Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 140



An Nhiên dĩ nhiên chú ý tới vẻ mặt biến hóa trên mặt Thím Trương, trong lòng cũng biết trên mặt mình nhất định là hồng không nhẹ, cái này lại để cho người khác hiểu lầm, trong bụng thật sự là vừa tức vừa giận, chỉ chờ hung hăng trợn mắt nhìn Tô Dịch Thừa một cái, sau đó đưa tay bấm hông của anh.

Tô Dịch Thừa có chút bị đau kêu ra tiếng: "A!"

Một bên Thím Trương phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, nhìn bọn họ một chút, trên mặt mập mờ nụ cười lại càng nhiều.

An Nhiên sửng sốt, không nghĩ tới anh lại còn kêu ra tiếng, thật ra thì cũng không có quá mức dùng sức, lực đạo kia lại càng không đến nỗi để làm anh có thể kêu ra.

Thừa dịp Thím Trương không có nhìn sang, Tô Dịch Thừa được như ý hướng về phía cô nhếch lông mày.

An Nhiên giờ mới hiểu được mình trúng kế của anh, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.

Ăn cơm xong Tô Dịch Thừa lái xe đưa cô đi bệnh viện, lúc đến bệnh viện muộn mất mấy phút đồng hồ, đăng ký trước đó phải bỏ lỡ, Tô Dịch Thừa phụng bồi cô ngồi ở cửa chờ, trên ghế ngồi mấy người phụ nữ có thai, hầu như toàn là các cặp vợ chồng, chỉ có vài trường hợp cá biệt chồng có việc, thì do mẹ hoặc mẹ chồng đưa tới.

An Nhiên ngồi ở trên ghế nhựa, có chút chán đến chết tựa vào trên người Tô Dịch Thừa, nắm tay Tô Dịch Thừa vuốt ve, Tô Dịch Thừa tay đặt ở sau lưng cô, đem ôm ở trước người mình.

Đột nhiên chân An Nhiên có chút rút gân, đau khiến cho An Nhiên cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, Tô Dịch Thừa có chút bị tình huống này đột nhiên hù, bởi vì vô cùng quan tâm và khẩn trương khiến cho Tô Dịch Thừa rối loạn một chút, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

"An Nhiên, em làm sao vậy?" Tô Dịch Thừa có chút loạn, bị loạn chỉ biết tái diễn ở bên tai cô hỏi lời giống vậy.

An Nhiên đau có chút không nói ra lời, tay muốn đưa ra, nhưng bởi vì bản thân bụng mình có chút lớn mà trở nên vô cùng khó khăn, một bà mẹ chồng ngồi bên cạnh thấy anh quýnh lên, mới nói cùng Tô Dịch Thừa: "Anh còn đứng đấy nhìn cái gì, đi xoa bóp chân cho vợ anh đi, hẳn là chuột rút, cần phải xoa bóp nhiều."

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa mới kịp phản ứng, gật đầu lia lịa, nửa quỳ ở trước mặt An Nhiên, đem An Nhiên chân đặt ở trên nửa đùi của anh, sau đó lần lượt xoa cho cô, một lúc lâu sau cơn đau kia dần dần bớt đi, An Nhiên nhìn anh lắc đầu: "Tốt lắm, không đau."

Tô Dịch Thừa cũng không có dừng lại, nắm chân cô massage lâu hơn một chút. Khiến cho chỗ rút gân của cô da thịt không đến nỗi cứng ngắc như vậy.

An Nhiên cảm thấy ngại, bởi vì hiện tại Tô Dịch Thừa đang ở tư thế nửa quỳ xoa chân cho cô, đều nói đàn ông dưới đầu gối là vàng, lạy trời quỳ xuống đất lạy cha mẹ, nào có ai quỳ đối với vợ của mình đâu. An Nhiên muốn kéo anh, nhưng mà Tô Dịch Thừa kiên trì xoa chân cho cô một lát.

Mấy đôi vợ chồng khác ngồi một bên thấy thế, cười cười với An Nhiên, chỉ nói: "Chồng của cô thật là thương cô."

An Nhiên hơi có chút xấu hổ gật đầu với bọn họ, trên mặt có chút ít xấu hổ đỏ lên.

"Xem bụng lớn cô như vậy, chắc cô cũng mang thai hơn sáu tháng?" Một bên có người hỏi như vậy.

An Nhiên chỉ là cười khan lắc đầu, nói: "Vừa đúng bốn tháng thôi."

Mọi người có chút kinh ngạc, nhìn bụng An Nhiên , có chút không quá tin tưởng bụng của cô mới có bốn tháng mà lớn như vậy.

Lúc Tô Dịch Thừa còn đang xoa bóp chân cho An Nhiên, phía sau cửa phòng làm việc được mở ra, chỉ thấy bên trong một đôi vợ chồng cỡ bằng tuổi bọn họ từ bên trong đi ra, nữ mang mắt kiếng, vẻ mặt nhã nhặn, nam tóc cắt tỉa rất bằng phẳng, nhìn qua cũng đã biết đây là những người tinh anh của xã hội.

Hai vợ chồng hình như khám thai đã xong, đang chuẩn bị rời đi, cô gái mang mắt kính đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm Tô Dịch Thừa đang xoa bóp chân cho An Nhiên, bỗng dưng ánh mắt trợn tròn, nhìn Tô Dịch Thừa một lúc lâu có chút nói không ra lời.

Chồng của cô gái ở một bên tựa hồ nhìn thấy cái gì khác thường, quay đầu hỏi vợ của mình, nói: "Sao vậy? Gặp phải người quen sao?"

An Nhiên cũng không hiểu nhìn cô ta một chút lại nhìn Tô Dịch Thừa một chút.

Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng nhăn đầu lông mày, trong trí nhớ giống như không có ấn tượng gì với cô gái này, một chút cũng nghĩ không ra.

Cô gái kịp phản ứng, nhìn Tô Dịch Thừa có chút mới lạ kêu lên: "Tô trợ lý!" Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, vội lắc đầu nói: "Không đúng, không đúng, hiện tại hẳn là phải gọi Tô phó thị trưởng mới đúng."

Nghe vậy mọi người ở chỗ này đều sửng sốt, có chút phản ứng không kịp, một đôi vợ chồng này nhìn bình thường ân ái như vậy dĩ nhiên lại là vợ chồng Tô phó thị trưởng.

Tô Dịch Thừa đối với cô gái này đã không có ấn tượng gì, chỉ nhìn cô ta, hơi cau mày hỏi: "Cô là?"

Cô gái kia vội vàng cười nói: "Tôi là phóng viên của báo đô thị Giang thành, năm ngoái đã có dịp phỏng vấn qua anh."

Tô Dịch Thừa suy nghĩ một lát, rốt cục nhớ tới hình như năm ngoái có nhận một buổi phỏng vấn của giới truyền thông, anh hiện tại vẫn còn ấn tượng, hình như nữ phóng viên ban đầu họ Khâu, cười nhạt gật đầu với cô gái nói, nói: "Tôi nhớ rồi, cô Khâu." Dứt lời, liền lễ phép đưa tay bắt tay với chồng của cô ta.

"Ha ha, Tô phó thị trưởng trí nhớ thật tốt ." Cô phóng viên họ Khâu kia vừa cười vừa nói, xoay người nhỏ giọng giải thích câu gì đó với chồng của cô ta.

Bác sĩ trong phòng làm việc cùng y tá từ bên trong đi ra ngoài, cất giọng gọi: "An Nhiên, Cố An Nhiên đã tới chưa, nếu như vẫn chưa tới chúng tôi liền hủy bỏ cuộc hẹn."

An Nhiên lúc này mới kịp phản ứng, đưa tay vỗ vỗ Tô Dịch Thừa, nhàn nhạt cười với cô phóng viên họ Khâu và chồng của cô ta.

Rồi ngẩng đầu nói với cô y tá kia: "Tôi đây."

Cô y tá kia nhìn cô, nói: "Vào đi."

Tô Dịch Thừa gật đầu với vợ chồng cô phóng viên nọ, sau đó lúc này mới đỡ An Nhiên đi vào.

Mang thai bốn tháng, kiểm tra chủ yếu là kiểm tra máu như thường lệ, kiểm tra nước tiểu, điện tim đồ, siêu âm, còn có lượng đường trong máu. Bởi vì có mấy lần bị động thai, cho nên An Nhiên trước đó đã kiểm tra qua máu và nước tiểu, cho nên lần kiểm tra máu và nước tiểu này được miễn, không cần làm tiếp, nhưng mà vẫn phải làm điện tim đồ cùng siêu âm, còn có lượng đường trong máu.

Nằm ở trên giường bệnh, tai nghe cử động của bụng, Tô Dịch Thừa một tay nắm tay của An Nhiên, ánh mắt thẳng tắp nhìn hình trên màn hình, bác sĩ chỉ vào hình ảnh kia giải thích nói, nơi nào là đầu, nơi nào là tay, nơi nào là chân, sau đó đột nhiên dừng lại, nhìn phía trên mà hình một lúc lâu, giống như là đang xác nhận cái gì, sau đó cười xoay người, nhìn Tô Dịch Thừa nói chúc mừng.

Tô Dịch Thừa bị giật mình sửng sốt, một chút cũng không biết là chuyện gì xảy ra, có chút nghi ngờ hỏi: "Bác sĩ, có vấn đề gì không?"

Bác sĩ kia là một phụ nữ trung niên, cười một lần nữa đem bút chỉ vào máy tính biểu hiện hình ảnh phía trên, cười nói: "Nhìn, nơi này không phải là một cái tay khác, là song sinh, chúc mừng hai người, vợ của anh không nghi ngờ gì nữa chính là mang thai đôi, cho nên bụng có thể lớn hơn rất nhiều so với người bình thường."

Tô Dịch Thừa nghe vậy sửng sốt, có chút phản ứng không kịp, An Nhiên nằm ở trên giường bệnh cũng bị một câu này mà không có phản ứng kịp.

Vị bác sĩ kia tự nhiên cũng hiểu tâm tình của cặp cha mẹ trẻ tuổi này đây đối với họ giờ phút này có chút kích động, chỉ cười lắc đầu, cũng không thúc giục bọn họ, để cho bọn họ từ từ phản ứng, chờ một chút mới nói những phần chú ý tiếp theo với bọn họ.

Cuối cùng đợi tất cả kiểm tra đều làm xong, hai người từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra ngoài, đột nhiên Tô Dịch Thừa quay người lại, ôm lấy An Nhiên đứng tại chỗ quay nhiều vòng, trong lúc An Nhiên kinh hô cùng ánh mắt khác thường của nhiều người khác, anh mới đặt An Nhiên xuống, sau đó cao hứng tuyên bố với mọi người: "Tôi sắp làm cha!"

An Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ xuống người anh, cười mắng: "Ngốc tử, không phải đã sớm biết sao."

Mọi người cũng cười theo, ngay cả một cặp vợ chồng sắp đi vào kiểm tra cũng dừng bước đứng ở cửa chưa đi vào.

"Vợ của tôi mang thai đôi!" Tô Dịch Thừa liền lớn tiếng tuyên bố, tuyên cáo giờ phút hạnh phúc vui vẻ của mình lúc này.

Nghe vậy, mấy cặp vợ chồng ban đầu cũng ngồi chờ cùng An Nhiên quay lại rối rít chúc mừng cô, chúc mừng bọn họ không phải kế hoạch hoá gia đình, mỗi gia đình chỉ có thể sinh một đứa con thế nhưng có thể có hai bảo bối thiên sứ.

Sau khi cười xong Tô Dịch Thừa lúc này mới từ từ bình phục lại tâm tình, nắm tay An Nhiên, trên mặt vẫn không giấu được nụ cười.

Sau đó cười hỏi anh có đi hay không, Tô Dịch Thừa lúc này mới nhớ tới mình hình như còn có một vấn đề rất trọng yếu lúc nãy quên hỏi, quay đầu cùng An Nhiên nói: "Em chờ một chút."

An Nhiên sửng sốt, có chút không giải thích được nhìn của anh, hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Dịch Thừa quỷ dị cười cười với cô, xoay người trực tiếp một lần nữa đẩy ra cửa phòng làm việc của bác sĩ đi vào, may là cặp vợ chồng bên trong cũng đang hỏi cái gì đó, cũng không gặp việc kiêng kỵ gì, cười cười xin lỗi với bọn họ, sau đó quay đầu nhìn vị bác sĩ kia hỏi: "Bác sĩ, tôi muốn hỏi, hiện tại em bé đã được bốn tháng, cuộc sống quan hệ vợ chồng của chúng tôi có phải chú ý gì hay không?"

Bác sĩ kia bị anh hỏi vấn đề kiêng kị như vậy thì vô cùng sửng sốt, một lúc lâu cũng không có kịp phản ứng, chỉ nhìn anh chằm chằm.

Đôi vợ chồng kia chuẩn bị làm kiểm tra cũng sững sờ, căn bản là không nghĩ tới anh một lần nữa đi vào lại hỏi vấn đề này, cô vợ trẻ tuổi thậm chí nghe anh trực tiếp hỏi như vậy khuôn mặt cũng có chút đỏ lên, mà anh chồng trẻ bên cạnh cô cũng có chút nín cười trong bụng.

"Bác sĩ?" Không đợi được đáp án, lại nghĩ tới An Nhiên chờ ngoài cửa, Tô Dịch Thừa không khỏi có chút thúc giục: "Có chỗ nào cần chú ý sao?"

"Khụ khụ!" Thầy thuốc kia lúc này mới ho khan một tiếng phản ứng lại, nhìn vẻ mặt đứng đắn của anh nói: "Thai nhi qua ba tháng sẽ tương đối ổn định, theo lý thuyết có thể quan hệ vợ chồng bình thường, dĩ nhiên, hai người cũng phải chú ý độ mạnh yếu và số lần, không thể quá thường xuyên, hai người cũng phải chú ý vị trí, đừng đè lên bụng phụ nữ có thai, ba tháng cuối cũng là giai đoạn nguy hiểm, phải tránh chuyện phòng the."

Tô Dịch Thừa đã hiểu gật đầu: "Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ." Sau đó vẻ mặt thong dong từ trong phòng làm việc đi ra ngoài.

Cho đến đi tới bãi đậu xe của bệnh viện, An Nhiên lúc này mới nhịn không được tò mò hỏi Tô Dịch Thừa: "Anh vừa mới vào lại đó làm gì vậy?"

Tô Dịch Thừa sắc mặt không đổi, vẻ mặt bình thường nói: "Không có gì, chỉ là hỏi lại bác sĩ mấy phần việc cần phải chú ý thôi."

Nói cái này, An Nhiên lúc này mới nhớ tới mới vừa rồi quá cao hứng, mà đã mang thai, nay lại là song sinh, giống như ăn cơm hay vận động cũng phải chú ý. Đồng thời cũng uất ức Tô Dịch Thừa săn sóc, vội hỏi: "Bác sĩ nói tất cả những cái gì, phải chú ý cái gì?"

Tô Dịch Thừa nhìn mắt cô, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị, hỏi: "Em xác định muốn biết sao?"

"Dĩ nhiên, em là phụ nữ có thai, phải chú ý cái gì, phải làm gì đối với thai nhi mới tốt em đều cần phải biết, chỉ là vừa nãy thật cao hứng quá quên hỏi." An Nhiên vẻ mặt thành thật cùng kiên trì nói.

Tô Dịch Thừa lên giọng ho một tiếng, nhìn một chút người tới lấy xe, thay cô mở ra cửa xe, chỉ nói: "Lên xe trước đi, sau khi lên xe anh sẽ nói cho em biết." Anh cơ hồ đã có thể đoán được chờ một chút nữa sau khi biết An Nhiên sẽ có phản ứng như thế nào.

An Nhiên gật đầu, ngồi vào trong xe. Nhìn anh vòng qua đầu xe đi sang bên kia vào, mới đóng cửa xe, hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào? Phải chú ý cái gì?" Đúng là người làm mẹ luôn đối với những chuyện về cục cưng luôn kích động và đặc biệt quan tâm.

Tô Dịch Thừa hơi có chút không nhịn được nụ cười nơi khóe miệng, cuối cùng vẫn là cứng rắn nhịn xuống, sau đó một đứng đắn nhìn An Nhiên nói: "Bác sĩ nói chỉ cần chú ý lực cùng tư thế cơ thể, như vậy cũng sẽ không có ảnh hưởng."

An Nhiên sửng sốt, khẽ cau mày, sao cô cảm giác giống như lọt vào trong sương mù có chút nghe không hiểu rõ!

Tô Dịch Thừa nghẹn cười, giả bộ một bộ dạng nghiêm trang.

"Có ý gì a? Em làm sao nghe cũng không hiểu rõ." An Nhiên thì đang muốn biết rõ, nhìn Tô Dịch Thừa vẻ mặt nghi hoặc.

"Ha ha." Nhìn vẻ mặt vô tội nghi hoặc của cô, Tô Dịch Thừa thật sự là không thể đình chỉ cười, hắng giọng cười to lên.

"Anh cười cái gì nha!" Anh cười khiến cho An Nhiên càng cảm thấy được có chút không giải thích được.

Tô Dịch Thừa cười một lúc lâu, sau đó tiến lên phía trước, tới bên tai của cô nhỏ giọng nói những thứ gì. Chỉ thấy An Nhiên nghe xong, mặt phút chốc đỏ bừng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không khỏi trừng lớn .

Tô Dịch Thừa buông cô ra, tâm tình rất tốt, thưởng thức khuôn mặt của cô biến hóa là trong dự trù của anh, còn xấu xa cười.

An Nhiên quả thực cảm mặt của mình hiện tại không phải là của mình, giống như đang bị lửa đốt. Cô căn bản cũng không có nghĩ đến, anh thế nhưng có thể một lần nữa đẩy cửa đi vào hỏi cái kia ! Hung hăng nhìn chằm chằm anh, mắng: "Đồ lưu manh!" Anh như vậy nơi nào còn có một chút hình tượng nghiêm túc chính trực bình thường chứ. Nếu như bị người truyền đi, nhìn hình tượng thị trưởng như thế nào còn có thể giữ vững, còn không làm cho người ta cười đến rụng răng.

Tô Dịch Thừa cười to, một chút cũng không ngần ngại đánh giá của cô đối với mình, còn có chút vô lại nâng mặt của cô, nặng nề ở trên môi của cô hạ xuống một nụ hôn, sau đó mới buông cô ra, có chút đắc ý nói: "Người đàn ông đùa giỡn lưu manh đối với vợ của mình mới là người đàn ông tốt!"

An Nhiên thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, hoàn hảo may mắn mình không đi cùng vào, nếu không cô vẫn không thể biết mình phải đào lỗ ở chỗ nào mà chui vào, nơi nào còn có mặt mũi gặp người a.

Việc An Nhiên mang thai đôi ngay buổi tối hôm đó người hai nhà Cố gia và Tần gia đều biết rồi, Lâm Tiểu Phân cùng Tần Vân là hai người kích động nhất, nói buổi tối sẽ phải chạy tới xem một chút, lại bị Tô Dịch Thừa cự tuyệt, nói buổi tối muốn dẫn An Nhiên đi ra ngoài, không ở trong nhà, hai bà mẹ không có cách nào khác, cũng chỉ có thể đợi đến sáng sớm ngày mai.

Tô Dịch Thừa cúp điện thoại, An Nhiên tò mò hỏi: "Buổi tối có chuyện gì sao, chúng ta phải đi đâu?" Cô nghe thấy nội dung mới vừa rồi trong điện thoại, nhưng mà trước đó hình như anh không có nói cho cô biết buổi tối muốn đi ra ngoài a!

Tô Dịch Thừa cười thần bí, cũng không nói chuyện.

Buổi tối, Tô Dịch Thừa để cho thím Trương về nhà sớm một chút, mà lúc An Nhiên chuẩn bị xong hành trang cho là anh thật muốn dẫn cô ra cửa, Tô Dịch Thừa lắc đầu nói với cô bọn họ cũng không có đi ra ngoài.

An Nhiên có chút nghi ngờ, hơn nữa là không giải thích được.

Tô Dịch Thừa tựa hồ cố ý muốn chuẩn bị thần bí, chỉ nói buổi tối anh đã có tính toán của mình, sẽ vì cô chuẩn bị một bữa ăn tối dưới ánh nến.

An Nhiên mỉm cười hớn hở tiếp nhận, tay nghề nấu ăn của anh rất tốt, có thể sánh ngang với đầu bếp bên ngoài, cho nên cô không cần lo ngại bọn họ không đi ra ngoài nhưng vẫn có thể được hưởng thụ thức ăn ngon.

Giống như lần trước vẫn có đầy đủ trang trí, chỉ là lần này Tô Dịch Thừa chú trọng hơn phối hợp thức ăn mặn nhạt, miếng thịt bò beefsteak ở giữa còn có thêm một chút thức ăn nhẹ, mặc dù nhìn qua có chút tán loạn, lại làm cho An Nhiên ăn đặc biệt vui vẻ.

Sau buổi cơm tối, Tô Dịch Thừa ôm lấy An Nhiên ở trên ghế sa lon xem bộ phim cũ “The lake house” kinh điển của Mỹ, trong phim Keanu Reeves bộ dáng anh tuấn khiến cho An Nhiên không khỏi nhiều lần nhìn có chút si mê. Sau mấy lần khẽ gọi cô không có phản ứng một vị lãnh đạo bên cạnh trở nên có chút hẹp hòi, trong lúc phim đang chiếu đến đoạn đặc sắc, đột nhiên đưa tay trực tiếp tắt tivi.

An Nhiên lúc này mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau có chút bỉu môi, hỏi: "Sao vậy? Đang xem phim rất hay mà."

Người kia đang ghen tị, hoàn toàn không có lý trí bình thường, giữ khuôn mặt của cô để cho cô chăm chú nhìn mình, tính còn đặc biệt trẻ con hỏi: "Em nói, là anh đẹp trai một chút hay là cái tên mắt xanh tóc vàng trên ti vi kia đẹp hơn?"

An Nhiên cho dù là chậm lụt hơn nữa cũng nhìn ra người kia đang ghen tị, hơn nữa còn đang ăn giấm với nhân vật trên tivi, buồn cười mà khẳng định nói: "Đương nhiên là chồng của em đẹp trai!" Vẻ mặt kia rất thật tình.

Người kia nhìn cô, cũng không nói chuyện, sau đó mạnh mẽ cúi đầu hôn môi của cô, sau đó nóng nảy cướp đoạt hết tất cả của cô.

An Nhiên vì trấn an anh, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy anh cười thừa nhận đáp lại anh hết thảy. Nhưng còn không biết mình đang từng bước từng bước rơi vào cái bẫy của con sói đang bố trí cô!

Buổi tối hôm đó Tô đại lãnh đạo rốt cục sau hơn hai tháng cấm dục ôm lấy Tô phu nhân thỏa mãn mà ngủ, mà vị Tô thái thái kia rốt cục sau hơn hai tháng, cũng đã hiểu ý tứ của câu nói của người đời ‘tiểu biệt thắng tân hôn’, An Nhiên quả thực cảm thấy, nếu không phải cô đang mang thai, đoán chừng người kia còn muốn dây dưa với cô không buông tha cô.

Trên giường hai người đang ôm nhau, đột nhiên điện thoại đặt ở đầu giường vào lúc này vang lên, hù An Nhiên cả người mạnh mẽ chấn động, thiếu chút nữa phản xạ có điều kiện mà đứng bậc lên.

"Không có chuyện gì, anh đi nghe." Tô Dịch Thừa vỗ nhẹ nhẹ lưng của cô, để cho cô một lần nữa nằm xuống, còn mình chống đỡ ngồi dậy cầm lấy điện thoại ở trên đầu giường, thanh âm còn mang theo giọng khàn khan buổi sáng sớm: "Alo?"

Là thư ký Trịnh gọi điện thoại tới, có chút vội vàng nói: "Tô phó thị trưởng, anh đọc được báo ngày hôm nay chưa?"