Khi hai người trở lại nhà hàng, đám người Tiêu Ứng Thiên còn đang uống, Hoàng Đức Hưng và Tiêu Ứng Thiên dường như trò chuyện rất vui vẻ, đến nỗi không ai chú ý tới An Nhiên và Diệp Tử Ôn ra ngoài lâu lắm rồi.
An Nhiên ngồi lại trong gian phòng một lát, nhưng trong bầu không khí đó, cô thấy hơi buồn phiền, cuối cùng thì xin lỗi mọi người, nói muốn về trước. Nhờ có thân phận là bà xã của Tô Dịch Thừa, nên Tiêu Ứng Thiên và Hoàng Đức Hưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu bảo cô đi đường cẩn thận.
Diệp Tử Ôn nhìn cô có thâm ý khác sau đó nâng chén mời rượu Hoàng Đức Hưng một chén.
An Nhiên bắt xe đi thẳng về nhà, Tô Dịch Thừa vẫn chưa về, cô gọi điện thoại cho Tô Dịch Thừa, nói mình đã về, bảo anh không cần lo lắng. Không bật đèn, sau đó có chút vô lực ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại, mấy lần nhấn số của Lâm Lệ, nhưng cuối cùng không có gọi. Cô muốn biết kết quả cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Trình Tường, muốn nói cho cô ấy dù cô ấy quyết định thế nào thì cô cũng sẽ ủng hộ cô ấy, tiếp sức cho cô ấy. Nhưng cũng biết, chuyện này phải do cô ấy tự mình đối mặt, tiếp nhận, điều mà người khác có thể làm được chút ít, đó là cho cô ấy thời gian.
Bỗng nhiên thèm rượu, tiện tay tháo cái dây buộc tóc, để tóc xõa xuống bả vai, cởi cái áo khoác công sở nặng nề đã mặc cả ngày, đứng dậy đi vào bếp tìm rượu, đến ở đây mấy ngày, chỉ làm mấy bữa sáng và vài bữa mì, cho nên cô cũng không thông quen thuộc phòng bếp này lắm, cô không biết rượu ở đâu, thậm chí cũng không rõ là trong nhà có rượu không, nhưng cô thực sự muốn uống, khi cô lục từng ngăn từng ngăn thì rốt cuộc đã tìm được rượu trong một ngăn chạn bát.
Có rượu ngoại, có rượu đỏ, còn có rượu nho, rượu ngoại quá mạnh, mặc dù có vài lần đi quán bar, đôi khi cũng có xã giao, nhưng mà An Nhiên vẫn không quen uống rươu, rượu đỏ rất phổ biến ở trong các tiệc rượu, tất nhiên, uống thì có uống, nhưng không thông thạo lắm. Hoàn toàn uống không ra được loại rượu gì.
Tiện tay cầm một chai rượu đỏ, không nhìn năm cũng không nhìn nhãn hiệu, lấy một cái chén từ tủ khử trùng trong bếp, mở nắp chai rượu đỏ, rót vào hơn nửa chén, không có giải rượu, liền ngửa đầu một hơi uống cạn, sau đó, lại cầm chai rượu đỏ, rót cho mình thêm một chén nữa.
Tô Dịch Thừa dừng xe trong tầng hầm xong xuôi, mới mở cửa xuống xe, lúc này điện thoại trong túi vang lên, là Diệp Tử Ôn gọi tới.
"A Thừa, cậu nhất định không biết hôm nay mình gặp được ai đâu." Bên kia điện thoại, giọng nói Diệp Tử Ôn có chút kích động.
Tô Dịch Thừa xoa xoa lông mày đau nhức, nói: "Mình không có thời gian đoán đố với cậu, lái xe cả ngày, tối nay còn có bữa tiệc, vừa mới xong thôi." Vừa nói vừa cầm cặp công văn xuống xe, đi thẳng đến cửa.
"Ừ, nói ra cậu cũng khó mà tin được, có một số việc như đã định sẳn." Diệp Tử Ôn nói.
"Mình không nhớ là cậu bắt đầu tin vào số mệnh gì đó từ khi nào rồi." Tô Dịch Thừa trực tiếp vạch trần anh ta, nói: "Gặp ai rồi, lại có tâm tình tốt như vậy."
"Còn nhớ cô gái mà chúng ta gặp trong một quán cà phê hơn một tháng trước không?" Diệp Tử Ôn hỏi.
Tô Dịch Thừa nhíu mày, hỏi: "Cô gái nào?"
"Chính là người xem mắt với đứa cực phẩm ý, cũng làm về kiến trúc giống mình, hôm nay gặp được cô ta ở công ty, té ra cô ta ở ‘Chân Thành kiến trúc’, hôm nay đi cùng Hoàng Đức Hưng tới công ty bọn mình họp, bàn bạc xong xuôi đi bọn mình mời bọn họ đi ăn cơm, vừa vặn lúc đó đi lấy ít tài liệu, nên cũng bị gọi đi cùng, thật đúng là, mình rất ấn tượng với cô ta, nhìn một cái liền nhận ra luôn." Diệp Tử Ôn vừa nói, tâm tình có chút hưng phấn.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa vô thức nhíu mày, tất nhiên anh nhớ được người phụ nữ trong miệng Diệp Tử Ôn, bởi vì người phụ nữ kia chính là bà xã của anh, nhưng nghe những lời này từ trong miệng người khác, sao lại có chút khó chịu như vậy."Ừ, sau đó thì sao?"
"Mình phát hiện cô ta cũng rất thú vị, cậu cũng biết đó, ít có ai ngăn cản được sức hấp dẫn của mình đi, thế mà cô ta dường như không có chút hứng thú nào với mình, mình đoán đây là cô ta chơi trò lạt mềm buộc chặt." Diệp Tử Ôn suy đoán nói.
Chân mày càng nhíu chặt hơn rồi, giọng nói trong nháy mắt trở nên lãnh đạm: "Cô ấy không phải loại người như vậy."
Có điều là người nào đó dường như còn chìm đắm trong sự tự luyến bản thân, cũng không để tâm anh nói gì, tự tiếp tục: "Mình quyết định, ngày mai bắt đầu tiến công, mặc kệ là cô ta lạt mềm buộc chặt hay là gì, dù sao cô ta đã thành công khơi gợi hứng thú của mình rồi, uhm, đã lâu rồi không có ai, không có người phụ nữ nào có thể khiến mình kích động như thế." (TT: anh sắp tiêu đến nơi thì có, Amen)
Diệp Tử Ôn hoàn toàn không biết Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại, lúc này ánh mắt trở nên đáng sợ như thế nào, còn nói nóng lòng muốn thử, rất là kích động nữa.
Tô Dịch Thừa cười lạnh, gần như là nghiến răng nghiến lợi nhả ra hai chữ: "Phải không."
Đáng tiếc người nào đó không nghe ra được, tâm tình vẫn còn đang phấn khởi kích động, tiếp tục nói: "Đoán là trong khoảng thời gian này cô ấy sẽ buồn bực một chút vì chuyện bạn bè, mặc dù có chút hèn hạ, nhưng mà có lẽ đây là thời cơ tốt nhất cho mình, ha ha."
Tô Dịch Thừa cười lạnh, "Quả thật hèn hạ."
"Ưhm, được rồi, không tán gẫu với cậu nữa, lúc nào ra ngoài uống một chén, lâu rồi chúng ta không tụ tập rồi." Bên kia điện thoại mỗ Diệp nào đó, hoàn toàn không biết mình đã đắc tội với người khác rồi, còn nhiệt tình mời mọc.
"Gần đây mình bắt đầu kiêng rượu rồi, sau này đừng tìm mình uống rượu." Tô Dịch Thừa lạnh lùng nói.
"Tại sao?" Đàn ông không uống rượu, vậy còn hẹn ra ngoài làm gì? Đi dạo phố, ăn cơm, xem phim? Đó là chuyện của đàn bà! Nhưng mà bọn họ là đàn ông thực thụ, đàn ông chân chính nha!
"Chỉ thị của bà xã." Tô Dịch Thừa nói rất tự nhiên, khóe miệng hàm chứa ý cười.
So với Tô Dịch Thừa, Diệp Tử Ôn ở bên kia điện thoại rất là sửng sốt thật sửng sốt, hồi lâu mới chậm rãi nói: "a Thừa, từ khi nào thì cậu biến thành nô lệ của vợ rồi!" Còn chỉ thị của bà xã!
Tô Dịch Thừa cười, nói: "Mình về đến nơi rồi, cúp đây." Không đợi anh ta mở miệng, trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Tô Dịch Thừa không lên ngay mà cầm điện thoại gọi cho Tô Dịch Kiều.
"Alo, anh, có việc?" Chỗ Tô Dịch Kiều có chút ầm ĩ, có thể nghe được ra hẳn là còn đang ở nhà hàng.
Tô Dịch Thừa cười khẽ nói: "Hồi trước không phải em vẫn luôn muốn lấy số của Tử Ôn sao?"
"Anh bằng lòng nói cho em biết?" Tô Dịch Kiều có chút hoài nghi, dù sao trước đây cô mất bao nhiêu công sức, cũng không cạy từ miệng anh ra được nửa con số, đôi khi cô còn cho là mình không phải là em ruột của anh, Diệp Tử Ôn kia mới là anh em ruột với anh.
"Em là em gái anh nha, tất nhiên là anh thân với em hơn rồi." Tô Dịch Thừa vân đạm phong khinh nói, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, trong mắt lóe ra tia tính toán.
"Cũng không phải là ngày đầu tiên em là em gái anh, anh trai, nói thật đi, có điều kiện gì." Trực giác Tô Dịch Kiều mách bảo, anh tuyệt đối không thể nào vô duyên vô cớ bằng lòng nói cho cô biết, cô là em gái ruột của anh, sớm biết anh có tiếng là lắm mưu nhiều kế.
"Có điều kiện."
"Điều kiện gì?" Tô Dịch kiều ngờ vực hỏi.
"Sau này mỗi ngày gọi cho Diệp Tử Ôn mười cuộc." Tô Dịch Thừa nói thẳng.
"Hả..." Tô Dịch Kiều ngẩn người, một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Anh trai, em có thể biết Diệp Tử Ôn đã đắt tội với anh từ lúc nào, ở chỗ nào không?"
Tô Dịch Thừa cười lạnh, "Vừa rồi, trước cứ thế đi, chờ một chút, anh nhắn số của cậu ta cho em."
Nói xong, liền cúp điện thoại, sau đó sao chép số của Diệp Tử Ôn, soạn tin nhắn, gửi cho Tô Dịch Kiều. Làm xong xuôi, Tô Dịch Thừa mới xoay người vào thang máy, nhấn tầng mười.
Mới mở cửa đi vào, đã ngửi được mùi rượu trong nhà, đèn trong nhà không bật, chỉ có ánh trăng lười biếng từ bên ngoài chiếu vào.
"An Nhiên?" Tô Dịch Thừa thử khẽ gọi, nhưng không nhận được lời đáp lại.
Đưa tay nhấn công tắc bên tường, thoáng cái đèn sáng lên: "hư hư..." Nghe thấy có người lẩm bẩm, anh quay đầu nhìn, thấy An Nhiên ngồi bệt trên sàn nhà, nửa thân thể gục trên chiếc bàn trà, một tay cầm chai rượu đỏ, một tay cầm chén, miệng còn rên khe khẽ, vì đột nhiên sáng lên mà vô thức nhíu mày, như là đang kháng nghị cái gì.
Thấy thế, Tô Dịch Thừa có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thả cập công văn trong tay xuống ghế sô pha, đột nhiên nhớ anh tới lời Diệp Tử Ôn vừa nói, rằng gần đây cô buồn bực chuyện bạn bè, nếu đoán không lầm, thì hẳn là chuyện vị hôn phu của Lâm Lệ ngoại tình.
Cô quá nặng tình nghĩa, cho nên mấy ngày nay, chuyện này vẫn luôn đeo bám, quấy nhiễu cô, cô cần trút ra, may mắn chẳng qua cô chỉ ở nhà uống rượu trút hết ra, nếu không anh thật sợ là lúc đó sẽ không tìm được cô, bởi vì thời gian tiếp xúc với nhau thực sự là quá ngắn rồi, mấy ngày này chỉ có thể hiểu được ít ỏi chút thói quen sinh hoạt của cô, thích ăn rau xanh, thích ăn cá, chuộng đồ ngọt, sợ đắng, uống cà phê chỉ uống capuchino, nếu uống trà chỉ uống ‘trà sữa Hoàng Gia’, khi làm việc để một hộp bánh bích quy và một ly capuchino nóng ở bên cạnh, ghét ăn thịt mỡ nhất, nhưng mà nếu có người cố ý gắp cho cô, dù không thích, cô vẫn ép mình nuốt xuống, tất nhiên sẽ không nhai, chỉ một ngụm nuốt luôn.
Cởi áo khoác trên người xuống, khom lưng lấy chai rượu trong tay cô ra, bật cười lắc đầu, cô thế mà cũng uống hết một chai Lafite, cô coi rượu này là nước uống sao?
Vỗ nhẹ nhẹ mặt cô, gọi: "An Nhiên?"
An Nhiên khẽ cau mày, cái miệng nhỏ còn lầu bầu cái gì đó, gương mặt vì rượu mà lúc này đỏ ửng lên, vỗ vỗ, nhìn thật đẹp mắt.
Tô Dịch Thừa cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó túm lấy thắt lưng cô.
Đột nhiên bị lơ lửng giữa không trung khiến cho An Nhiên đang say rượu có chút choáng váng, chau mày kịch liệt, nhìn sắc mặt rất khó chịu.
Nhìn cô như thế, Tô Dịch Thừa nhỏ giọng nói bên tai cô: "An Nhiên, muốn nôn sao?" Nói xong liền ôm cô về phía phòng vệ sinh.
Đang mù mịt, An Nhiên mở mắt ra, dạ dày khó chịu như sóng biển, một luồng khí nóng cuồn cuộn từ dạ dày xộc lên, thoáng cái đã đến cổ họng, theo bản năng cô đưa tay che lại miệng mình, một tay khác túm bả vai Tô Dịch Thừa ý bảo anh thả mình xuống.
Nhìn người trong lòng một chút, biết cô thật sự sẽ nhanh chóng nôn ra, nên bước chân nhanh hơn đi về phía phòng vệ sinh.