhìn về phía hoà thượng đang đọc kinh cũng không có làm phiền, cây cần câu vung lên liền đem hai con tiểu yêu tới trên lưng lừa.
- Ta tiễn các ngươi 1 đoạn, rời khỏi nơi đây, đến nơi thuộc về chính mình.
Xong, dưới chân ông ta có một đoàn mây nổi lên, đưa cả bọn lên trên không trung. Nhưng vàng bên dưới kia không có cách nào mang theo, con chồn trắng chỉ đành tiếc nuối nhìn nó xa khỏi tầm mắt.
Bay trên trời từ tối tới sáng, thạch hầu thì tinh nghịch vô cùng, nó quàng vai bám cổ Tử Nha nhìn khắp đây đó. Thầm quyết định sau này sẽ học pháp thuật thần thông đi mây về gió như này.
Khi tới một hòn đảo, ông ta dùng mây đưa thạch hầu xuống dưới. Nó không kịp phản ứng chỉ thấy mình đang tách khỏi lão đại, chồn trắng cũng không nỡ rời khỏi nhưng dù có nhảy xuống thì hắn cũng sẽ đưa mình lên lại.
Nó gào lên tiếng the thé, như tạm biệt, như nói với thạch hầu đợi nó trở lại.
Chồn trắng biết nó không thể nào đuổi kịp sức mạnh của thạch hầu nếu cứ tiếp tục như vậy, huống chi nó còn là đại ca mà lại yếu hơn cả tiểu đệ cảm thấy vô cùng mất mặt.
Thạch hầu đã đi xa nhưng vẫn nghe thấy tiếng đại ca vọng lại, nó cũng gào lại một tiếng đối ứng rồi đã rơi xuống mặt đất. Xung quanh nó là hàng loạt con khỉ lớn hơn nó rất nhiều, nó ngơ ngác nhìn, xong cũng tiếp cận lại gần vì đây chính là tộc quần đầu tiên nó gặp được kể từ khi sinh ra.
Có người mới gia nhập, chúng hò hét hoan nghênh, cũng mang ra những loại quả ngon chiêu đãi.
Còn về phần chồn trắng, Khương Tử Nha tiếp tục đưa đi sâu vào trong đất liền khoảng hai tháng đi đường. Thẳng đến nơi toàn là núi, phủ tuyết trắng xóa một mảnh. Nơi xa xa có một cung điện đang tọa lạc ẩn hiện trong mây.
--------------------
Cung điện ẩn hiện dưới mây mà Khương Tử Nha đưa tới là nơi nào?