Chuyện đứa bé khiến trọng điểm của mọi người không còn nhằm vào Tô Dịch Thừa nữa, mà chuyển sang Chu Hàn, hầu như ngày nào cửa công ty của Chu Hàn cũng chật ních phóng viên, ngay cả trường mà tiểu Bân đi học cũng đông nghịt người, cuối cùng khiến cho đứa bé phải xin phép nghỉ học.
Khi nhận được điện thoại của Diệp Tử Ôn, Tô Dịch Thừa đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan việc.
Vừa thu dọn giấy tờ và tài liệu bỏ vào trong cặp công văn, Tô Dịch Thừa trêu đùa nói với điện thoại: "a lô, sao hôm nay em rể lại có thời gian rỗi gọi điện cho tôi vậy."
Diệp Tử Ôn đến Tô gia cầu hôn rồi, nghe nói đã chuẩn bị xong cả nhẫn đính hôn gì đó, nhưng mà thảm là chưa được cô dâu ưng thuận, cuộc hôn nhân này hai bên cha mẹ không phản đối, thậm chí còn vui mừng toại nguyện thế nhưng Dịch Kiều vẫn chưa đồng ý, đến bây giờ còn lấp lửng đâu đó. Nhưng người nào đó quyết tâm muốn làm con rể Tô gia rồi, chỉ cần bên cạnh Dịch Kiều có ong bướm gì đó, lập tức vội vàng chạy tới hung ác xua đuổi ‘cuồng phong lãng điệp’(*) kia, tuyên bố ‘chủ quyền’ của mình.
(*) cuồng phong lãng điệp: đại ý là chỉ đàn ông phong lưu.
Trước đây vẫn luôn là Dịch Kiều chạy theo đuôi cậu ta, giờ thật sự là ứng với câu ngạn ngữ phong thủy luân chuyển, giờ Diệp Tử Ôn việc thì không làm, ngày nào cũng đi theo cạnh Tô Dịch Kiều, rất sợ bên cạnh Tô Dịch Kiều lại lòi ra một Johnson nữa, khiến cho Tiêu Viễn Sơn gọi đến Tô gia kháng nghị không chỉ một lần, nói giúp cho Diệp Tử Ôn với Tô Dịch Kiều, nhưng mà lần này Tô Dịch Kiều đúng là cứng mềm đều không ăn, như là quyết tâm không để ý Diệp Tử Ôn, mỗi lần gặp đều không cho cậu ta sắc mặt hòa nhã, hoàn toàn không còn vẻ quấn lấy cậu ta không tha trước kia.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện giữa hai người họ, mọi người cũng không nói gì, có loại cảm giác xem cuộc vui vậy. Có lần Diệp Tử Ôn không tìm được Tô Dịch Kiều thực sự không có cách nào khác phải gọi cho Tô Dịch Thừa hỏi Tô Dịch Kiều ở đâu, hôm đó vừa vặn Tô Dịch Kiều ở bên nhà Tô Dịch Thừa, Tần Vân bảo cô mang cháo gà cho An Nhiên, Diệp Tử Ôn gọi điện thoại tới vào lúc Tô Dịch Kiều vừa vào phòng vệ sinh, Tô Dịch Thừa mới nhấn nút nghe đã thấy cậu ta ở bên kia điện thoại lo lắng hỏi anh có biết Dịch Kiều ở đâu không. Tô Dịch Thừa vừa định nói, thì An Nhiên ở bên cạnh lắc đầu với anh ý bảo anh đừng nói.
Đợi cúp điện thoại xong, Tô Dịch Thừa hỏi cô tại sao, An Nhiên chỉ nhìn anh một cái, thản nhiên nói, cũng nên để cho anh ta nếm thử mùi vị đuổi theo phía sau người khác.
Diệp Tử Ôn bên kia điện thoại khóe miệng không khỏi co giật xuống, đối với Tô Dịch Thừa rõ ràng còn nhỏ hơn mình mấy tháng mà gọi mình là ‘em rể’ hơn nữa sau này mình cũng đều phải gọi anh ta là anh vợ, quan hệ như vậy khiến cho anh cảm thấy là đặc biệt thiệt thòi, mặc dù trong lòng là các loại khó chịu cùng bất mãn, nhưng mà lại là vạn bất đắc dĩ.
Anh cũng rất rõ ràng tiểu tử Tô Dịch Thừa này căn bản là chơi anh, lần trước nói với anh ta đừng gọi anh là em rể, không nghĩ tới người này đồng ý rất sảng khoái, sau đó quay đầu đi tới bên cạnh Dịch Kiều đưa tay khoác lên vai tên mặt trắng nhỏ kế bên gọi em rể, thiếu chút nữa khiến anh tức hộc máu, cho nên mỗi lần lúc Tô Dịch Thừa gọi anh như vậy anh cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ai bảo anh chết cái gì không chết lại coi trọng em gái của người ta. Vì hạnh phúc sau này, cho dù thiệt thòi hơn nữa vẫn phải nhịn.
"Nói đi, em rể, tìm anh có chuyện gì, nếu không có việc gì anh liền cúp máy, anh không có hứng thú nghe người khác nói nhảm." Tô Dịch Thừa cầm lấy điện thoại lành lạnh nói.
Diệp Tử Ôn cũng muốn phát tác, cuối cùng vẫn là ngại thân phận của anh nên chỉ dám khẽ cắn răng, nhịn! Bởi vì anh cũng không muốn bây giờ còn chưa có giải quyết xong nha đầu Dịch Kiều kia, mình lại chọc tới một kẻ phúc hắc này, nên chỉ có thể nói: "Tan việc rảnh không, tới chỗ cũ đi, có một người ở chỗ này đang mơ mơ màng màng, tớ không rảnh theo bồi, cậu tới nhận ca."
Trên tay động tác thu dọn đồ đạc chậm một chút, khẽ nhăn nhíu đầu mày thử hỏi: "Chu Hàn?"
"Không phải là anh ta còn có ai, lôi kéo tớ đến đây uống hết một đêm rồi, hiện không được nữa, phải đi đón Dịch Kiều rồi, cậu tới đây xem, tâm tình của anh ta không tốt, đã uống vài bình rồi." Diệp Tử Ôn ở bên kia điện thoại nói như thế.
Tô Dịch Thừa trầm mặc một lúc thì gật đầu nói: "Tớ biết rồi."
Hai ngày này tất cả báo chí đều nói về một chuyện, ban đầu Chu Hàn yêu Lăng Nhiễm như vậy thậm chí vì Lăng Nhiễm không tiếc bỏ đi tình huynh đệ nhiều năm, mà cuối cùng lại nhận được kết quả như thế, đúng là làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
Lúc Tô Dịch Thừa đi tới chỗ club tư nhân mấy người thường lén tới tụ hội, thì Diệp Tử Ôn đã rời đi, mà Chu Hàn vẫn ngồi ở trước quầy ba cầm lấy chai rượu đổ vào trong miệng mình, trên bàn toàn là những chai rỗng, nhìn ra được Chu Hàn thật là đã uống không ít, cơ hồ sắp tới cực hạn.
Cau mày tiến lên, cầm cặp công văn trực tiếp ngồi vào bên cạnh anh ta, Chu Hàn cả người đã đầy mùi rượu đỏ, hoàn toàn nhận không ra Tô Dịch Thừa, chỉ thấy có người ngồi xuống ở bên cạnh anh, cả người đầy mùi rượu nói: "Đừng, đừng ngồi ở đây, nấc —— nơi này, nơi này là chỗ của bạn tôi, nấc —— anh ta sắp tới rồi!"
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn người phục vụ rượu, hỏi: "Anh ta uống bao nhiêu rồi?"
Người phục vụ rượu liếc nhìn Chu Hàn, chỉ chỉ hai chai trên quầy ba, có chút khoa trương bấm ngón tay tính, nói: "Cộng thêm trên bàn , tổng cộng uống hơn năm chai rồi."
Tô Dịch Thừa gật đầu, đem cặp công văn cầm trong tay trực tiếp đặt vào trên quầy ba, đưa tay cầm lấy chai rượu trong tay của Chu Hàn, bình tĩnh nói: "Đủ rồi, đừng uống nữa."
Rượu trong tay bị người đoạt đi, Chu Hàn theo bản năng đưa tay đoạt lại, trong miệng còn đầy men say nói "Cho tôi, nào, nâng cốc cho tôi, tôi còn muốn uống. . . . . ."
Tô Dịch Thừa đem chai rượu cầm trong tay đặt vào một bên, bắt được tay của anh ta không để cho anh ta động, vẻ mặt nghiêm túc lợi hại nói: "Đủ rồi, Chu Hàn!"
Chu Hàn tựa hồ lúc này mới nhận rõ thanh âm của anh, tròng mắt sương mù ngẩng đầu lên nhìn, một lúc lâu mới nhận ra anh, lúc này không ngừng gật đầu, cười khúc khích nói: "A, A Thừa!" Ngón tay chỉ vào anh, lăng lăng cười nói: "Đúng, đúng, cậu là A Thừa, A Thừa!"
Tô Dịch Thừa buông tiếng thở dài, quay đầu nói với người phục vụ rượu trong quầy bar: "Làm phiền anh cho tôi một cốc trà." Cái bộ dáng này của anh ta căn bản là thần chí cũng không rõ ràng, ngay cả việc nói chuyện cơ bản nhất với nhau cũng thành vấn đề.
Người phục vụ rượu kia gật đầu, xoay người phân phó người vào phòng bếp.
Chu Hàn cả người ý thức căn bản không rõ ràng lắm , nhìn Tô Dịch Thừa mà lung la lung lay, tay vẫn không quên tiến tới, trong miệng la hét nói muốn uống rượu.
Người phục vụ rất nhanh từ trong phòng bếp bưng ra một cốc nước trà, Tô Dịch Thừa đưa tới cho Chu Hàn, Chu Hàn một tay muốn đẩy ra cái cốc Tô Dịch Thừa đưa tới, lúc quay đầu lại đúng lúc Chu Hàn đẩy rớt cốc nước, cốc nước trực tiếp rơi xuống mặt đất, mảnh thủy tinh vỡ đầy trên mặt đất.
Tô Dịch Thừa quay đầu, lần nữa nói với người phục vụ: "Cho tôi một cốc nước lạnh."
Người phục vụ gật đầu, lấy cho anh một cốc nước lạnh, Tô Dịch Thừa nhận lấy, cũng không có uống, đem nước trong cốc dội thẳng lên người Chu Hàn.
Thời gian giống như dừng lại, Chu Hàn bị anh dội hơi tỉnh một chút, ngay cả mấy người phục vụ bên trong quầy ba cũng kinh ngạc có chút phản ứng không kịp.
Đem cốc không cầm trong tay trực tiếp đặt lại trên quầy ba, Tô Dịch Thừa lạnh lùng nhìn Chu Hàn, lạnh giọng nói: "Đã tỉnh chưa?" Lãnh mạc, trong giọng nói thậm chí không mang theo một chút tâm tình.
Chu Hàn lúc này mới có chút kịp phản ứng lại, mùi rượu trên người cũng bị dội hơn phân nửa, nhìn chằm chằm anh, bàn tay đặt trên quầy bar nắm chặt lại.
Tô Dịch Thừa cũng chỉ là nhìn anh ta, hai người cũng không nói chuyện, không khí tựa hồ trở nên căng thẳng một chút.
Hai người trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên chỉ thấy Chu Hàn nâng lên nắm tay liền đánh một quyền về phía mặt của Tô Dịch Thừa, Tô Dịch Thừa sinh ra ở trong gia đình quân nhân, từ nhỏ cũng lớn lên ở quân khu đại viện, bình thường ba Tô và nội Tô đối với anh cũng là chọn lựa giáo dục quân sự hóa, thân thủ cũng có thể so sánh với quân lính dưới tay của ba Tô hiện tại.
Nghiêng đầu trực tiếp tránh được quả đấm kia của Chu Hàn, bất quá Chu Hàn tựa hồ là tính đánh thật, một quyền khác liền lập tức đánh tới, Tô Dịch Thừa giơ tay lên trực tiếp ở giữa không trung chặn lại, nhìn Chu Hàn lạnh giọng mở miệng: "Thật muốn động thủ?"
Chu Hàn không nói lời nào, cả người có chút nảy sinh ác độc đánh về phía anh, Chu Hàn thân thủ không tồi, nói thật về anh, Chu Hàn, Diệp Tử Ôn từ nhỏ coi như là không đánh nhau thì không quen biết, ba người thân thủ đều không chênh lệch lắm, coi như là không phân cao thấp.
Chu Hàn uống rượu nên hiện tại cả người có một cỗ khí rất mạnh, ra quyền rất ác, dĩ nhiên cũng rất chuẩn, Tô Dịch Thừa một chút không phòng bị, trúng một quyền vào bụng, bị đau kêu rên thành tiếng.
Đợi lúc Chu Hàn đánh tới một lần nữa anh đã lắc mình tránh tới phía sau kiềm lại, sau đó có chút tức giận nói: "Có phải rất muốn đánh nhau hay không?"
Chu Hàn giãy dụa tránh anh, tròng mắt nhìn chằm chằm vào anh, lớn tiếng nói: "Đúng."
"Tốt!" Tô Dịch Thừa lớn tiếng đáp ứng, trên mặt là vẻ thô bạo từ trước tới nay chưa từng có, quay đầu nói với người phục vụ kia: "Cho chúng tôi một phòng." Muốn đánh anh không ngần ngại tìm một chỗ đánh thống khoái một trận.
Những người phục vụ bên trong quầy bar đều bị hai người bọn họ hù dọa, cho là bọn họ nói đùa, nhưng mà động tĩnh kia cũng không có nửa phần lưu tình.
"Tô, Tô phó thị trưởng, này, này không tốt lắm đâu?" Người phục vụ kia vẻ mặt có chút cổ quái nói.
"Vậy anh nghĩ chúng tôi ở nơi này động thủ sao?" Tô Dịch Thừa quay đầu liếc nhìn chung quanh cái bàn, bất quá hôm nay trong quán rượu người cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có một hai người ngồi ở trên ghế dài uống rượu, nhìn thấy động tĩnh bên này cũng không hiếu kỳ, nhưng vẫn ngồi ở vị trí như cũ uống rượu của mình.
Nhìn ra bọn họ không phải là nói giỡn, vì tránh tổn thất không cần thiết cho quán rượu, người phục vụ kia dưới sự cân nhắc đã trực tiếp cho bọn họ một phòng trống, mặt khác sau khi bọn họ vào phòng liền gọi điện thoại cho quản lý, vì ngại thân phận đặc thù của Tô Dịch Thừa, chuyện này còn phải có người ra mặt tới xử lý.
Lúc người quản lý của quán bar này chạy gấp từ bên ngoài trở về, bên trong phòng Tô Dịch Thừa cùng Chu Hàn đã sớm động thủ, bên trong chỉ truyền đi ra ngoài tiếng bùm bùm.
Nghe động tĩnh bên trong, Đường quản lý cau chặt lông mày có chút lo lắng quay đầu hỏi người phục vụ bên cạnh vừa mới gọi điện thoại: "Đi vào đã bao lâu?"
"Cũng sắp mười phút rồi." Người phục vụ kia thành thật nói, mới vừa rồi bọn họ đi vào anh ta đã đứng ở cửa, nếu như xảy ra chuyện gì, cũng có thể trước tiên gọi điện thoại báo cảnh sát hoặc là gọi điện thoại cho xe cứu thương."Quản lý, có cần thiết phải gọi điện thoại báo cảnh sát không?"
Đường quản lý kia tức giận trắng mặt nhìn anh ta một cái nói: "Báo cái gì, anh có biết thân phận hai người bên trong hay không?" Một người là phó thị trưởng, một người là chủ một công ty lớn, người nào anh cũng không thể chọc vào.
Người phục vụ kia hậm hực ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Đang khi hai người ở ngoài cửa có chút lo lắng chờ đợi, trong phòng đột nhiên không có tiếng động gì nữa.
Hai người theo bản năng nhìn nhau, người phục vụ kia không khỏi có chút bận tâm hỏi: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Đường quản lý kia cũng lo lắng, xoay người nhẹ gõ cửa, mang theo giọng cười nhẹ gọi: "Tô phó thị trưởng, Chu tổng?"
Không có trả lời, an tĩnh, một chút thanh âm cũng không có.
Nghe không được tiếng vang nào, ngoài cửa Đường quản lý không khỏi căng lỗ tai đặt lên cửa nghe, vẫn như cũ không có thanh âm, tựa hồ những ồn ào vừa mới rồi không có tồn tại vậy, giống như căn phòng này không có người.
"Làm sao lại không có tiếng gì nữa?" Đường quản lý nhỏ giọng nói thầm, chân mày có chút không giải thích được nhíu thật chặt.
"Sẽ không phải đã xảy ra chuyện chứ?" Người phục vụ kia suy đoán nói.
Nghe anh ta vừa nói, Đường quản lý cũng rất lo lắng, nếu là thật ở nơi này xảy ra chuyện, hơn nữa hai người bên trong cũng là người có tiếng tăm, ông ta cũng không đủ sức chịu nổi trách nhiệm này, quay đầu vội vàng nói với người phục vụ đang đứng một bên: "Mở cửa mở cửa, nhanh lên một chút mở cửa!"
"Không có, không có chìa khóa." Người phục vụ kia cũng bị việc này hù dọa sợ hãi nói.
"Nhanh chóng đi lấy đi!" Đường quản lý có chút gấp nói.
"Nga nha." Người phục vụ kia lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đi ra ngoài tìm người phụ trách quầy bar, lấy tới chìa khóa từ người kia.
Cầm chạy tới, Đường quản lý cứng ngắc cầm chìa khóa mở cửa đi vào, chỉ thấy cửa bốp một tiếng cửa từ bên trong bị mở ra.
Chỉ thấy Tô Dịch Thừa một tay cầm áo khoác một tay xoa khóe miệng từ bên trong đi ra ngoài, áo sơ mi trắng do mới vừa rồi đánh nhau mà bị nhăn nhúm, thậm chí chỗ dưới nách còn bị rách.
Phía sau Chu Hàn cũng theo ra ngoài, giống như trước áo khoác vắt trên bả vai, khóe mắt có chút tím bầm áo sơ mi màu xanh đậm trên người cũng bị giật mất mấy nút áo, giờ phút này lồng ngực mở ra, chính diện nhìn tới, có thể thấy được thân hình của anh rất tốt, cơ bụng sáu múi, rõ ràng cho thấy là người luyện võ.
Nhìn lại trong phòng bàn trà bị vỡ mất một góc, trên mặt đất thủy tinh vỡ rơi đầy, ngay cả tivi màn hình LCD treo trên vách tường cũng bị tai họa vỡ mấy chỗ.
Đường quản lý cùng người phục vụ kia theo bản năng nhường đường cho hai người đi ra, còn có chút từ trong khiếp sợ không kịp lấy lại tinh thần.
Tô Dịch Thừa xoa khóe miệng đi qua đại sảnh về phía quầy rượu, không quay đầu lại nói thẳng: "Tiền rượu, cùng tất cả hư hao bên trong đều do Diệp Tử Ôn trả." Vừa nói, vừa trực tiếp đi đến quầy ba cầm lấy cặp công văn của mình, mặt khác cũng cầm lấy cặp công văn của Chu Hàn lúc trước để lại trực tiếp ném cho Chu Hàn, sau đó hai người cũng không nói chuyện với nhau trực tiếp ra khỏi quán bar.
Bãi đỗ xe, Chu Hàn đi thẳng về phía xe của mình, lại bị Tô Dịch Thừa phía sau gọi lại: "Cậu muốn vì say rượu lái xe mà đăng lên báo sao?"
Chu Hàn dừng lại cánh tay đang mở ra cửa xe, quay đầu nhìn chằm chằm Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa nhìn anh một cái, chỉ nói nói: "Đi thôi, đánh cũng đánh đủ rồi, tìm một chỗ hàn huyên một chút." Vừa nói, trực tiếp mở cửa ngồi vào trong xe của mình.
Chu Hàn không nói chuyện, cuối cùng cũng cầm cặp công văn trực tiếp ngồi vào trong xe của Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa không lái xe trở về nhà cũng không có đưa Chu Hàn về nhà, mà lái xe đến bờ sông, tắt máy xong thì xuống xe, đứng ở trên bờ đê, gió đêm thổi khiến cho tóc của anh vốn rối loạn càng rối loạn hơn, Chu Hàn cũng từ trong xe đi ra, đi tới đứng bên cạnh anh.
Không có quay đầu nhìn, Tô Dịch Thừa chỉ nhàn nhạt mở miệng, nói: "Vì chuyện trên báo chí."
"Ha ha." Chu Hàn cười khổ, nụ cười khóe miệng có chút khổ sở giống như nuốt hoàng liên.
Anh không có trả lời, Tô Dịch Thừa cũng không có hỏi nữa, hai người cứ như vậy đứng ở trên đê một lúc lâu. Đợi đến lúc cảm thấy mùi rượu trên người anh đều đã nhanh chóng bị gió thổi tan, Tô Dịch Thừa xoay người, chuẩn bị trở về trong xe.
Mà đồng thời lúc Tô Dịch Thừa xoay người, Chu Hàn từ lúc nãy đến giờ vẫn cũng chưa có mở miệng lên tiếng, lại đột nhiên nói: "Tôi sau khi đọc báo mới biết được thì ra là lúc trước cô ta từng có nhiều người đàn ông như vậy ."
Tô Dịch Thừa dừng bước, quay đầu từ phía sau nhìn anh ta, anh biết cô ta trong miệng Chu Hàn là chỉ người nào.
Chu Hàn chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo tự giễu: "Chúng tôi là do cô ta ngoại tình mới ly hôn, lúc ly hôn cô ta chỉ trích tôi nói tôi không có thời gian đi theo cô ta quan tâm cô ta, mỗi ngày chỉ biết tới công việc, đã có lúc tôi vẫn cho rằng là tôi làm không tốt, là tôi không hiểu được cô ta, cho rằng cô ta ở Mỹ căn bản cũng không có bạn bè, cho nên khiến cô ta quá mức tịch mịch, lúc ấy ly hôn là bởi vì tôi không cách nào tiếp nhận, nhưng cũng không hề hận cô ta."
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, đến bây giờ anh mới biết thì ra là hồi đó Chu Hàn có tình cảm sâu nặng với Lăng Nhiễm như thế, thậm chí bắt đầu hiểu tại sao anh ta tình nguyện vứt bỏ tình cảm anh em mười mấy năm của bọn họ cũng muốn ở cùng với cô ta. Chỉ là khi đó anh ta giấu diếm quá tốt, anh và Diệp Tử Ôn không hề nhìn ra chút nào, cho nên không thể nào tiếp nhận được khi anh ta đột nhiên phản bội.
Dừng một lát, Chu Hàn đè nén tâm tình đau đớn nói: "thật ra thì tôi đã sớm biết tiểu Bân không phải là con tôi." Vừa dứt lời, thì đấm mạnh một quyền nện lên trên hàng rào.
Tô Dịch Thừa giật mình nhìn anh ta không nói ra lời.
"Ha ha." Cúi đầu, Chu Hàn cười đến có chút cô đơn: "có một lần thằng bé gặp tai nạn giao thông, đưa nó đi bệnh viện, bác sĩ bảo phải truyền máu, tôi mới phát hiện thì ra thằng bé căn bản không phải là con trai của tôi!" Thanh âm bị đè nén, kèm theo nỗi đau đớn không nói nên lời.
Hòa hoãn lại rồi quay đầu lại, nhìn anh, nói: "phản ứng đầu tiên tôi nghĩ rằng đó là con của cậu, nhưng mà sau này ngẫm lại thì căn bản là không thể nào, khoảng thời gian đó hai người không hề ở cùng, thằng bé không thể nào là của cậu. Khi đó tôi mới biết thì ra người phụ nữ mà tôi yêu căn bản không phải là loại người tôi từng biết, thậm chí tôi không biết mặt nào mới là bộ mặt thật của cô ta." Gượng cười nhìn Tô Dịch Thừa, hỏi: "cậu nói đây có phải là báo ứng không?"
"Cậu —" Tô Dịch Thừa muốn nói gì, lại nhất thời không biết nên nói gì.
Chu Hàn gượng cười khổ quay đầu lại, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm vô tận kia, cười ra tiếng, chẳng qua là nụ cười kia không thể xóa nhòa đi cay đắng trong lòng.
Tô Dịch Thừa nhìn anh ta, tiến lên, muốn mở miệng nói gì, nhưng trong lúc vô tình ánh trăng sáng chiết xạ lóng lánh trên gương mặt anh, dừng bước chân, sau đó không thể nhấc chân được, đây là lần đầu tiên anh thấy Chu Hàn rơi lệ.
"Tuuuuuu ——" xa xa kèn lệnh trên mặt sông vang lên, cuối cùng con thuyền đêm xuất phát từ bến cảng Giang Thành chạy sang bên Thanh Thành, con tàu thủy rẽ từng vòng từng vòng sóng nước trên mặt sông vốn yên ả kia.
Cũng không biết cứ đứng như vậy bao lâu, rốt cuộc Chu Hàn chậm rãi quay đầu lại, giọt nước mắt trên mặt đã sớm bị làn gió sông thổi khô, nhìn Tô Dịch Thừa chỉ nói: "đi thôi." Nói xong đi thẳng về phía xe Tô Dịch Thừa, mở cửa xe ra ngồi lên.
Sửng sốt một lát, Tô Dịch Thừa cũng vòng qua đầu xe, trực tiếp lên xe, không hỏi, khởi động xe đưa anh ta về nhà,
Khi xe dừng lại trước khu biệt thự sa hoa, Chu Hàn có chút mất tự nhiên nói cảm ơn với anh, sau đó mở cửa xe muốn đi.
Tô Dịch Thừa ngồi trên xe, nhìn bóng lưng của anh ta, khi anh chuẩn bị vào khu cư xá, bỗng mở cửa xuống xe, hô lên với anh ta: "Chu Hàn!"
Nghe tiếng, Chu Hàn sững sờ quay đầu, nhìn anh có chút khó hiểu.
Tô Dịch Thừa đóng cửa xe đi về phía anh ta, nện một quyền vào bả vai anh ta, sau đó cười nói: "thân thủ cậu vẫn tốt như trước, đánh một quyền kia khiến khóe miệng tôi vẫn cảm thấy tê dại."
Chu Hàn ngẩn người, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, khóe miệng mang ý cười, cũng trả lại một quyền vào bả vai anh, nói: "cậu cũng không hề thụt lùi, khóe mắt tôi bị cậu đánh khá nặng!"
Hai người cười to, ăn ý vươn ra huých một cái, sau đó ôm nhau.
Tô Dịch Thừa đưa tay vỗ mấy cái lên lưng anh ta, sau đó ghé vào lỗ tai anh ta nói: "sau này vẫn là anh em tốt!"
Chu Hàn cũng đáp lại vỗ mấy cái trên lưng anh, nói: "ừ, vẫn là anh em tốt!"
An Nhiên đẩy cửa đi vào, thím Trương đang ngồi trên giường bón điểm tâm cho Lâm Tiểu Phân, Lâm Tiểu Phân đã hoàn toàn không nhìn thấy gì, ngay cả hình ảnh mơ hồ cũng không rồi.
Thời gian phẫu thuật được ấn định vào thứ hai, hai ngày nay đã làm một loạt các kiểm tra, trước khi tới còn tưởng là lập tức phẫu thuật, nhưng mà kiểm tra rồi mới phát hiện không dễ như thế, tình hình còn phức tạp hơn so với họ tưởng tượng, vì vị trí khối u di chuyển lệch quá rồi, liên quan đến rất nhiều mạch máu, nếu sơ suất một chút thôi sẽ đụng vào mạch máu, đến lúc đó khi phẫu thuật sẽ bị xuất huyết máu, như vậy độ khó phẫu thuật tăng thêm 50%.