Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Cái Quan Tài

Chương 3: 3





(*)Mình xin lưu ý một chút về xưng hô.

Diệp Cửu Thu tự xưng là hắn, nếu tác giả dùng ngôi thứ ba mình sẽ để là cậu.

Trong một số tình huống xưng hô sẽ được biến tấu cho câu cú thêm mượt mà nha ^_^
Thời gian qua mình bận ôn thi sml nên phải tạm ngừng edit, bây giờ thì rảnh rồi naaaa, chắc chắn sẽ up đều đặn hơn~~
Edit & beta: Nắng
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, nửa tỉnh nửa mê ngã sõng soài trên mặt đất, cánh tay rũ ở một bên vẫn đang chảy máu không ngừng thành dòng uốn lượn, không nhanh không chậm hướng về phía cỗ quan tài đen.
Sau khi dòng chảy tiếp xúc với cỗ quan tài, bên ngoài lớp gỗ đen bỗng hiện lên một tầng ánh sáng nhạt nhoà, nếu không chú ý thì khó mà thấy được.

Vừa thở một hơi, dòng máu quỷ dị đi vào chiếc quan tài không còn thấy tung tích nữa.
Trong một phút giây, dường như lôi vân(*) trên bầu trời bỗng cuồng bạo hơn bao giờ hết, nặng nề như đang ấp ủ thứ gì.
(*)định dịch thẳng ra là đám mây sấm nhưng nghĩ lại giữ nguyên là lôi vân sẽ hay hơn OwO chú thích cho ai không hiểu.
Không biết từ khi nào mà miệng vết thương trên cánh tay thiếu niên đã không còn đổ máu, hay nói cách khác là không còn bao nhiêu máu để chảy.

Sắc mặt cậu trắng như giấy nến, hô hấp mỏng manh, nếu không quan sát cẩn thận thì rất khó thấy nơi lồng ngực còn đang phập phồng thở.
Mà động tĩnh bên phía quan tài đen lại càng lớn hơn…
Kẽo kẹt..

Kẽo kẹt..

Cỗ quan tài vẫn luôn im lặng bất chợt phát ra tiếng vang… Một âm thanh cọ xát chói tai, dường như cánh cửa chứa trong mình những sự vật cổ xưa nhất đang được phủ bụi, hé mở.
“Ầm!”- Một tiếng chớp rung chuyển trời đất rơi xuống.
“Oành!”.

Nắp quan tài đen tung bay, khi nó nện xuống mặt đất thì tạo ra những tiếng ầm ầm vang dội.
Một bàn tay vươn lên từ trong quan tài, chớp mắt đã thu tia chớp vào, tia chớp vừa nãy còn kinh thiên động địa đã bị hủy diệt ngay lập tức.

Diệp Cửu Thu tưởng chừng đã hôn mê lại bị tiếng sấm cuối cùng vực dậy một tia ý thức, hắn kéo căng mí mắt trầm trọng nhìn về phía cỗ quan tài đen đã hại hắn ra nông nỗi này.
Bàn tay kia hạ xuống, tựa vào cỗ quan tài đen.

Nó trắng bệch, cực kì bắt mắt giữa hoàn cảnh tối tăm nơi này; ngón tay nhỏ, dài lại khô gầy; đặc biệt hơn là móng tay màu đen nhánh, mơ hồ ánh lên kịch độc sắc xanh.
Là thi khôi!
Bàn tay kia hơi dùng sức, chống đỡ cho thân thể thon gầy trong quan tài ngồi dậy
Hắn, hay nó ngay ngắn ngồi im trong quan tài không nhúc nhích.

Diệp Cửu Thu nhìn từ bên sườn mặt chỉ thấy đối phương tóc đen như sa tanh(*) thật dài, rũ xuống, che đậy khuôn mặt, không thể thấy rõ bộ dáng cùng biểu tình.
(*)Satanh hay vải satanh, vải satin là loại vải đặc trưng bởi bề mặt ngoài bóng còn bề mặt trong khá nhám.

Vật liệu dệt satanh là lụa, nylon hoặc polyester, mặc dù một số người quan niệm satanh chỉ làm từ lụa.Tiếng Việt cho đến đầu thế kỷ 20 gọi loại hàng bằng lụa bóng này là vóc(wikipeda)
Sau một khoảnh khắc lặng im thật lâu, nó làm ra một động tác: gục đầu xuống, giơ bàn tay ra trước mặt, rồi chậm rãi sờ lên đầu tóc, cái trán cùng gương mặt của mình.

Nó thực hiện những điều ấy rất chậm, sinh ra một cảm giác mờ mịt tịch liêu.
Diệp Cửu Thu thở ra một hơi, nửa mở mắt.

Chắc chắn là do sắp chết rồi nên hắn mới có một loại ảo giác đau lòng thay nó- thứ thi khôi tà ác chuyên đi hút máu hại người.
- Ai?
Trong hoảng hốt, hắn nghe thấy một giọng nam trầm thấp khàn khàn, mang theo hàn ý lạnh thấu xương, như lưỡi dao xẹt qua màng tai.
Tiếp đó, Diệp Cửu Thu nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi đến gần, cực kì có tiết tấu và vận luật, cuối cùng dừng lại ở trước mặt hắn.
- Người luyện ta thành thi khôi là ngươi?
Từ trên cao truyền đến thanh âm mềm nhẹ của nó, quỷ dị làm người ta không rét mà run:
- Không ngờ được còn có kẻ dám luyện ta thành thi khôi?
Ta không có!
Diệp Cửu Thu căm giận trong lòng, ngoài miệng thì không có cách nào phản bác được.


Trong giây lát, đầu hắn bị ấn xuống đất, cả khuôn mặt vùi vào bùn.

“Nó” cất lên âm thanh thanh lãnh: “Ta chết ở Cửu U, một tên tiểu tử luyện khí như ngươi làm sao đến được nơi đó! Nói mau! Sao ngươi lại tìm thấy xác chết của ta!”
Ai rảnh đâu mà đi tìm ngươi! Diệp Cửu Thu tức giận trong lòng, tên khốn này dám dẫm lên mặt hắn!
Mới nghĩ như thế thì bỗng bàn tay trên đầu chợt thả nhẹ.

Giây tiếp theo, nó túm lấy mái tóc của hắn, tay chộp lấy đầu của thiếu niên
“Dù sao thì cũng chả quan trọng lắm”
Thanh âm kia bỗng nhiên cười rộ lên, khinh phiêu nói bên tai hắn, làm tâm nhãn người ta lạnh lên, “Nghe qua thí chủ sao? Thí chủ mệnh thi không thể sống, ta chán sống, vậy ngươi liền bồi ta chết thêm một lần đi, chủ… Người.” (thí chủ ở đây chắc là đang tự nói mình, nhưng thôi vẫn để nguyên gốc vì không chắc lắm)
“Lần này, nhất định phải chết đến hôi phi yên diệt, cầu an bình mới sau khi chết…Hửm!” Thanh âm đột nhiên dừng lại, hai ngón tay lạnh băng bóp chặt cằm hắn, nâng cao mặt lên.
“Ngươi là!”.

Khó mà thấy âm thanh thay đổi thất thường này lại lộ ra vài phần khiếp sợ kinh ngạc cùng hỗn loạn.
Hay là vẫn là nhận thức được người? Diệp Cửu Thu cố gắng chống đỡ tinh thần, nỗ lực xốc mí mắt lên một kẽ hở, mặt đối mặt nhìn chằm chằm về phía nam nhân đang xem mặt của hắn…
Màu da trắng bệch, sắc môi xanh trắng, chiếc mặt nạ cốt chất trắng như tuyết bao lấy khuôn mặt bên phải, chỉ thấy được duy nhất nửa bên trái với hoa văn đen tràn đầy nấn ná, khủng bố, dữ tợn.

Nghiễm nhiên là bộ dáng ác quỷ lành lạnh.
Đôi mắt của nó cũng cực kì đen tối, ám trầm không ánh sáng, lạnh nhạt mỏng lạnh, sâu thẳm ẩn giấu rất nhiều thứ Diệp Cửu Thu xem không hiểu được.

Nhưng dường như lúc này cảm xúc của nó giao động quá kịch liệt, hắn tốt xấu gì vẫn nhìn ra được chút manh mối: Như là gặp được sự tình gì không thể tin được, hoài nghi, hoang mang, khiếp sợ
Cảm xúc trong đôi mắt kia rất mau liền biến mất, chỉ còn lại hồi ức trầm tư bình tĩnh không gợn sóng.
Một lát sau, nó ngẩng đầu nhìn về bốn phía, như mới chú ý đến tình cảnh lúc này, bừng tỉnh nói: “Nguyên lai là Vạn Mộ Phần Tràng, 500 năm không thấy, thật làm người ta hoài niệm.”
“Ta đã trở về…” Nó cảm thán.
Chờ đến thời điểm nó nhìn lại về phía Diệp Cửu Thu, nó phảng phất đã hiểu rõ toàn bộ, lệ khí lúc trước biến mất vô tung vô ảnh, chỉ có điều ngữ khí vẫn quái dị như cũ: “Là ngươi…”
“Diệp Cửu Thu.” Ba chữ bị niệm đến tư vị mọi cách, tựa yêu tựa hận, mâu thuẫn không thôi.
Nhưng Diệp Cửu Thu lại không thể nghe thấy được.


Một giây trước hắn đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, ý thức rơi vào bóng tối.
Lần này thật sự chết chắc rồi.

Suy nghĩ cuối cùng của hắn cho là vậy, bởi vì ánh mắt căm ghét đối phương nhìn vào mình như là hận không thể giết chết.
Con xin lỗi phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, còn có tiểu muội, Cửu Thu trở về không được.

Trong hôn mê hắn nhìn thấy một bàn đầy gà khoả thân, cứ cho rằng mình đã chết không nghi ngờ gì nữa,, thì vào lúc mở mắt ra, thấy căn phòng với bài trí quen thuộc, một tia nắng chiếu vào qua ô cửa sổ, Diệp Cửu Thu sờ cánh tay hoàn hảo không tổn hao của mình, chớp mắt cho rằng đủ chuyện xảy ra trước đó đều là mơ.
Nhưng khi hắn từ trên giường ngồi dậy, trong phòng bỗng có thêm một thứ hấp dẫn ánh mắt hắn.

Sắc mặt Diệp Cửu Thu thoắt cái trắng bệch, ý thức rõ ràng bản thân vừa mới đi một chuyến từ Quỷ Môn Quan ra.
Đằng kia là một khối quan tài đen đang được tùy tiện đặt dưới sàn trống, dựa vào đầu giường Diệp Cửu Thu.

Nắp quan tài dù đang kín mít chặt chẽ nhưng trong mắt hắn lại chỉ nghĩ đến trường hợp cái nắp kia có thể bị đẩy ra bất cứ lúc nào, từ giữa quan tài bò ra thi khôi hút máu thay đổi thất thường.
“Ngươi tỉnh rồi?” Từ ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi chuyện ôn hoà.
Diệp Cửu Thu quay đầu ra thì nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ đang đứng cạnh cửa, một thân trường ngọc lập, phong độ nhẹ nhàng: “Ngươi là?”
“Tại hạ nãi mạch Cốt Nguyệt thân truyền đệ tử Bạch Nhiên.” Thanh niên mỉm cười đi vào, ngôn ngữ dễ thân, “Thác đại đã kêu ngươi một tiếng Diệp sư đệ.”
Mạch Cốt Nguyệt thân truyền đệ tử, nghĩa là sư phụ của hắn chính là Âm Thi Tông chưởng môn?
“Bạch sư huynh.” Diệp Cửu Thu có chút thất thần, chẳng lẽ Vạn Mộ Phần Tràng đã xảy ra chuyện gì, đừng nói là thi khôi kia đã đại náo một hồi ở đó?
Không lẽ Diệp sư đệ đang lo lắng về vấn đề thu phục thi khôi?” Bạch Nhiên nhướng mày, cười nói, “Sư huynh ở chỗ này trước hết là muốn chúc mừng Diệp sư đệ, tuy nói quá trình có khả năng gian nguy chút, nhưng sư đệ hiện giờ đã có được mệnh thi rồi”
⊙▽⊙?
Đầu Diệp Cửu Thu méo mó: “Phiền toái Bạch sư huynh nói lại lần nữa?”
Bạch Nhiên chỉ cho rằng Diệp Cửu Thu đang vui sướng quá đỗi, vì thế nói thêm một lần nữa: “Sư đệ, ngươi hiện giờ đã có mệnh thi, nên lựa chọn sử dụng pháp quyết tương ứng.

Sư đệ đã có loại pháp quyết tu luyện mong muốn nào rồi sao?
Ai nấy đều đem pháp quyết lăn qua lộn lại tu luyện thuần thục rồi sau đó phát sầu tìm không thấy mệnh thi thích hợp, vị này lại có hẳn mệnh thi còn pháp quyết gì đó thì không có lấy một cái—— Bạch Nhiên một bên cảm thán trong lòng không thể so sánh giữa người với người, một bên lấy ra một quả ngọc giản từ trong túi trữ vật, nhìn về phía Diệp Cửu Thu như đang xuất thần bên cạnh.
Đứa nhỏ này cao hứng quá mức.

Bạch Nhiên tỏ vẻ lý giải, cũng không nói nhiều: “Sư đệ tu luyện không lâu, lại ở Vạn Mộ Phần Tràng tiêu tốn tinh huyết, còn cần tĩnh dưỡng nhiều hơn, vi huynh liền không quấy rầy.

Ta đã ghi lại hai mạch công pháp pháp quyết của Âm Thi Tông, ngươi xem chúng cho tốt.”
Dứt lời, thấy Diệp Cửu Thu còn đang ngốc lăng, hắn cười cười xoay người rời đi.

Sau khi Bạch Nhiên rời đi không lâu, Diệp Cửu Thu lăn bò trườn xuống khỏi giường, chạy đến một góc xa quan tài đen nhất, khóc không ra nước mắt: Hiện tại hắn nên làm cái gì bây giờ?
Thi khôi kia rõ ràng đang muốn giết hắn!
- Hửm? Từ từ!
Diệp Cửu Thu phục hồi tinh thần lại, nhìn quan tài đen cân nhắc, không phải hiện tại hắn vẫn không chết sao.

Nói cách khác, thi khôi cuối cùng vẫn không xuống tay với hắn?
Hồ nghi chớp chớp mắt, hay là cảnh tượng thi khôi trong mắt đầy là căm hận đều là do thần trí hắn mơ hồ sinh ra ảo giác?
Nghĩ ra cái cớ để an ủi chính mình, trái tim run rẩy của Diệp Cửu Thu bình ổn trở lại.

Bởi vì mặc kệ nói như thế nào, hiện tại hắn vẫn còn sống.

Cái này làm cho lá gan của hắn lớn lên không ít, thật cẩn thận di chuyển về phía quan tài đen bên kia.
Đi đến bên cạnh quan tài đen, ngừng thở vươn tay, giơ tay sờ sờ nắp quan tài, xúc cảm lạnh lẽo tinh tế cũng sẽ không làm người cảm thấy kháng cự, ngược lại theo từng ngón tay chạm vào quan tài đen, cảm xúc hoảng loạn của Diệp Cửu Thu từng bước bình tĩnh trở lại.
Từ thời điểm bắt đầu đến Âm Thi Tông, lựa chọn của hắn chỉ có một.
Chọn lựa mệnh thi, tu luyện, như vậy mới có thể về nhà.
Hắn không tài nào nhớ được tại sao mình lại có được cỗ thi khôi này, trong đầu căn bản không tồn tại bất luận kí ức nào.

Có lẽ là do cơ thể hôn mê theo bản năng? Hay là do đánh bậy đánh bạ?
Nhưng hiện tại trong quan tài đen là thi khôi bản mệnh của hắn, điểm này không thể nghi ngờ.
–Khi đưa tay đặt lên nắp quan tài, có cảm từ huyết mạch tương liên thân thiết trong quan tài truyền ra.

Đó là mệnh thi của hắn.

Sẽ là người bạn đồng hành trong kiếp sống tu chân dài dằng dẵng sau này.
Diệp Cửu Thu nỗ lực xả ra một nụ cười tươi, nhỏ giọng nói với quan tài đen: “Chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi lớn lên xấu chút ta cũng không chê ngươi.”
Quan tài đen không có nửa phần phản ứng.
“Ta coi như ngươi đồng ý.” Diệp Cửu Thu nói thật nhanh, sau đó lùi về trên giường, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm quan tài đen một lúc lâu, phát hiện cỗ quan tài thật sự không có động tĩnh gì, hắn mới chua xót chớp chớp mắt, như trút được gánh nặng suy sụp hạ bả vai… Cứ, như vậy đi?
Hắn sờ soạng trong tay chiếc ngọc giản mà Bạch Nhiên để lại, dùng linh lực thâm nhập, trong đầu lập tức hiện ra nhiều loại tin tức về Âm Thi Tông.
Chính mình phải có thực lực, mới hạ gục móng vuốt của thi khôi được đi?
Diệp Cửu Thu bỗng nỗi lên dục vọng học tập mãnh liệt xưa nay chưa từng có.