An Nhiên nhẹ nhàng cười, không trả lời vấn đề của anh, tiếp tục nói: "cứ như vậy chúng em trải qua ba năm đại học, năm cuối vì thực tập mà thời gian gặp nhau không nhiều, hai công ty chúng em ở hai bờ đối diện, ở giữa chỉ có một chuyến xe, phải đi mất hơn một tiếng đồng hồ, mà cũng vì khoảng cách xa thế, thời gian và tần số gặp mặt cũng giảm đi. Mặc khác khi chúng em quyết định gặp nhau thì không phải anh ấy vội vàng thiết kế cho dự án, thì là vì em mới tiếp nhận công việc mà bận bịu, vì thực tập, vì muốn ra sức được ở lại sau khi thực tập kết thúc, khoảng thời gian đó chúng em đều rất cố gắng, thậm chí ngay cả ngày nghỉ cuối tuần chúng em đều ở công ty làm thêm giờ. Nhưng mà mỗi tối sẽ gọi điện thoại, anh ấy là một người bạn trai biết quan tâm chăm sóc, bất kể là mình bận đến muộn thế nào, thì sau khi hết bận anh ấy sẽ gọi cho em một cú điện thoại, vì ít gặp mặt, công việc bận bịu rồi, anh ấy nhất định sẽ gọi điện cho em, dù là hôm đó anh ấy làm việc mệt đến thế nào, anh ấy nói anh ấy muốn nghe tiếng của em, đôi khi đang nói thì không nghe thấy tiếng anh ấy, đó là vì anh ấy thật sự mệt mỏi ngủ thiếp đi. Anh ấy từng đảm bảo với em, nói anh ấy sẽ thành công, sẽ cho em một hôn lễ thật long trọng, để cho em trở thành cô dâu xinh đẹp, hạnh phúc nhất trên thế giới, anh ấy còn mua cho em một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, rồi bao trọn một nhà hàng cao cấp ở Giang Thành, sau đó cầu hôn em, chẳng qua là những thứ này đều phải chờ sau khi anh ấy thành công, anh ấy nói, sau khi thành công anh ấy sẽ thực hiện hết những lời hứa hẹn với em. Lúc đó em đã khóc, nhưng là cười khóc, cầm điện thoại, em vừa khóc vừa gật đầu, dù biết anh ấy không nhìn thấy em gật đầu, nhưng mà vào thời khắc đó, em, trừ khóc và gật đầu cũng không nói được câu nào, nhưng mà dường như anh ấy biết phản ứng của em ở bên này điện thoại, nên chỉ cầm điện thoại cười ngây ngốc."
"Cứ như vậy qua năm thứ tư, qua quá trình nỗ lực, chúng em đều thuận lợi được ở lại chính thức sau khi thực tập xong. Năm đó chúng em dù không ngày nào cũng nói chuyện điện thoại, đều biết rõ mọi thứ của nhau, nhưng mà số lần gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần dường như chỉ thoáng qua, sau đó anh ấy phấn đấu cho bản thiết kế, mà em bất cứ lúc nào cũng phải đi công trường. Em tưởng là một năm đó dù gặp nhau ít đi, nhưng là năm mà tình cảm của bọn em phát triển nhanh nhất, chúng em càng hiểu rõ nhau hơn, có thể nói, tình cảm còn tốt hơn quá khứ. Trong lúc em cho là như thế, em thậm chí không biết xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng nghe người bên cạnh đồn đại về anh ấy, nói anh ấy thường xuyên đi ăn cùng một nữ sinh khác, hai người tay trong tay, trên mặt luôn nở nụ cười, quan hệ rất ngọt ngào. Tất nhiên là em không tin, cho là người trong miệng bọn họ và người vẫn khăng khăng hằng đêm gọi điện nửa tiếng cho em, nói từng chuyện thú vị xảy ra trong công ty. Thậm chí còn nói gần đây anh ấy nhận được bao nhiêu dự án, tổng giám đốc công ty khen ngợi năng lực làm việc của anh ấy như thế nào, anh ấy nói, anh ấy có cảm giác mình đang từng bước từng bước tiến đến thành công, anh ấy nói nếu thuận lợi thì trong hai năm anh ấy có thể cho em tất cả những gì mà anh ấy đã hứa hẹn hồi xưa. Thế nhưng, nói dối vẫn chỉ là nói dối, nó càng đẹp thì lại càng đau thương, em có thể không tin mọi người nói cho em rằng anh ấy thay lòng đổi dạ, anh ấy bắt cá hai tay, thậm chí hết lần này đến lần khác em tự nhủ phải tin tưởng anh ấy, vì chính mình đã ở cùng anh ba năm qua, là người hiểu rõ con người anh nhất, nhưng mà tất cả đều không thể triệt tiêu được thực tế mà em chứng kiến tận mắt, ngày đó em …" Nói, An Nhiên có chút nghẹn ngào, nước mắt không biết đã tràn đầy trong hốc mắt từ lúc nào.
Tô Dịch Thừa buông cô ra, bình tĩnh nhìn cô, đưa tay giúp cô lau đi mệt mỏi nơi khóe mắt, nhẹ nhàng nói: "nếu khó chịu, những hồi ức kia khiến em không vui vẻ gì, thế thì cũng đừng gắng gượng, anh biết em đã vứt bỏ được là được rồi." Anh không muốn cố ép cô, dù vô cùng kỳ vọng cô có thể chính miệng nói với anh, nhưng mà nếu cô có chút khó xử, anh cũng không muốn cô không vui.
An Nhiên cười với anh, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, vừa lắc đầu vừa tiếp tục nói: "hôm đó công ty cử em đi tham dự dạ hội, lại không ngờ rằng gặp phải anh ta ở trong bữa tiệc, khi đó bên cạnh anh ta là một người con gái xinh đẹp, bọn họ rất xứng đôi, mà đêm hôm đó bọn họ chắc chắn là điểm sáng của toàn hội trường, nhiều người vây xung quanh bắt chuyện với họ, em đứng phía sau cách bọn họ chưa đầy năm mét, mà anh ta không hề phát hiện ra, em thấy anh ta dịu dàng nhìn chăm chú vào người con gái bên cạnh, chu đáo lấy thức ăn cho cô ta, sủng nịnh nhéo nhéo mũi cô ta, thậm chí nực cười nhất là lúc đó em còn kiếm cớ cho anh ta, an ủi mình rằng cô ta chỉ là bạn nhảy của anh ta, chỉ là đồng nghiệp trong công ty, nhưng mà sau đó em mới biết được, cái cớ này buồn cười thế nào, bởi vì đứng ở phía sau bọn họ, chính tai em nghe thấy mỗi khi người con gái kia giới thiệu anh ta với người khác, thì luôn mỉm cười nhìn anh ta một cái, sau đó vui vẻ nói cho người khác biết đây là bạn trai của mình. Ha ha, anh nói lúc đầu có phải em đáng thương một cách nực cười lắm không?" Nhớ lại toàn bộ quá khứ, An Nhiên cười có chút tự giễu.
"An Nhiên..." Tô Dịch Thừa nhìn cô, trong mắt có chút lo lắng."chúng ta không nói nữa, anh đều biết rồi." Hồi ức như thế nhớ lại một lần là thêm một lần đau đớn, anh hiểu được cảm giác đó, không phải là không buông ra, không phải là còn suy nghĩ viển vông không nên có với người đàn ông hoặc đàn bà kia, mà nhớ lại như thế, chỉ lặp lại một lần quá trình và cảm giác bị phản bội, vết sẹo đau đớn nhất là ở đó.
An Nhiên quật cường lắc đầu, nói: "em không sao, để cho em nói hết, nói hết rồi, thì thực sự vứt bỏ được."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, không nói gì.
"Đêm hôm đó thừa dịp anh ta đi nhà vệ sinh, em chờ anh ta ở cửa, khi anh ta nhìn thấy em rõ ràng là bất ngờ, nhưng mà cũng nhanh chóng phản ứng lại, em còn nhớ vẻ mặt anh ta lúc đó, là áy náy, anh ta quay đầu đi không nhìn em, mà cũng từ vẻ mặt anh ta, em thấy được đáp án, chúng em không nói gì, khi em đi lướt qua người anh ta, có lẽ là thấy có lỗi với em, anh ta đưa tay ra bắt tay em, cầm thật chặt, em có thể cảm giác được lực của anh ta rất mạnh, như là không muốn em đi, nhưng mà khi cô gái kia đi ra, cười với anh ta, trong nháy mắt nhìn thấy cô ta, anh ta nhanh chóng buông tay, sau đó cười cười đi về phía cô gái đó, giọng nói, còn hàm chứa ý cười. Một tuần sau buổi tiệc đó, rốt cuộc anh ta gọi điện cho em, hẹn em đi ở quán cà phê gần trường học mà bọn em thích đến nhất khi còn đi học. Sau đó nói chia tay với em, sau một tuần, ngồi trước mặt anh ta, em chỉ cảm thấy anh ta xa lạ, sau khi anh ta nói xong, chúng em im lặng rất lâu, em sững sờ mở miệng, hỏi tại sao, đúng vậy a, khi đó em thật không hiểu, không hiểu tại sao một người có thể thay đổi nhanh như thế, một người đàn ông hôm qua rõ ràng còn nói chuyện điện thoại rất ngọt ngào, lập tức có thể ôm người khác vào trong lòng, rõ ràng mấy hôm trước còn nói muốn cho em một hôn lễ long trọng, mua cho em chiếc nhẫn tốt nhất, để cho em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất thế giới, tại sao mới có mấy ngày, là có thể dễ dàng nói chia tay như vậy. Em hỏi anh ta nguyên nhân, anh ta im lặng, hai người cứ ngồi đối diện nhau như thế, ly cà phê nóng hổi từ từ lạnh như băng, anh ta từ đầu đến cuối không mở miệng nữa, chỉ mím chặt môi, một câu cũng không chịu nói thêm. Anh ta im lặng khiến em hoàn toàn thất vọng, em không ép buộc anh ta nữa, đứng dậy chuẩn bị bỏ đi, thì nghe thấy phía sau, anh ta nói, thật xin lỗi, tuần sau anh phải đi Mỹ rồi. Em không quay đầu lại, xoay người liền rời khỏi quán cà phê." An Nhiên nói xong, cười với anh, trên mặt đọng lại giọt nước mắt vừa rồi rơi xuống.
Tô Dịch Thừa có chút đau lòng ôm cô vào lòng, không biết nên nói gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
An Nhiên tựa vào trong ngực anh, đưa tay ôm thắt lưng anh, lỗ tai áp sát vào trái tim anh, sau đó mở miệng, bổ sung câu chuyện cũ: "ngày anh ta bỏ đi, em ngồi trong quán cà phê suốt một ngày, từ sáng đến tối, cuối cùng trước khi quán cà phê đóng cửa, Lâm Lệ tìm được em, trông thấy em, không nói tiếng nào đã ôm em, khóc còn to hơn em, còn kích động hơn em, vừa khóc vừa mắng anh ta không phải là người. Mà Trình Tường thì đứng bên cạnh, qua hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cục Lâm Lệ ngừng khóc, mà Trình Tường cũng giao ra bức thư trước khi đi Mạc Phi để lại cho em. Thực ra nội dung rất đơn giản, chỉ có bảy chữ, nhưng từng chữ từng chữ được viết rất mạnh: ‘chờ anh nhé, anh sẽ thành công!’" nói xong, An Nhiên thở dài, dường như rốt cục vứt bỏ được thứ gì đó trong trái tim, vô cùng nhẹ nhõm nói: "đây chính là toàn bộ chuyện giữa em và Mạc Phi trước đây."
Tô Dịch Thừa gật đầu, bàn tay từng nhịp từng nhịp vỗ lưng cô, dường như những việc cô đã trải qua còn phức tạp hơn so với anh suy đoán. Lúc này anh không biết có thể làm được gì cho cô, có lẽ cách tốt nhất chính là ôm chặt cô, tiếp sức lực cho cô.
An Nhiên rời khỏi lồng ngực anh, nhìn thẳng vào anh, nhìn vào mắt anh, sau đó khóe miệng nở nụ cười, mặc dù trên mặt còn đọng nước mắt.
Tô Dịch Thừa có chút đau lòng đưa tay vuốt ve mặt cô, lau đi nước mắt trên mặt cô, không nói lời nào, rồi đưa tay nâng mặt cô, từng chút từng chút hôn xuống, chi chít, theo đó làm khô từng giọt nước mắt của cô, xóa đi tất cả dấu vết, sau đó hôn lên mắt cô, An Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để mặc anh hôn vào mắt mình, vào mi, không sót chỗ nào trên khuôn mặt, cuối cùng rơi vào môi cô, nhẹ nhàng kề sát lấy, sau đó từ từ mút lấy, rồi khẽ cạy mở hàm răng cô, sau đó quấn quýt lấy cái lưỡi của cô, nụ hôn vốn nhẹ nhàng từng chút từng chút sâu hơn, từng chút từng chút biến thành triền miên, dai dẳng.
Nhiệt tình đến rất nhanh, thậm chí bọn họ còn không kịp về phòng, hai người ôm chặt nhau, hôn nhau, dường như đều chìm đắm trong đó, không biết là ai cởi quần áo của ai trước, không biết là ai bật ra tiếng rên rĩ ngâm nga trước, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc tăng lên rất nhanh, thiêu đốt hai người, ôm chặt nhau, giống như là chỉ có như thế, mới có thể xóa đi sự trống trải và cô đơn trong lòng, dường như chỉ có như thế mới có thể triệt để làm tan đi thân ảnh đã ẩn nấp sâu tận đáy lòng.
Ly cà phê mà An Nhiên pha cực kì ngọt và có chút ngấy kia vô ý vì động tác của bọn họ mà rơi xuống, cái ly có chất lượng không tệ, rơi từ độ cao như thế, thế mà không vỡ ra, chỉ lăn vài vòng rồi dừng lại ở góc tường. Chỉ có chất lỏng nâu sậm kia rơi vãi ra sàn nhà mà thôi.
Giấy tờ trên bàn bị đẩy sang một bên, Tô Dịch Thừa ôm An Nhiên, để cô nửa nằm trên bàn sách đã được dọn dẹp, nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng nở nụ cười mị hoặc như có như không, sau đó cởi quần áo trên người mình, cuối cùng đưa tay nâng cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh, kèm theo đó tiến lên đặt người cô ở dưới thân.
Cũng không biết sau bao lâu, cả thư phòng to lớn tràn đầy mùi vị sau hoan ái, dưới chân bàn đọc sách, áo sơ mi đàn ông, áo lót đàn bà bị ném dưới mặt đất, bên trái bàn đọc sách, giấy tờ cũng bị ảnh hưởng, mà rơi xuống đất.
Trên bàn sách, An Nhiên đỏ mặt nằm đưa lưng về phía Tô Dịch Thừa, hai người không có một mảnh vải che thân, sau khi kích động, hiện tại An Nhiên mới có chút hối hận. Trong lòng vì sự cởi mở vừa rồi của chính mình mà khiếp sợ, trời! Nhìn lại bọn họ đã làm cái gì, thế mà lại cùng anh ở trong thư phòng, hơn nữa còn ở trên bàn đọc sách làm … thế này, thế này thì sau này cô làm sao còn không biết xấu hổ mà vẽ bản thiết kế trên chiếc bàn này, hoàn thành công việc mà ở công ty còn chưa làm xong!
Tô Dịch Thừa nghiêng người nằm ở phía sau cô, khóe miệng hàm chứa một nụ cười thỏa mãn, tay nhẹ nhàng từng chút thăm dò người cô. Đến mức theo bản năng, thân thể cô khẽ run lên, nụ cười trên khóe miệng càng đậm hơn, tay càng đùa dai di chuyển trên người cô.
An Nhiên bị anh đụng chạm có chút buồn bực, nhưng lại không tiện xoay người, đưa tay đánh tay anh, đẩy ra cái tay đang gây chuyện trên người cô.
Tô Dịch Thừa cười, ngay cả khóe mắt cũng tràn đầy ý cười, ôm cô từ phía sau, dùng sức, ôm cô vào trong lòng mình, lồng ngực dính sát vào lưng cô, nhẹ nhàng mở miệng bên tai cô, gọi: "An Nhiên."
An Nhiên không nói chuyện, vì cái ôm của anh lúc này mà trái tim đập rất nhanh. Tâm tình hơi buồn bực, rõ ràng vừa rồi cô chẳng qua chỉ thẳng thắn với anh chuyện giữa cô và Mạc Phi, nhưng mà, sao cuối cùng hai người lại biến thành như bây giờ! Cô không nhớ nổi là ai bắt đầu trước, là ai chủ động trước!
"An Nhiên." Tô Dịch Thừa lại nhẹ nhàng gọi, thanh âm mang theo ý cười, có loại tâm tình tốt đẹp sau khi thỏa mãn.
"Vâng." An Nhiên nhẹ nhàng đáp lại, nhàn nhạt, có chút phiêu đáng. Cô chưa bao giờ biết mình lại dũng cảm như thế, lại cởi mở như thế!
Tô Dịch Thừa ôm cô chặt hơn, thân thể hai người dán sát nhau, lại nhẹ nhàng gọi bên tai cô: "An Nhiên." Lần này đặc biệt kéo dài như là có ý nghĩa chơi đùa.
"Vâng." Thanh âm vừa rồi quá thấp, tưởng là anh không nghe thấy, An Nhiên lại đáp lại.
Tô Dịch Thừa chỉ cười không nói, càng ôm cô chặt hơn, hai chân hơi co lại, nhìn thân thể hai người cong như hình vòng cung.
"An Nhiên." Tô Dịch Thừa như là thích gọi, lại một lần nữa khẽ gọi tên cô.
Lần này An Nhiên rốt cục đã hiểu, căn bản anh chỉ là buồn chán nên gọi tên cô chơi, thật ra thì chẳng có chuyện gì cả. Còn vì chút kích động của mình vừa rồi mà hối hận không thôi, An Nhiên có chút không vui quay đầu lại, nhìn anh, trừng mắt, nói: "Tô Dịch Thừa, có việc thì anh nói đi, đừng có gọi tên em mãi như thế!"
Thấy bộ dạng tức giận của cô, Tô Dịch Thừa chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, không giận mà cười, nhìn cô trợn to mắt, và cái miệng không phục hơi vểnh lên, mà có chút không khống chế được xúc động trong lòng, nghiêng người hôn lên môi cô.
"Tô Dịch Thừa!" An Nhiên có chút tức giận đẩy anh ra, tay chống trên lồng ngực anh để giữ khoảng cách với anh. Vì căn bản là anh không chỉ hôn môi! Tay rõ ràng đang lộn xộn trên người mình, chỗ đáng ghét nào đó của thân thể anh cũng có thay đổi!
Tô Dịch Thừa cũng không giận, nhìn cô cười càng vui vẻ hơn, lại dùng sức kéo cô vào trong lòng, lần này cái tay ngoan ngoãn không lộn xộn nữa, chỉ ôm chặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: "An Nhiên, chúng ta yêu nhau đi."
An Nhiên đang giãy dụa, lập tức dừng lại, sững sờ nhìn anh, như là! Có chút! Vô cùng! Không xác định được mình vừa nghe thấy cái gì. Nghi hoặc hỏi lại: "anh … vừa mới nói gì?"
Tô Dịch Thừa thu lại nụ cười, nghiêm túc mà chăm chú nhìn cô, đưa tay nâng mặt cô, vô cùng thật tình nhắc lại: "An Nhiên, chúng ta yêu nhau đi!"