An Nhiên ngẩng đầu, thấy phía sau Mạc Phi, Tiếu Hiểu tay đang cầm hạt dẻ rang đường đi về phía này.
Tiếu Hiểu cũng thấy An Nhiên, cũng sững sờ, nụ cười trên môi từ từ biến mất, sau đó trong nháy mắt lại tươi tắn lên, bước lên rất tự nhiên khoác tay Mạc Phi, cười nói: "An Nhiên, thật trùng hợp a, đã lâu không gặp."
Đối với bọn họ thành cặp thế này, An Nhiên không khỏi sửng sốt, không vì cái gì khác, chỉ là quá bất ngờ.
Bất ngờ, An Nhiên chỉ lắc đầu cười khẽ, khi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ thì chỉ mỉm cười gật đầu, nói lại một câu: "đúng là vừa khéo."
Tiếu Hiểu cong cong môi không hề có ý cười, quay đầu lấy một hạt dẻ rang đường từ trong túi giấy ra, như là đang hiến dâng vật quý nịnh nọt: “Mạc Phi, không phải anh nói muốn ăn hạt dẻ sao, em bóc cho anh, vừa rồi em đã thử một hạt rồi, rất ngọn đấy." Vừa nói, vừa bóc vỏ hạt dẻ, sau đó thân thiết đưa ruột hạt dẻ tới bên miệng Mạc Phi.
An Nhiên cười nhạt nhìn tất cả, như hai người hoàn toàn xa lạ, không có chút cảm giác.
Mạc Phi thì nhìn chằm chằm An Nhiên, hoàn toàn thờ ơ với ruột hạt dẻ mà Tiếu Hiểu đưa tới bên miệng kia, cũng không hề mở miệng.
"An Nhiên." Sau đó, rốt cuộc Tô Dịch Thừa gạt đám người ra, cầm bắp ngô còn nóng hổi đi đến chỗ An Nhiên.
An Nhiên xoay người, nhìn anh cười đến thật hạnh phúc, thấy tay anh cầm bắp ngô nóng, cười cong cả lông mày: "mua về rồi."
Trong mắt Tô Dịch Thừa chỉ có An Nhiên, đến gần ên, nhìn động tác thân mật của bọn họ, chỉ khẽ nhíu mày, như là không hề quá bất ngờ. Khẽ gật đầu với bọn họ, chỉ nói: "Mạc tổng, cô Tiếu, thật trùng hợp."
Tiếu Hiểu rút tay đang để bên mép Mạc Phi, nhàn nhạt cười với Tô Dịch Thừa, cười nói: "Tô thị trưởng."
Còn Mạc Phi nhìn chằm chằm anh, chỉ cứng ngắc gật đầu.
Coi như là chào hỏi xong, Tô Dịch Thừa cũng không thèm để ý bọn họ, trực tiếp mở túi nhựa ra lấy bắp ngô ngọt đưa miệng cho An Nhiên, vừa nói: "còn rất nóng, anh cầm, em ăn từ từ."
"Ừ." An Nhiên vui vẻ gật đầu, lại há mồm gặp một tiếng lên bắp ngô anh đang cầm, vừa ăn vừa trẻ con nói: "ừ, ăn thật ngon nha."
Tô Dịch Thừa chỉ sủng nịch xoa xoa đầu cô, nói: "đi thôi, còn muốn đi đâu?"
An Nhiên miệng đầy ngô, nói không rõ ràng: “em muốn đi bờ sông.” Nhìn Tô Dịch Thừa, ánh mắt lấp lánh.
Tô Dịch Thừa gật đầu, "được, em nói đi đâu thì đi đó." Cô là sếp, tất cả đều do cô làm chủ. Lại ngẩng đầu nhìn Mạc Phi và Tiếu Hiểu còn đứng bên, cười nhạt gật đầu nói: "Mạc tổng, cô Tiếu tiếp tục đi dạo nhé, chúng tôi đi trước."
Mạc Phi vẫn không có biểu cảm gì nhiều, chỉ nhìn chằm chằm An Nhiên rồi lại nhìn anh, hai tay hai bên nắm thật chặt, như là đang cố gắng đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.
Tiếu Hiểu thì hơi lúng túng gật đầu với Tô Dịch Thừa, đáp: "Tốt."
An Nhiên cũng thản nhiên gật đầu với bọn họ, sau đó để tùy Tô Dịch Thừa nắm tay đi thẳng đến bờ sông.
Mãi đến khi bóng dáng hai người bọn họ biến mất trong đám đông, Mạc Phi vẫn còn nhìn về phương xa, có chút thất thần.
Bên mép là ruột hạt dẻ mà Tiếu Hiểu vừa mới bóc, bên tai truyền đến giọng nói mềm mại của cô ta: "Mạc Phi, ăn hặt dẻ đi, không phải là anh muốn ăn sao, thật sự ngon."
Lúc này Mạc Phi mới phục hồi tinh thần lại, lạnh nhạt nhìn Tiếu Hiểu một cái, đưa tay phủi phủi tay cô ta, lạnh giọng nói: "Sau này đừng có làm chuyện nhàm chán thế này, nếu không, sẽ chỉ làm tôi càng chán ghét cô." Nói xong, cũng không nhìn cô ta thêm cái nào, liền xoay người rời đi.
Tiếu Hiểu nắm chặt tay, răng cắn chặt môi, đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, một màn vừa rồi đối lập rất rõ ràng, cô ta và Cố An Nhiên hình như mãi là hai người tương phản nhau, Cố An Nhiên có Tô Dịch Thừa chen chúc vào đám đông mua ngô ngọt cho cô, cùng là phụ nữ, mà cô ta lại chen chúc vào đám đông mua hạt dẻ cho Mạc Phi, Cố An Nhiên có Tô Dịch Thừa chiều chuộng sợ cô nóng nên cầm ngô cho cô ăn, còn cô ta hèn mọn đến mức tự tay bóc vỏ hạt dẻ cho người đàn ông kia mà người ta còn không thèm.
Ngẫm lại mà thấy buồn cười, thật sự là quá buồn cười. Cô ta biết sao anh ta lại đồng ý cùng với cô, chẳng qua là vì trước đó cô ta lén lấy tài liệu từ chỗ Hoàng Đức Hưng ra, sau đó tiêu hủy chứng cứ liên quan đến liên hệ giữa ‘Chân Thành’ và công ty của mạc Phi, cảm thấy nợ cô ta một lần mà thôi.
Nghĩ tới, Tiếu Hiểu tự giễu cười ra tiếng.
Đứng ở hàng rào bảo vệ trước đập nước Thanh Giang, Tô Dịch Thừa để An Nhiên đứng trước người, mình thì ôm cô từ phía sau.
Cảm nhận gió đêm thổi qua mặt, nghe tiếng tàu thuyền trên sông cách đó không xa, tiếng cười đùa của người qua lại, An Nhiên thỏa mãn nhắm mắt lại, khẽ thở dài nói: "thật tốt !"
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, đặt cằm lên bả vai cô, dịu dàng cười hỏi: "tốt cái gì?"
An Nhiên cười nói: "rất nhiều rất nhiều, cảm giác anh ở bên cạnh em rất tốt, cảm giác mang thai con của chúng ta rất tốt, cảm giác dắt tay đi dạo phố như hôm nay cũng rất tốt, còn có rất nhiều rất nhiều, đều cảm thấy rất tốt!"
Tô Dịch Thừa cười, cũng không nói chuyện, chỉ ôm cô chặt hơn.
Hai người đứng trên bờ sông một lúc lâu, cho đến khi An Nhiên buồn ngủ, hai người mới tính đi về.
Hôm nay đi đường nhiều quá, Tô Dịch Thừa nghĩ sợ cô mệt, liền gọi taxi luôn ở dưới cái đập nước, còn xe mình chỉ có thể chờ sáng ngày mai đến lấy.
Hôm nay đi dạo một ngày, An Nhiên thật sự mệt mỏi, vừa mới lên tắc xi, dựa vào người Tô Dịch Thừa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tô Dịch Thừa cởi áo khoác phủ lên người cô, nhẹ giọng nói với tài xế phía trước: "anh xế, anh đi chậm một chút, không vội, ổn đi là tốt rồi."
Anh tài xế kia cười gật đầu, nhìn qua gương chiếu hậu, khẽ cười đùa: "chàng trai, rất thương vợ nha."
Tô Dịch Thừa cười, cúi đầu liếc nhìn An Nhiên trong lòng, nhẹ tay vén sợi tóc trên trán cô, thản nhiên nói: "vợ vốn là phải thương chứ sao."
Anh tài xế kia cười gật đầu, nhìn hai người qua kính chiếu hậu, cảm thấy có chút quen mắt, như là đã gặp ở đâu, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra. Hơi nghi ngờ hỏi: "có phải là tôi đã gặp anh ở đâu không a?"
Tô Dịch Thừa chỉ cười cười, cũng không nói chuyện, nhẹ tay ôm An Nhiên, để cô ngủ yên trong lòng mình.
Mãi đến khi xe chậm rãi dừng lại trước cổng tiểu khu, An Nhiên vẫn chưa tỉnh lại, Tô Dịch Thừa cũng không có ý định đánh thức cô, thanh toán tiền xe, trực tiếp ôm An Nhiên chuẩn bị xuống xe. Anh tài xế kia thấy thế, vội vàng xuống xe mở cửa cho bọn họ.
Dưới đèn đường, Tô Dịch Thừa ôm An Nhiên ra ngoài xe, lúc này anh tài xế kia mới nhìn rõ Tô Dịch Thừa, đột nhiên nhớ tới tờ báo từng đọc mấy ngày hôm trước, kinh ngạc hô lên: "à, anh giống như , anh, anh là Tô thị trưởng!"
Tô Dịch Thừa liếc nhìn An Nhiên trong lòng, thấy cô chưa bị đánh thức, lúc này mới nhìn ngườ lái xe kia, khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "nhỏ giọng một chút."
Lúc này người tài xế kia mới kịp phản ứng, xấu hổ cười khan, vội vàng gật đầu: "vâng, ngại quá ngại quá, tôi kích động quá rồi, tôi có xem báo hôm đó."
Tô Dịch Thừa cười cười, nhìn anh ta, chỉ nói: "tôi ôm vợ tôi về trước."
Anh tài xế vội vàng gật đầu: "được được được."
Tô Dịch Thừa ôm An Nhiên khi vừa định vào đại sảnh, anh tài xế phía sau vội vàng gọi lại: "Tô thị trưởng, chờ một chút."
Tô Dịch Thừa nghi hoặc quay đầu nhìn anh ta, thấy anh ta thở hổn hển chạy về phía này, sau đó vội vàng lấy tấm danh thiếp trong túi mình ra, hai tay đưa cho anh, cười híp mắt nói: "Tô thị trưởng, đây là danh thiếp của tôi, lần sau có chỗ nào không tiện dùng xe thì có thể gọi cho tôi, bình thường tôi đều chạy đến hai giờ đêm, tất nhiên, tôi sẽ giảm giá cho anh bảy phần." Vừa nói, còn thật thà chất phác lấy tay gãi gãi đầu.
Tô Dịch Thừa đưa tay nhận lấy, cười gật đầu: "được, lần sau cần xe sẽ gọi cho anh."
"Ừ ừ ừ." Anh tài xế kia gật đầu lia lịa, "vậy tôi sẽ không quấy rầy các vị nữa, Tô thị trưởng tạm biệt." Nói xong liền chạy ra ngoài.
Tô Dịch Thừa cười lắc đầu, lúc này mới ôm An Nhiên xoay người đi về phía thang máy.
Khi An Nhiên được Tô Dịch Thừa đặt lên trên giường, có lẽ là do đột nhiên thiếu cái ôm của Tô Dịch Thừa, vừa nằm lên giường, mí mắt giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
Vừa tỉnh ngủ, mắt còn ngái ngủ, như là không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, nắm chặt tay Tô Dịch Thừa, lơ mơ hỏi: "Chúng ta đang ở đâu?"
Tô Dịch Thừa đưa tay sờ sờ mặt cô, cười nhạt nói: "Chúng ta về đến nhà."
Nghe vậy, hình như lúc này An Nhiên mới cố gắng mở mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh một chút, nhận ra nơi này đúng là phòng của bọn họ, giờ này cô đang nằm trên giường lớn của họ, nhíu mày, nói: "em lên xe liền ngủ mất à!" Cô chỉ nhớ rõ bọn họ đón xe, ngồi lên nói muốn về nhà, sau lại cảm thấy mí mắt mình nặng trịch, sau đó ý thức dần mơ hồ, rồi chẳng nhớ được gì nữa.
"Ừ." Tô Dịch Thừa nhẹ giọng đáp, dỗ dành cô: "ngủ tiếp đi, em mới ngủ chưa bao lâu." Từ lúc lên xe đến vừa rồi, còn chưa đến nửa tiếng.
"Ọc ọc ọc . . ." Còn không đợi An Nhiên mở miệng, bụng cô đã phản ứng lại trước, thật ra thì hôm nay không ăn gì, mặc dù ăn không ít đồ ăn vặt ven đường nhưng cũng không lấp đầy bụng.
"Hai tiểu tình nhân của anh đói bụng rồi." An Nhiên lầm bầm, ở cùng anh đã lâu, có một số việc không cần để ý lắm, cũng đã tự nhiên rồi. Tất nhiên, nếu bây giờ mà có mặt người thứ ba, hẳn là An Nhiên sẽ đỏ bừng mặt, nhưng mà chỉ ở cùng Tô Dịch Thừa, cô sẽ tự nhiên rồi.
Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu, đỡ cô ngồi dậy, nói: "em đi tắm, anh đi làm bữa khuya cho em."
"Ừ." An Nhiên gật đầu, nghe lời đứng dậy lấy quần áo tắm rửa trong tủ quần áo, rồi vào phòng tắm.
Tô Dịch Thừa thì đứng dậy vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra xem có gì có thể nấu không. Vì hằng ngày cô giúp việc đều đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn mới, cho nên lượng thức ăn căn bản là chỉ đủ số lượng trong ngày, ăn hết ngày hôm sau lại mua mới. Đó là lý do vì sao, hôm nay, cô giúp việc không đi làm, trong tủ lạnh cũng không có gì nhiều, chỉ có mấy quả cà chua, mấy quả trứng gà.
Nhìn mấy thứ này, đột nhiên Tô Dịch Thừa cảm thấy anh và An Nhiên hình như đặc biệt có duyên với chúng, bật cười lấy cà chua và trứng gà ra, bắt đầu công tác chuẩn bị.
Khi mở cửa chạn bát chuẩn bị lấy mì thì điện thoại trong túi áo vang lên,, lấy di động ra, cũng còn chưa nhìn màn hình, liền thuận tay nhận điện: "a lô, ai vậy?" Một tay khác thì lấy mì trong chạn ra, sau đó chuẩn bị đun nước luộc mì.
"Là em." Là giọng con gái, nhẹ nhàng dịu dàng xen lẫn u oán.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu mày, tay ngừng lại, cầm di động ra liếc nhìn số gọi tới trên màn hình, xác định suy đoán của mình không sai, càng nhíu chặt mày lại, giọng nói thoáng chóc lạnh xuống âm 12oc, lạnh lùng nói: "có chuyện gì sao?"
Lăng Nhiễm ở bên kia điện thoại mệt mỏi cười cười, giọng nói lạ lùng: "không có chuyện gì thì không thể gọi cho anh sao? dù thế nào Không có chuyện gì thì không thể đánh cho ngươi sao? Nói thế nào thì chúng ta cũng từng có một cuộc tình, cho dù đã lâu rồi, anh cũng không thể phủ nhận sự thực đó, đúng không?"
Chân mày Tô Dịch Thừa không hề giãn ra, thậm chí đến đáp lời còn chẳng muốn, lấy điện thoại ra, liền ngắt máy. Bây giờ anh không rảnh rỗi để nghe cô ta nói mấy lời này, hơn nữa, chuyện đã qua thì không thể nào quay trở lại, căn bản là không liên quan gì đến sự thật hồi đó cả, nhất là tình cảm, căn bản là không thể nào quay lại từ đầu, nói anh có tính sạch sẽ về mặt tình cảm cũng được, anh sẽ không tha thứ cho sự phản bội.
Một lần nữa bật bếp lên đun nước, trong lúc đợi nước sôi, điện thoại vừa ngắt không tới mười giây lại vang lên, vẫn là Lăng Nhiễm. Tô Dịch Thừa cau mày, đưa tay trực tiếp từ chối, lần này đến nhận cũng chẳng muốn.
Dường như cô ta đang đọ kiên nhẫn với anh, anh cứ từ chối thì cô ta lại gọi, như là muốn gọi đến khi anh nghe mới thôi.
Sau ba lần dập máy, đến lần thứ tư, Tô Dịch Thừa tắt cái bếp ga đang cháy, nhận điện thoại, không đợi Lăng Nhiễm mở miệng, nói thẳng: "Lăng Nhiễm, cô làm thế này là có ý gì?"
Lăng Nhiễm ở bên kia điện thoại cười lạnh chỉ trích nói: "a, Tô Dịch Thừa, tôi biến thành như bây giờ cũng là do anh làm hại! Hồi đó nếu không phải anh —"
Tô Dịch Thừa không đợi cô ta nói hết, liền mở miệng ngắt lời: "nếu mà cô cố ý gọi điện cho tôi là muốn ôn chuyện với tôi, như vậy thì không cần thiết, tôi không muốn nghe, hơn nữa Nếu như ngươi cố ý gọi điện thoại tới là muốn cùng ta ôn chuyện nhớ lại trải qua lời mà nói..., như vậy không có cần thiết, ta cũng không muốn nghe, hơn nữa xin cô làm rõ lại, là cô phản bội tôi trước!"
Từ trước đến nay anh đều cho rằng mình là một người đàn ông truyền thống, đối với tình cảm lại càng truyền thống hơn, khi yêu một người anh có thể một lòng trả giá, có lẽ khi bận rộn anh sẽ sao nhãng cái gì, nhưng mà lúc anh yêu một người, nhất định trong lòng chỉ chứa một mình cô ta, sẽ không cho người phụ nữ khác bất kỳ cơ hội nào, đây là thái độ của anh với tình cảm, nhưng mà tương tự như thế, nếu đã quyết định từ bỏ, anh sẽ làm rất dứt khoát, không hề dây dưa, đây là phương pháp làm giảm tổn thương xuống thấp nhất mà anh biết, cho mình cũng như cho người khác đều thế.
"Ha ha." Lăng Nhiễm cười lạnh, chỉ nói: "tốt, chúng ta không nói chuyện trước kia, vậy Lăng gia chúng tôi và Tô gia nhà anh coi như là có giao tình đi."
"Nếu cô nói chuyện này, như vậy tôi chỉ có một câu, người không phạm ta, ta không phạm người!" Trước đây không phải là anh không muốn cho Lăng Xuyên Giang cơ hội, chẳng qua là ông ta không nên động tới An Nhiên, anh không phải là không bận tâm đến tình cảm gì đó, mà là vì người phá vỡ tất cả trước là bọn họ!
"Lần này anh nhất định phải quyết tuyệt như vậy sao!" Quyết tuyệt đến mức khiến cha cô không có cơ hội xoay mình, thậm chí còn phải sống nửa đời sau trong tù!
"Có chỗ nào tôi toan uổng ông ta sao?" Tô Dịch Thừa hỏi ngược lại, anh sẽ không hèn hạ, tự nhiên đi làm oan người khác, những tài liệu anh tập hợp được đều là bằng chứng xác thực, từng khoản từng khoản đều có thời gian và sự việc tương ứng, tuyệt không hề oan uổng ông ta chút nào.
"Nhưng mà anh ——" Lăng Nhiễm như là còn muốn nói gì, nhưng mà Tô Dịch Thừa đã bắt đầu không kiên nhẫn, chỉ nói: "xem lại rốt cuộc bản thân mình đã làm gì người khác, đừng một mực thấy người khác nợ cô cái gì. Tôi sẽ không nhận thêm cuộc điện thoại nào của cô nữa, đừng có gọi đến nữa." Nói xong, liền cúp điện thoại.
Đưa tay xoa xoa chân mày đau nhức, liền ném điện thoại sang một bên.
Đến khi An Nhiên tắm rửa xong đi ra khỏi phòng, đúng lúc Tô Dịch Thừa đang dưới cà chua lên trên mì.
An Nhiên nhìn thấy, cười nói: "a, là mì sở trường của em."
Tô Dịch Thừa nhéo nhéo mũi cô, để cô ngồi xuống ghế cao rồi đưa đũa và thìa cho cô, mình thì ngồi xuống đối diện cô: "còn hơi nóng, ăn từ từ."
"Ừ." An Nhiên vừa gật đầu vừa cầm thìa múc miếng canh, sau đó nét mặt cứng lại, sau đó dùng đũa gắp mì, thổi thổi, rồi thả vào miệng, chỉ thấy nét mặt kia càng nghiêm túc hơn.
Tô Dịch Thừa nhìn sắc mặt không vui của cô, nhíu mày, cúi đầu ăn một miếng, mùi vị không tệ lắm, hẳn là không có vấn đề gì mới phải a!
Lại thêm miếng trứng gà và cà chua, lần này, sắc mặt An Nhiên liền méo xệch, nhìn Tô Dịch Thừa, vẻ mặt ủy khuất, vẻ mặt đau khổ, bộ dạng muốn khóc.
Tô Dịch Thừa sửng sốt, hỏi vội: "sao thế, không hợp khẩu vị?"
Thấy An Nhiên vô tội lắc đầu, bĩu môi nói: "đều tại anh, sao lại làm mì này, bây giờ ngay cả mì sở trường của em cũng không ngon như anh làm, về sau em còn làm cái gì cho anh ăn a!"
Tô Dịch Thừa sửng sốt một chút, một lúc lâu mới kịp phản ứng, cười to đưa tay vuốt vuốt đầu cô, chiều chuộng nói: "đồ ngốc."
"Em quyết định, từ ngày mai, nhất định em phải học tập tài nấu nướng với thím Trương!" Vẻ mặt An Nhiên rất nghiêm túc, như là đã hạ quyết tâm rất lớn.
Tô Dịch Thừa chỉ là cười, cũng không phát biểu ý kiến.
Ăn no, uống đủ rồi, Tô Dịch Thừa cầm quần áo đi vào nhà tắm tắm, mà An Nhiên thì lại nằm lên giường, vì mới ngủ một giấc, bây giờ cũng không buồn ngủ lắm, nằm trên giường cầm tạp chí trên tủ đầu giường tùy ý lật xem.
Thế nhưng mà không biết vì sao, hai chân cứ cảm thấy khó chịu, cảm như có cái gì đè lên vậy, còn mỏi nhừ nữa.
Khi Tô Dịch Thừa đi ra khỏi phòng tắm, thấy An Nhiên đang nửa ngồi lấy tay bóp bóp chân của mình, bóp mệt rồi thì buông thõng tay xuống.
Dùng khăn lau tóc gần khô, rồi đặt khăn sang một bên, tiến lên ngồi cạnh người cô, hỏi: "sao thế?" Vừa nói, vừa cầm chân cô lên, đặt lên đùi mình.
An Nhiên nhíu nhíu mày, buồn rầu nói: "chân rất nhức mỏi."
Tô Dịch Thừa cười cười, kéo tay cô ra, tay mình tiếp nhận công việc vừa rồi, vừa cười nói: "đi một ngày, hẳn là mỏi rồi, huống chi em còn đang mang thai."
"Mới bốn tháng thôi."
Tô Dịch Thừa vừa bóp chân cho cô, vừa nói: "nhưng mà em chính là mang thai đôi a, bác sĩ cũng nói, bụng em bây giờ không khác gì bụng người khác chửa 6 tháng."
"Làm sao bây giờ, trước đây em còn tìm Lâm Lệ để cô ấy giúp hỏi thăm quán chụp ảnh!" An Nhiên lẩm bẩm, cô còn muốn chụp ảnh đẹp đẹp nữa!
"Không sao, chúng ta đưa đứa bé theo." Tô Dịch Thừa an ủi.
An Nhiên đột nhiên im lặng, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm anh.
Tô Dịch Thừa buồn cười hỏi: "sao thế?"
An Nhiên lẩm bẩm, nhìn hỏi anh: "anh nói em mang thai rồi có phải trở nên thật xấu xí?" Sau khi mang thai, dường như luôn không nhịn được mà suy nghĩ nhiều hơn, cô cảm thấy cô sắp trở nên không giống mình.
Tô Dịch Thừa cười khẽ, buông chân cô ra, sau đó đi lên ngồi, kéo cô vào lòng, cười nói: "đồ ngốc, suy nghĩ lung tung cái gì, bà xã anh vẫn xinh đẹp như trước đây."
"Đâu ra, rõ ràng béo hơn trước rất nhiều!" Anh chỉ biết dỗ dành cô, vừa rồi khi tắm, cô đã soi gương rồi, cảm thấy cả người trở nên béo hơn nhiều, đâu có chỗ nào giống trước kia.
"Thật." Tô Dịch Thừa trọng trọng gật đầu, nói, "anh cảm thấy quả thực xinh đẹp hơn trước, anh thích cảm giác sờ sờ thịt em." Vừa nói, cái tay kia cũng bắt đầu di chuyển trên người cô.
"Biến, anh đồ háo sắc!" An Nhiên tức giận vỗ tay anh, cả người bị anh di dời sự chú ý, đề phòng cái tay xấu xa của anh.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ tiến tới bên tai cô, tà mị nói: "anh thích em bây giờ, bởi vì nơi này cũng trở nên to hơn rồi." Vừa nói, vừa đưa tay trực tiếp đặt lên trước ngực cô.
Sắc mặt An Nhiên phiếm hồng, một tay bắt được tay anh: "anh đồ lưu manh!"